Hạ chí (夏至): giữa hè, ngày dương lịch 21 tháng 6, là một trong 24 tiết khí
Edit: Chang Phi
Beta: Huệ Hoàng hậu
Đúng là không biết xấu hổ đến mức khiến người giận sôi mà, nàng luôn cho rằng Hoàng đế là người kiên định mà lãnh khốc, không nghĩ tới hắn lại là đồ ngốc! Đêm hôm qua còn bày ra gương mặt như Thiên Lôi, đánh chết cũng không thừa nhận hắn phái người trộm con dấu của nàng, đến hai canh giờ trước cũng vẫn một mực chắc chắn không biết con dấu ở đâu, sao bây giờ lại lấy ra làm gì? Là lương tâm thức tỉnh? Hay là không muốn chuyện này náo loạn đến tận trời làm Thái hoàng Thái hậu sốt ruột?
Kiếp sống ăn thiệt hai tháng ở trong cung đã dạy Anh Minh mọi chuyện phải chuẩn bị hai tay. "Vạn Quốc Uy Ninh" kìa quá quan trọng, còn quan trọng hơn cả tính mạng của nàng, hôm đó nàng cũng không nghĩ gì nhiều nên bảo Tùng Cách khâu con dấu vào góc áo. Sau đó ban đêm yên tĩnh lại nghĩ lại thấy không được, nếu Hoàng đế biết nàng có con dấu này, nhất định sẽ đụng vào nó. Bởi vì hắn thật sự quá thiếu đạo đức, cho nên nàng cần phải đào một cái hố cho hắn nhảy vào trước khi hắn làm khó dễ, nếu không năm ngày này sẽ rất gian nan!
Ngồi ở trước bàn, mở hai tay ra, thật ra nàng với Hải Ngân Đài rất xứng đôi, Hải Ngân Đài biết chế tác mô hình ba chiều, còn nàng biết khắc dấu con dấu.
Đối với vấn đề giáo dục con cái, Nạp Công gia đối xử khá bình đẳng, trong phủ có Tây Tịch chuyên chuẩn bị cho nữ nhi, từ tứ thư ngũ kinh đến sách khắc dấu, thậm chí ngay cả chế tạo giấy các nàng cũng học qua. Lúc đó Anh Minh học cái gì cũng tạm được, nhưng chỉ có khắc dấu là làm được rất tốt, cho dù là đại triện tiểu triện hay là kim văn chiến quốc, chỉ cần có đá để khắc ấn và dao khắc là nàng đều có thể làm được theo y mẫu.
Con ấn rùa ngọc thạch này nếu làm đồ dỏm thật ra cũng không khó. Nàng tìm được Đổng Phúc Tường, hắn thường hay xuất cung, tuy không tìm được ngọc cùng loại với con dấu, nhưng giống đến sáu bảy phần là nàng có thể có lừa được rồi.
Dù sao Đổng Phúc Tường cũng nhận được chỗ tốt từ Nạp Công gia, huống hồ tìm ngọc để khắc dấu cũng chỉ là việc nhỏ như hạt mè đậu xanh, hoàn toàn không đáng nhắc đến. Hắn tốn khoảng hai nén hương đến xưởng lưu ly dạo một vòng, đủ cho để tìm cho nàng mười miếng ngọc có màu sắc tương tự, đương nhiên là chất ngọc không được tốt như ngự dụng, hắn nói: "Cô nương cứ dùng trước đi, nếu cảm thấy không tốt, ta lại lấy cho ngài cái khác."
Vì thế hai ngày sau, Anh Minh đều bận rộn mài giũa con dấu này, mỗi một chỗ đều đẽo gọt dựa theo đồ thật. Nhưng dù sao cũng là đồ Anh Tông Hoàng đế ngự tứ, cũng không dám làm không sai chút nào, vì thế nàng có ý để lại một ít dấu vết ở trên lưng rùa, để lỡ như Hoàng đế nói nàng giả mạo thánh vật thì nàng cũng có lý do để thoái thác. Sau khi khắc xong nàng để hai con dấu lên trên bàn, bảo Tùng Cách phân biệt, Tùng Cách nhìn nửa ngày: "Nhìn không khác gì mấy, không phân biệt được thật giả."
