Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 19: Chương 19:




Edit: Trúc Uyển nghi
Beta: Nga Sung dung
“Hả?” Thái hoàng Thái hậu gần như cho là mình nghe lầm: “Đuổi ra khỏi cung?”
Hoàng đế nói đúng: “Vốn dĩ nàng ta không nên tiến cung, vì trấn an Tiết Thượng Chương mà phải dựa vào ý tứ của hắn mà lập Hậu, trẫm làm Hoàng đế đến trình độ này thật sự là hổ thẹn với liệt tổ liệt tông.”
Làm Hoàng đế tất nhiên có kiêu ngạo của Hoàng đế, nếu như hắn chỉ làm Hoàng đế bù nhìn tình nguyện để người khác điều khiển thì dù Tiết Thượng Chương đưa tất cả nữ hài nhi trong tộc vào cung, hắn cũng sẽ không có ý kiến gì. Nhưng đáng tiếc, hắn lại là người có năng lực suy nghĩ rõ ràng, hiện tại hắn còn có thành tựu núi sông, thậm chí nửa hạt cát cũng không lọt nổi vào mắt, người kiêu ngạo như vậy sao có thể tùy tiện để người sắp xếp?
Sáu tuổi hắn kế vị, một đường vượt mọi chông gai đi đến hôm nay. Lúc đó hơn một nửa thời gian là bị người cản trở, chỉ có tự mình chấp chính sau năm năm, đưa thanh đao đã sớm mài sáng như tuyết quét ngang ngàn quân, lần lượt giải quyết ba vị Hoàng thúc, nắm trọng binh trong tay, thu Thiên can cùng một nửa Địa chi phân kỳ về trong túi.
Mười bảy năm tại vị xem như là một lão Hoàng đế có thâm niên, phải cân nhắc giữa hôn nhân cùng giang sơn xã tắc rõ ràng là một sự sỉ nhục mạnh mẽ đối với hắn. Cũng không phải là hắn không giữ được bình tĩnh, mấy năm nay rèn luyện cho hắn biết cái gì nên nhẫn nại, cái gì nên nhượng bộ. Hoàng hậu của hắn vừa chết một người, lại đến một người cũng không phải là khó tiếp nhận như vậy. Nhưng mà điều hắn để ý chính là người được tuyển cho vị trí Hoàng hậu này đã đính hôn với người ta, đường đường là vua một nước lại đi đoạt nữ nhân với thần tử, điều này truyền đi có thể không thành trò cười sao?
Hoàng đế chưa từng có bất kỳ ý kiến gì đối với quyết định của Thái hoàng Thái hậu, duy chỉ có lúc này, hắn cảm thấy tổ mẫu làm không thỏa đáng. Nhưng Thái hoàng Thái hậu không cho là như vậy, bà nghiêm mặt: “Đại trượng phu tay vung tuệ kiếm, bát nhã chói lòa xé kim cương [1]. Người Kỳ chúng ta đánh lấy thiên hạ trên lưng ngựa, đừng nói là một hôn ước nho nhỏ, cho dù là sắp vào động phòng thì nàng ta nên tiến cung cũng phải tiến cung. Ngươi là Thiên tử, là Đế vương, lòng lấy thiên hạ thì không nên câu nệ tiểu tiết, nếu vì việc nhỏ này mà trói tay bó chân thì thật không phải là việc làm của Đế vương. Thế cục trong triều bây giờ ngươi rõ ràng hơn so với ta, hai mươi hai kỳ binh lực kia chắc chắn phải thu hồi toàn bộ, trước đó hết thảy còn cần phải kiềm chế, ngươi đã rõ chưa?”
[1] Đại trượng phu tay vung tuệ kiếm, bát nhã chói lòa xé kim cương: trích từ Bài ca chứng đạo do Đại Sư Vĩnh Giác đời Đường soạn.
Đã rất lâu rồi Thái hoàng Thái hậu không có vẻ nghiêm nghị nói chuyện với hắn như vậy, Hoàng đế thấy bà tức giận lập tức đứng lên cung kính nói: “Hoàng tổ mẫu dạy rất đúng, tôn nhi bất hiếu làm Hoàng tổ mẫu tức giận.”