Muốn phân biệt thì vẫn nhìn ra được, Anh Minh cầm lấy con dấu thật lên xem, trên ngọc có hoa văn điểm điểm như tuyết rơi. Đồ giả cũng chỉ là loại ngọc bình thường nhất mà thôi, độ trong của ngọc không được như chính phẩm, cũng nhẹ hơn chính phẩm. Chẳng qua con dấu này là bảo vật của Thái hoàng Thái hậu, Hoàng đế cũng chưa chắc được nhìn mấy lần, hắn lại tâm cao khí ngạo, cho là trên đời này không có ai dám lừa gạt hắn, người một khi tự đại, sẽ dễ dàng bị lừa.
Hai con dấu, giấu ở hai chỗ, một cái ở túi tiền, một cái khâu vào góc áo. Để tránh tình báo nàng cố ý đóng lại cửa sổ dặn dò Tùng Cách, bảo nàng khâu kỹ càng một chút. Tùng Cách đồng ý, quấn con dấu một vòng rồi thắt nút lại, muốn gỡ nó ra cũng phải phí mất sức chín trâu hai hổ. Chẳng qua chút thủ đoạn nhỏ này cũng không làm khó bọn nô tài tốt của Hoàng đế được, bọn họ rất cẩn thận giữ từng đường khâu một rồi lấy con dấu từ bên trong ra, rồi trở về ngự tiền phục mệnh. Sau khi tỉnh lại Anh Minh có cảm giác như trút được gánh nặng, không còn mới tốt, không còn Hoàng đế mới có thể tự cho là bắt được tử huyệt của nàng, để hắn tạm thời đắc ý hai ngày đi.
"Đây là cái gì?" Nàng nhẹ nhàng cười: "Không phải đồ của nô tỳ đâu."
Hoàng đế hơi nhíu mi lại: "Không phải của ngươi? Ngươi nhìn kỹ lại xem."
Anh Minh nói: "Thật sự không phải của nô tỳ, nô tỳ không biết thứ này."
Hoàng đế nghi hoặc nhìn nàng, cảm thấy trong này nhất định có bẫy. Lúc trước còn khóc kêu muốn đòi lại, sao bây giờ lại không nhận? Con dấu này liên quan đến cái đầu của nàng, chẳng lẽ nàng điên đến mức cái đầu cũng từ bỏ?
"Tề Anh Minh, đến cùng là ngươi đang có cái chủ ý quỷ quái gì vậy?" Hoàng đế khoanh tay hỏi: "Vừa rồi ngươi còn tới hỏi trẫm đòi..."
Anh Minh vẫn cười tủm tỉm như cũ: "Nhưng Vạn tuế gia cũng nói dấu không ở chỗ ngài, cho nên cái này ở đâu tới vậy?"
Sắc mặt Hoàng đế càng thêm âm trầm, không nói lời nào, chỉ nhìn nàng chằm chằm.
Anh Minh vẫn hơi sợ hãi, nàng vội nhặt con dấu lên, hai tay kính cẩn dâng lên: "Nếu con dấu này ở trong tay Vạn tuế gia, vậy thì mời Vạn tuế gia trả lại cho Lão phật gia đi, dù sao nô tỳ cũng lĩnh tội rồi."
Hoàng đế không rõ trong hồ lô nàng muốn làm cái gì, kinh ngạc vì ngay cả tội lỗi lớn như vậy Thái hoàng Thái hậu cũng có thể tha nhẹ cho nàng, sủng ái cũng hơi quá rồi đấy!
Nàng còn đang cười, có thể thấy được con dấu này mất đi vẫn chưa tạo thành thương tổn thiết thực gì với nàng. Chẳng lẽ con dấu có bẫy? Đầu óc Hoàng đế nổ ong một cái, như vậy lúc trước nàng liên tiếp tới đòi hai lần là cố ý chơi chiêu ở trước mặt hắn?
Hoàng đế không đi tiếp, cuối cùng vẫn là nàng đặt ấn đặt vào trong tay hắn, cúi đầu nói: "Nô tỳ cáo lui." Dưới chân chạy trốn như bay, còn chưa chờ Hoàng đế kịp phản ứng lại, người đã không thấy đâu.
"Vạn tuế gia tới?" Mễ ma ma đứng ở trước cửa kêu một tiếng, quay đầu bẩm báo vào trong điện. Hoàng đế không tiện tiếp tục đứng ở đây nên nắm con dấu trong lòng bàn tay, xoay người đi đến trước điện.
Thái hoàng Thái hậu cùng Hoàng Thái hậu nghỉ ngơi một lúc tinh thần đều rất tốt, Hoàng đế vào cửa chắp tay thỉnh an, Thái hoàng Thái hậu vội vẫy tay: "Không cần giữ lễ tiết như vậy, tới đây ngồi." Sau đó hỏi điển lễ di dời cùng đại điển Vĩnh An chuẩn bị thế nào rồi.
Hoàng đế nói: "Đều chuẩn bị xong hết rồi, Nạp Tân làm loại việc này vẫn rất để tâm."
Hoàng Thái hậu nói còn không phải à: "Nể mặt hai đứa nhỏ hắn cũng phải tận tâm chứ, không phải sao? Bây giờ ta xem thấy Đại Hành Hoàng hậu nhất định cũng là đứa nhỏ ngoan, nếu không sao Anh Minh có thể chơi chung với nàng ấy như vậy chứ..." Này đúng là yêu ai yêu cả đường đi, Thái hậu yêu hận chính là đơn giản như vậy đấy.
Thái hoàng Thái hậu rũ mắt, nhấp một ngụm trà: "Người của quá khứ thì không cần nhắc lại nữa." Dứt lời lại cười hỏi Hoàng đế: "Cả đường đến đây vẫn thuận lợi chứ? Anh Minh hầu hạ có tốt không?"
Nhắc tới cái tên kia, Hoàng đế có hơi chần chờ, dừng một chút mới nói: "Nàng không quy không củ cũng không phải ngày một hai ngày, nàng ỷ vào Hoàng tổ mẫu cùng Hoàng ngạch nương yêu thương nên không để trẫm vào mắt."
Lời này vừa nói ra Thái hoàng Thái hậu cùng Hoàng Thái hậu không rõ nguyên do: "Sao lại thế, ở trước mặt chúng ta câu nào nàng cũng nói ngươi tốt mà..."
Hoàng đế nghe xong cười lạnh, thầm nói chắc là nàng bị nghẹn hỏng rồi, hai người như nước với lửa mà nàng còn có thể nói hắn tốt, có thể thấy được là người hai mặt đến mức nào.
Hoàng đế thẳng người lại rồi nói: "Dọc đường đi tới đây lời nói lẫn việc làm của nàng đều khác người, cũng vô lễ với trẫm, chẳng qua là bởi vì Hoàng tổ mẫu thưởng cho nàng mượn “Vạn Quốc Uy Ninh” nên mới dám không sợ hãi như thế."
Hoàng Thái hậu cảm thấy Hoàng đế có hơi bụng dạ hẹp hòi, hắn là Hoàng đế, một cô nương có thể vô lễ với hắn như thế nào được? Anh Minh bước vào cười hì hì nói Vạn tuế gia không làm khó nàng, Hoàng đế lại ngược lại, tố cáo nàng nửa ngày, chẳng lẽ trên đời này còn có người dám làm càn ở trước mặt hắn nữa chắc!
"Nàng là cô nương, ngươi nhường nàng chút đi." Hoàng Thái hậu vừa định mở miệng, Thái hoàng Thái hậu đã nói trước bà: "Ngươi xem những gia đình lớn nhỏ ở dân gian đi, có nhà ai không phải nam nhân nhường nữ nhân? Nữ nhân có tính tình nóng nảy, nhưng nam nhân không thể có, nam nhân đại trượng phu phải lòng dạ rộng lớn, trong lòng có thể chứa cả vạn dặm giang sơn, chả nhẽ còn không chứa nổi một nữ nhân giương oai nữa à? Huống hồ ta thấy Anh Minh cũng không phải người không biết tiến lùi... Dù sao lúc đầu ngươi làm như vậy cũng tốt, ta thấy ngươi nặng quy củ, nàng mới tiến cung thì phải chịu được như vậy. Bây giờ đang là đại điển Vĩnh An của Đại Hành Hoàng hậu, cả triều văn võ bá quan bao nhiêu đôi mắt đang nhìn, có Tiết Thượng Chương, cũng có cả Nạp Tân nên phải làm sao trong lòng ngươi cũng hiểu rõ. Ta và Hoàng ngạch nương ngươi không phải một lòng hướng về nàng, chỉ vì lúc đầu có một Hoàng hậu như vậy rồi nên giờ càng phải cẩn thận. Chúng ta thấy nàng cứng rắn, lòng dạ cũng rộng rãi, cô nương như vậy đặt ở vị trí hậu vị là rất thích hợp."