Thái hoàng Thái hậu nhìn hắn một cái, nặng nề thở dài: “Hôn nhân đối với những người như chúng ta mà nói là gì? Là biện pháp nhanh nhất để liên kết hai dòng họ không có liên quan gì. Ngươi muốn người khác bán mạng cho ngươi thì đầu tiên phải nghĩ cách lôi kéo triệt để tâm của người ta. Ta biết đám trẻ các ngươi tin vào những lời ‘trong lòng chỉ một người’ ở trong sách vở. Ngươi là đế vương cao quý, có thể có nguyện vọng như vậy, nhưng nguyện vọng này chỉ có thể để lại chờ sau này thực hiện. Hậu cung ba ngàn giai lệ, tìm một người hợp ý thì có gì khó, đến lúc đó ngươi sủng ái vị Tần phi kia, cất nhắc nàng ta như thế nào đều tùy theo vui thích của ngươi. Còn bây giờ...” Thái hoàng Thái hậu dịu giọng lại, vỗ nhẹ lên cánh tay Hoàng đế: “Còn cần phải nhẫn nại. Trăm nhu thành cương, huống hồ theo ta thấy thì cũng không phải khó nhẫn. Ta còn nhớ rõ lúc trước tiên đế mới mất, các trọng thần Quân cơ nghĩ niên hiệu Hoàng đế tiếp theo, mười mấy cái đặt trước mặt ta để ta chọn, cuối cùng ta chọn Huyền Đồng, ngươi có hiểu nỗi khổ tâm của Hoàng tổ mẫu không?”
“Vâng” Hoàng đế cũng tỉnh táo lại, từng câu từng chữ nói: “Tỏa kỳ duệ, giải kỳ phân, hòa kỳ quang, đồng kỳ trần [2], là Huyền Đồng. Hoàng tổ mẫu muốn tôn nhi ẩn dật không đấu tranh, không lộ tài năng. Hôm nay tôn nhi quá vội vàng, nói nhiều lời hồ đồ như vậy, mong Hoàng tổ mẫu thứ tội.”
[2] Tỏa kỳ duệ, giải kỳ phân, hòa kỳ quang, đồng kỳ trần: Làm nhụt bén nhọn, tháo gỡ rối rắm, pha trộn ánh sáng, hòa mình cùng bụi rậm (trong Đạo Đức Kinh).
Đến lúc này Thái hoàng Thái hậu mới lộ ra ý cười, dịu dàng nói: “Cái gì mà vua đoạt thê tử của thần, vậy cũng phải là ‘thê tử’ mới được. Chúng ta đã nhập quan [3] nhiều năm, có vài tập tục xưa đều đã bỏ, trong lớp người già còn có thể cưới vợ kế, thì thế nào? Không sống nổi à? Ngược lại ta thấy Anh Minh rất tốt, ngày đó Thái hậu đi đến chỗ ta nói về nàng ấy, lời trong lời ngoài đều lộ ra yêu thích, nói ‘Không cần so’ nàng ấy với Hoàng hậu vừa mất. Tính Thái hậu cẩn thận mà còn có thể nói ra những lời như vậy, có thể thấy được Thái hậu rất vừa ý nàng ta.”
[3] Nhập quan: Nói về sự kiện năm Sùng Trinh thứ mười bảy (năm 1644), quân đội quý tộc Mãn Châu ở triều Minh dưới sự dẫn dắt của Ngô Tam Quế tiến vào trong Sơn Hải Quan, đánh bại Lý Tự Thành, công chiếm Kinh sư (nay là Bắc Kinh) bắt đầu thống trị Trung Quốc.
Hoàng đế còn có chút do dự nhưng bây giờ cũng chỉ có thể rời đi. Thái hoàng Thái hậu còn nói chuyện cười dán tranh Tết kia cũng là câu chuyện thú vị, Hoàng đế thật sự không hiểu được đến tột cùng là thú vị ở chỗ nào.
Từ trong noãn các ra ngoài, mưa vẫn rơi. Mưa bụi nhè nhẹ, một trận gió thổi qua kéo màn mưa tí ta tí tách tạt vào hành lang, giống như một tấm màn thấm nước phủ lên làn da trần.