Hoàng đế cúi đầu nói vâng, cẩn thận cân nhắc đánh giá của Thái hoàng Thái hậu với nàng một chút, cứng rắn là thật sự cứng rắn, có xử lý nàng thế nào cũng càng cản càng hăng. Hắn nhẹ nhàng nắm tay lại một chút, góc cạnh cọ vào lòng bàn tay, con dấu cũng nóng lên. Hắn khôi phục lại chậm rãi nói: "Hoàng tổ mẫu cùng Hoàng ngạch nương nhọc lòng vì chuyện của trẫm, vì cho nàng thêm can đảm nên ngay cả con dấu của Hoàng mã pháp cũng lấy ra. Nhưng con dấu này là bảo bối của Hoàng tổ mẫu, giao cho nàng thật sự làm người không yên tâm, lỡ như đánh mất..."
Thái hoàng Thái hậu cười nói: "Sao mất được, nàng là người cẩn thận như vậy, sao lại không biết con dấu này quan trọng. Chắc là một đường này các ngươi ở chung rất tốt, nàng cũng yên tâm nên vội vàng trả con dấu lại, nói là để ở trên người lo lắng đề phòng không dám ngủ."
Tâm Hoàng đế trầm xuống, tay đang buông lỏng nắm chặt lại, cắn răng nói: "Như vậy là tốt nhất, con dấu đã trả lại trẫm cũng yên tâm. Thời gian không còn sớm nữa, Hoàng tổ mẫu cùng ngạch nương sắp xếp sớm một chút, ngày mai còn điển lễ di dời, đưa linh cữu Đại Hành Hoàng hậu vào nghi lăng, sẽ không tránh được vất vả, phải nghỉ đủ thì ngày mai mới có tinh thần được."
Hoàng đế hành lễ, chậm rãi rời khỏi tẩm điện, nửa đường mở hai tay xem con dấu kia, càng xem càng bực bội, đời này hắn chưa từng chịu nhục nhã như vậy bao giờ, suýt nữa thì mất hết thể diện ở trước mặt Thái hoàng Thái hậu. Cái đồ kém năng lực này giả bộ như thật hai ngày, chẳng qua là vì muốn xem hắn xấu mặt thôi. Cũng may hắn phát hiện ra, nếu không chẳng phải là trúng chiêu của nàng?
Đức Lộc theo hầu ở bên cạnh lo sợ bất an, ngập ngừng: "Vạn tuế gia..."
Hoàng đế bỗng nhiên dừng chân lại, ném mạnh đồ vật trong tay vào núi giả. Bản lĩnh thật lớn, đồ dỏm cũng làm được như thật để đánh tráo, rõ ràng hắn đã xem qua con dấu kia, vậy mà vẫn bị nàng lừa bịp, có thể thấy được là là nàng đã tốn rất nhiều tâm tư vào đấy! Càng đáng giận chính là đến cuối cùng vẫn lừa hắn nữa, nói chính mình đã thỉnh tội với Lão phật gia, bảo hắn trả con dấu về. Nếu hắn thật sự trả về, không biết Thái hoàng Thái hậu sẽ có vẻ mặt như thế nào? Thái hậu cũng có vẻ mặt như thế nào? Hoàng đế thật sự không muốn tưởng tượng.
Loại người này nên lăng trì xử tử chứ còn giữ lại làm gì? Hoàng đế chưa từng cảm thấy tôn nghiêm của mình bị giẫm đạp như thế bao giờ, hơn nữa loại giẫm đạp này còn làm hắn như người câm ăn hoàng liên, khổ mà không nói nên lời.
Hắn bắt đầu chậm rãi dạo bước ở hành lang, loại cảm giác bực mình này đã năm sáu năm hắn chưa phải chịu qua, lần trước là Trung thân vương gọi hắn là "thằng nhóc con". Đương nhiên, cuối cùng Trung thân vương bị hắn chém đầu, gia sản tịch thu toàn bộ, người nhà cũng tước tịch làm nô phạt đến Trường Bạch sơn đào sâm. Đối thủ có thể xử trí như vậy, nhưng đối mặt với một nữ nhân, vậy mà hắn lại cảm thấy bó tay không có biện pháp.
Đức Lộc tăng thêm can đảm mới dám tiến lên: "Chủ tử gia, tạm thời nhịn đi. Trước mắt là lúc Hoàng hậu nương nương nhập táng, ở chỗ này làm to chuyện lên không tốt. Nô tài ở hành cung miệng không chặt, nếu như để lộ tiếng gió sẽ tổn hại uy nghi của chủ tử. Chủ tử muốn xả giận thì chờ trở về cung lại nói, đến lúc đó ngài phạt nàng đội ba cái nghiên mực còn không được sao?"
Hoàng đế trầm mặc, sau một lúc lâu mới hừ lạnh một tiếng: "Ngươi đi truyền lời cho trẫm, ngày mai bảo nàng cùng đỡ quan đi xuống. Ở đấy tương lai cũng có vị trí của nàng, cho nàng đi xuống làm quen một chút."
Đức Lộc chắp tay nói vâng, vẫy tay để Tam Khánh đi lên hầu hạ, còn mình thì mang theo lệnh đi đến phòng quây.
Gõ gõ cửa, đèn trong phòng vẫn sáng, người bên trong hỏi "Ai đấy?", một bóng người đi qua, trên cửa sổ giấy là một bóng đen không rõ là ai, lúc lớn lúc nhỏ.
Đức Lộc nói là ta: "Anh cô nương, Đức Lộc cầu kiến."
Tùng Cách đến đây mở cửa, có vẻ sợ hãi: "Đức quản sự tới đây là có việc gì sao?"
Đức Lộc nói có việc, thấy Anh Minh chậm rãi lại đây, hắn ngượng ngùng cười cười nói: "Anh cô nương, Vạn tuế gia để ta tới truyền lời, ngày mai đưa linh cữu Đại Hành Hoàng hậu xuống địa cung, Vạn tuế gia bảo ngài đi cùng, nói là để ngài... làm quen."
Anh Minh sợ hãi: "Xong có cho lên không?"
Hỏi vấn đề này làm Đức Lộc cũng ngẩn ra, hắn cân nhắc rồi nói: "Chắc là vẫn sẽ cho ngài đi lên, dù sao Lão phật gia cùng Thái hậu đều ở đây, chủ tử cũng sẽ không nhốt ngài ở địa cung đâu."
Anh Minh nhẹ nhàng thở ra, Tùng Cách bày ra vẻ ăn mừng nàng đại nạn không chết, nói: "Đi xuống thì đi xuống, không phải Vạn tuế gia cũng đi xuống à."
Anh Minh mím môi cười cười, nói với Đức Lộc: "Thay ta trả lời Vạn tuế gia một tiếng, nói là nô tỳ lĩnh mệnh, tạ Vạn tuế gia ân điển."
Đức Lộc đồng ý, quay đầu rời đi, Tùng Cách liếc mắt nhìn chủ tử nàng một cái: "Vạn tuế gia đang hù dọa ngài đấy."
Xem ra hôm nay bị tức giận không nhẹ, mang nàng đi xuống làm quen, rõ ràng là có ý đe dọa, chẳng qua loại đe dọa này nàng không sợ, ai yếu thì bắt nạt cũng không phải là cách. Lấy ngay con dấu này ra để nói, hắn cố tình chờ nàng hầu hạ Lão phật gia xong mới trả lại cho nàng, như vậy rõ ràng là hắn không có ý tốt, tuy rằng không đến mức thật sự muốn lấy đầu của nàng, nhưng muốn để nàng bị chịu tội là thiên chân vạn xác.
Tức không? Hận đến ngứa răng chứ gì? Có qua có lại, kỹ không bằng người là hắn xứng đáng. Tuy nói làm như vậy sẽ có nguy hiểm nhất định, có lẽ sẽ bị hắn đánh trả rất ác, nhưng nàng cũng đã chuẩn bị xong rồi, không thể cứ để như vậy được, nếu không nàng sẽ trở thành Thâm Tri thứ hai.