Tam Khánh khom lưng nâng một cái dù giấy tiến lên, kiệu lớn ngừng ở bên ngoài cửa cung, Vạn tuế gia cần đi bộ qua ngự lộ [4] mới có thể bước lên bục để lên xe.
[4] Ngự lộ: Đường của vua.
Áo choàng lông khẽ choàng lên vai, Hoàng đế nâng cằm, chờ Tam Khánh cài khóa áo bằng vàng. Ánh mắt hắn lơ đãng thoáng nhìn về phía đông, vừa khéo nhìn thấy một góc áo xẹt qua Lăng Hoa môn [5], Hoàng đế nhíu mày, trầm giọng hỏi: “Là ai?”

 [5] Lăng Hoa môn (菱花门) 
Anh Minh vừa nghe thấy lập tức nhăn mặt, lại không tránh được bị gán tội danh nhìn trộm thánh cung rồi. Nàng bước từ bậc thềm ra, xa xa quỳ xuống thỉnh an hắn: “Hồi Vạn tuế gia, là nô tỳ.”
Hoàng đế đứng đấy, nghiêng đầu dò xét nàng, trên mũ kết những hạt ngân châu dài nhỏ, hạt ngân châu kia theo động tác của hắn lạo xạo khẽ vang lên hai bên tóc mai.
“Lại là ngươi.” Hắn mở miệng nói: “Ngươi lại đây cho trẫm.”
Anh Minh cảm thấy da đầu hơi run lên, trong thiên điện Tùng Cách hoảng sợ nhìn nàng, nàng khẽ lắc đầu, ra hiệu cho nàng ấy đừng hoảng hốt.
Hoàng đế tìm cớ gây sự, có thể là chuyện thường sau này, nàng phải mau mau thích ứng nếu không thua thiệt vẫn là mình. Nàng nhanh chóng tiến lên vài bước, ngoan ngoãn quỳ xuống thỉnh an: “Xin nghe Vạn tuế gia dạy bảo.”
Vẻ mặt Hoàng đế nghiêm túc, cất giọng hờn dỗi: “Tề gia mấy đời làm quan lớn, cho tới bây giờ cha truyền con nối cũng hơn hai trăm năm. Vốn trẫm cho rằng ngươi xuất thân danh môn, làm việc tất nhiên là cẩn thận hơn so với người khác, lại không ngờ chỉ là trẫm đánh giá cao ngươi mà thôii.”
Anh Minh bị châm chọc khiêu khích cũng không hề có dáng vẻ ‘ấm ức’, ‘giận dỗi mà không dám nói gì’, nàng vô cùng hào phóng thừa nhận: “Từ nhỏ nô tỳ đã bộp chộp, làm việc xúc động, miệng cũng rất vụng. Bây giờ ở trong cung hết lòng theo Lão phật gia học quy củ, qua vài ngày nữa chắc chắn sẽ có tiến bộ, Vạn tuế gia cứ nhìn nô tỳ đi.”
Cái này đúng là trọng tâm câu chuyện, Hoàng đế hừ khẽ nói: “Trẫm nhìn ngươi? Không phải ngươi một mực nhìn trẫm à? Phàm là chỗ trẫm đến thì chắc chắn có đôi mắt của ngươi. Nếu không phải nể mặt Thái hoàng Thái hậu, trẫm lập tức móc hai tròng mắt của ngươi đưa qua cho Nạp Tân, cũng tiện cảnh tỉnh hắn một câu nên biết bổn phận làm nô tài là như thế nào.”
Đao nhỏ của Hoàng đế vù vù chưa bao giờ biết nể mặt ai. Anh Minh rũ mí mắt nghe giáo huấn, Hoàng đế nói một câu, nàng hạ thấp thêm một phần, chờ Hoàng đế nói xong, nàng ung dung quỳ xuống nói: “Vạn tuế gia dạy rất phải, là nô tỳ không hiểu quy củ làm cho Vạn tuế gia tức giận. Nhưng nô tỳ xin Vạn tuế gia cho nô tỳ biện bạch một câu, thực sự nô tỳ chưa bao giờ cố tình rình trộm thiên nhan. Dù nô tỳ ngu dốt nhưng vẫn còn quản được hành vi của mình. Như vừa rồi, nô tỳ chỉ cầm ấm đi đun nước, trở về vừa mới tiến đến cửa điện thì bị Vạn tuế gia gọi lại, mong Vạn tuế gia minh giám.”

Nàng nói xong lập tức cảm thấy như trút được gánh nặng. Lúc trước Hoàng đế nhiều lần oan uổng nói nàng rình trộm, nàng làm nô tài không được tranh luận với chủ tử của mình, gánh oan ức thì gánh thôi. Nhưng mà lần nào gặp, hắn cũng đều hoài nghi nàng thì có hơi quá đáng rồi. Nàng là nữ hài nhi, vẫn biết hai chữ xấu hổ viết như thế nào, đang yên đang lành đi nhìn trộm nam nhân thì còn ra cái gì nữa! Đừng nói tiến cung cần phải cẩn thận tiến lùi, cho dù là lúc còn ở nhà ánh mắt nàng cũng chưa bao giờ nhìn loạn, vị chủ nhân này đến tột cùng là nghĩ cái gì mà hằng ngày đều dùng những loại lời nói này chèn ép nàng.
Nhưng mà nàng cứng cổ, dám chống đối Hoàng đế. Nàng nhìn thấy tay của hắn nắm chặt dưới tay áo, trong đầu ‘toang’ một tiếng, suýt chút nữa tim vọt lên tới cổ. Hoàng đế giết người cũng giống như chơi đùa, nàng bắt đầu cân nhắc nếu bây giờ hắn lập tức hạ lệnh chém nàng thì nàng cầu cứu Thái hoàng Thái hậu không biết có tác dụng hay không nhỉ.
Đao đã đặt ở trên cổ rồi, nàng hơi run rẩy, bây giờ nghĩ đến mà sợ. Người bên cạnh Hoàng đế nghe thấy bọn họ đối thoại cũng bị dọa không nhẹ, hai mắt mở to kinh ngạc, giọng nói như muỗi cầu khẩn: “Chủ tử, xin ngài bớt giận...”
Hoàng đế rũ mắt xuống nhìn nàng nửa quỳ nửa ngồi, cây trâm hình chuồn chuồn ở hai bên tóc mai ra sức rung rinh, dập dìu lên xuống. Nàng muốn giữ thể diện, nhưng có lẽ cũng sắp không giữ nổi nữa rồi. Phẫn nộ trong lòng hắn thế mà lại dần dần tiêu tán, hóa ra nàng ta cũng không phải là thật sự không sợ chết như vậy.
“Sao thế? Tật xấu say trà lại tái phát à?” Hoàng đế có chút khinh thường hỏi: “Có muốn ta sai người truyền Thái y đến không?”
“Không không không...” Anh Minh vội lắc đầu: “Hôm nay nô tỳ không uống trà.”
Hoàng đế là cố ý muốn làm khó nàng, nhìn trâm cài tóc của nàng mỉm cười một cái: “Vậy ngươi run cái gì?”
Nàng nhẹ nhàng hít vào một hơi, miễn cưỡng giữ tỉnh táo nói: “Hồi Vạn tuế gia, nô tỳ quỳ đến tê chân.”
Hoàng đế nghe xong cũng sững sờ, chợt phát hiện thứ này chết cũng không có gì đáng tiếc, lập tức không để ý đến nàng phẩy tay áo bỏ đi.
Trời ạ, nhặt được cái mạng ngay dưới lưỡi dao! Ngự giá của Hoàng đế vừa rời khỏi Từ Ninh cung, cung nữ trong thiên điện đều chạy ra, ngay cả thái giám đứng trực cũng quay đầu nhìn nàng.
Tùng Cách lẫn trong đám người đi lên nâng, bị dọa đến giọng nói cũng thay đổi, vừa giống như khóc lại giống như cười: “Chủ tử, mạng của người thật lớn đó. Hôm qua người còn nói nếu người không phạm vào quy củ thì Hoàng thượng cũng không rảnh mà quan tâm đến người mà. Bây giờ xem ra, coi như người không phạm lỗi gì thì Hoàng thượng cũng muốn thu thập người, vẫn có thể tìm người để gây sự mà.”