Tùng Cách lo sợ, hỏi chủ tử: "Ngài có sợ không?"
Anh Minh ngồi xuống rót cho mình một chén nước: "Sợ thì hắn sẽ không chỉnh ta? Loại chuyện phân cao thấp này không được hoảng hốt, vội vã chính mình không thể sốt ruột nóng nảy, cũng không thể giận dỗi, huỷ hoại bản thân mình. Đưa Hoàng hậu nương nương xuống cũng tốt. Sau khi nàng tiến cung ta cũng không được làm bạn bên cạnh nàng mấy, ngày mai đưa nàng một đoạn đường cuối cùng cũng xem như hết lòng hết dạ rồi."
Nàng hiểu rõ để nàng làm quen, ẩn dụ lớn nhất đằng sau chính là nàng đừng mơ thoát khỏi hậu cung, cho dù chết cũng an táng trong địa cung của hắn. Cái đồ xấu xa này cũng chỉ biết ỷ vào chính mình là Hoàng đế.
Mưa mùa hè, tới nhanh đi cũng nhanh. Khâm Thiên Giám đã chọn ngày, nếu gặp thời tiết xấu phải trì hoãn, may mà đến cạnh bốn phía Đông có ánh mặt trời sáng lên, mưa cũng ngừng, bầu trời sau mưa trở nên xanh thẳm. Anh Minh dậy sớm rửa mặt xong rồi, đến trong điện Thái hoàng Thái hậu chờ, hầu hạ Thái hoàng Thái hậu đánh răng rửa mặt. Phòng ăn đưa đồ ăn tới, nàng may mắn được ăn ké một bữa ngon, cười nói: "Ở bên cạnh Lão phật gia, nô tỳ ăn cơm cũng ngon hơn."
Thái hoàng Thái hậu chỉ cười, biết mấy ngày nàng theo tuỳ giá cũng không được tốt lắm, thương yêu nói: "Đứa nhỏ đáng thương, lần này đi đường vất vả rồi, chờ trở về cung phải bồi bổ cho tốt vào."
Anh Minh bẹp miệng, mềm giọng nói: "Lão phật gia, hôm nay nô tỳ không thể ở bên cạnh ngài, Vạn tuế gia bảo ta cùng đi đỡ quan."
Thái hoàng Thái hậu sửng sốt, ngay sau đó gật đầu: "Chủ tử ngươi nhớ tới tình nghĩa của ngươi với Đại Hành Hoàng hậu, hắn suy nghĩ cũng thật chu đáo."
Anh Minh cười cười, thầm nói đúng là tổ tôn ruột thịt, cho dù thế nào cũng có thể lấy cớ cho hành vi thiếu đạo đức của Hoàng đế được.
"Vậy lát nữa nô tỳ đi theo Vạn tuế gia, chờ đại lễ tang xong lại trở về hầu hạ Lão phật gia nhé."
Thái hoàng Thái hậu nói được, bảo Mễ ma ma lấy hai cái bùa hộ mệnh tới đưa cho nàng, cẩn thận dặn dò: "Dưới đấy âm khí nặng, tuy nói có thái giám cùng vương đại thần cũng đưa linh, nhưng ta vẫn không yên tâm. Ngươi mang theo cái này, trước khi đi đưa tang ta để các nàng đi Ung Hoà cung tìm Đại Lạt Ma xin, giờ ngươi đưa một cái cho Hoàng đế, các ngươi nhất định phải bảo đảm an toàn đấy, nhớ chưa?"
Anh Minh nhận lấy cái bùa hình tam giác màu vàng tràn ngập kinh văn, nhún người nói vâng, sau đó rời khỏi, đi đến tẩm cung Hoàng đế.
Hoàng đế cũng đã dậy từ sớm, gặp qua một đám đại thần làm việc, giờ hắn đang ngồi uống trà. Thấy nàng tới cũng chỉ nhàn nhạt nhìn một chút, sau đó không thèm để ý nữa.
Anh Minh lấy bùa hộ mệnh Thái hoàng Thái hậu đưa cho ra: "Lão phật gia nói nhất định phải bảo Vạn tuế gia mang theo."
Tam Khánh nhận lấy chuyển cho Hoàng đế, Hoàng đế thu vào túi tay áo, không nói một câu nào, đứng dậy đi ra ngoài.