Anh Minh còn có thể nói gì nữa đây? Nàng cười cười, lại ôi một tiếng: “Ta ở trước mặt Vạn tuế gia... Không được ưa thích mà.”
Các cung nữ cười cười hòa giải, nàng cũng không vì rủi ro vừa rồi mà làm hỏng tâm tình, chỉnh lại áo ngoài, phủi phủi vạt áo, quay người đi vào trong noãn các.
Chuyện xảy ra bên ngoài, tất nhiên Thái hoàng Thái hậu đều biết. Mễ ma ma cau mày cười, bà thật không để bụng, thà rằng hai người đấu đá với nhau như thế, còn hơn là lờ nhau đi. Nhưng cứ theo tình trạng này thì còn một đoạn đường nữa phải đi, Anh Minh và Hiếu Tuệ Hoàng hậu là hai tính cách hoàn toàn khác nhau. Hiếu Tuệ Hoàng hậu bên ngoài cứng rắn nhưng nội tâm mềm mại. Còn Anh Minh thì sao, có sự dẻo dai như bọt nước không tan, lửa thiêu không ngừng. Đừng nhìn trên mặt nàng cười hì hì, loại người này nội tâm kiên cường, một khi đã thiết lập phòng ngự thì cho dù cả người ngươi có gắn đinh dài cũng không đánh vào nổi.
“Lão phật gia nhìn y phục mới của nô tỳ này.” Lúc nàng đi vào nâng hai cánh tay nói: “Màu sắc thật đẹp, cũng vừa vặn, người bên Thượng Y cục thật là khéo léo.” Vừa nói vừa quỳ xuống thỉnh an: “Nô tỳ tạ Lão phật gia ban thưởng.”
Ấm ức vừa rồi giống như gió thổi qua không còn dấu vết, đây không phải là không tim không phổi mà chính là sự rộng lượng mà Hoàng hậu nên có. Thái hoàng Thái hậu kéo nàng qua, giống như đối xử với cháu gái ruột của mình, ôm vào trong ngực xoa nắn một trận, nói: “Hài tử ngoan, trước đó chủ tử ngươi làm cho ngươi tức giận, ngươi không buồn hắn chứ? Bây giờ các ngươi còn chưa quen biết nhiều, ở với nhau nhiều là sẽ tốt hơn thôi. Hắn là vua của một nước, có câu thiên uy khó dò, đây cũng là không có cách nào khác. Ta nghe các ngươi luôn nói cái gì nhìn với không nhìn, rốt cuộc là thế nào?”
Anh Minh thẹn thùng nói không có gì: “Nhưng mà Vạn tuế gia, hắn có lòng nghi ngờ ta lén nhìn hắn.”
Thái hoàng Thái hậu thiếu chút nữa không nhịn được bật cười: “Thế còn ngươi? Rốt cuộc là có nhìn hắn hay không?”
Anh Minh cẩn thận nghĩ lại: “Nói không có tất nhiên là không thể, nô tỳ đi theo thánh giá lúc nào cũng phải lưu ý hỷ nộ của chủ tử mới có thể tận tâm hầu hạ cho tốt. Nhưng mà nô tỳ nhìn hắn rất đàng hoàng, không nhìn lén, lại càng nhìn không chớp mắt. Kết quả Vạn tuế gia vẫn hiểu lầm nói muốn móc mắt nô tỳ ra đưa cho a mã của nô tỳ, cho nên làm nô tỳ sợ hãi.”
Lúc này Thái hoàng Thái hậu thật sự bật cười, tính tình của Hoàng đế từ trước đến giờ thâm trầm, thật không nghĩ tới hắn lại đi chèn ép nàng như thế. Có thể lúc này chó ngáp phải ruồi, từ từ rồi sẽ có chút tiến triển. Thái hoàng Thái hậu lại nói: “Sau khi ngươi say trà bình phục có đến Dưỡng Tâm điện khấu tạ Hoàng thượng chưa? Lễ nghi của ngươi không chu toàn, là ngươi không phải, tục ngữ nói đưa tay không đánh mặt cười, ngươi đi tới còn vui vẻ như vậy với hắn, xem hắn còn muốn móc mắt ngươi nữa không.”
 
 


— QUẢNG CÁO —