Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 46: Chương 46:





* Đại thử (大暑): nóng oi, ngày dương lịch 23 tháng 7, là một trong 24 tiết khí.
Edit: Cảnh Phi
Beta: Nga Sung dung
Tùng Cách có chút bất an, không ngừng xoay vài vòng ở trong phòng như con ruồi mất đầu, cuối cùng ôm dù nói với chủ tử của nàng: “Vạn tuế gia truyền ngài đến gấp như thế, không phải là có chuyện gì xảy ra đó chứ?”
Anh Minh cũng không nghĩ ra được là Hoàng đế truyền nàng tới để làm gì, dù sao hiện tại đã bị điều đến ngự tiền, mọi chuyện đều phải nghe người sai sử. Nàng thò đầu thoáng nhìn ra bên ngoài, trời đã tối đen rồi, mưa rơi từng hạt như đồng xu nhỏ, từ trên không ngừng rơi xuống, có thể đánh cho người ta choáng váng. Vốn dĩ định đưa ô cho Tam Khánh, hắn lại không chờ các nàng mà tự mình dầm mưa quay về phục mệnh. Tùng Cách căng ô ra, hai người cùng nhau đi về Dưỡng Tâm điện. Ở trước cửa Tam Sở, nước đọng lại nghiêm trọng, từ xa nhìn qua giống như một hồ nước nhỏ. Chỗ thoát nước kia không  kịp so với tốc độ trời đổ mưa, các nàng không thể làm gì khác đành phải lội qua. Chờ tới con đường nhỏ phía tây Dưỡng Tâm điện, giày và vạt áo choàng đều đã ướt đẫm, Anh Minh mặc là lụa mỏng, vải mỏng dính vào cẳng chân nàng, bước đi vô cùng khó khăn.
Khó khăn vào cửa Dưỡng Tâm điện, Anh Minh thấy Tiểu Phú, giao Tùng Cách cho hắn dàn xếp. Sắp xếp cho một nha đầu ở chỗ nào đều là việc nhỏ, Tiểu Phú nhìn phía Đông Noãn các một cái, nhỏ giọng nói: “Chủ tử gia mặt rồng không vui, cô nương cẩn thận mà làm.”
Hoàng đế buồn vui thất thường, thiên uy khó dò, cho đến khi tới gần ngự tiền rồi Anh Minh mới bắt đầu cảm thấy có quan hệ mật thiết với nàng. Nàng cười với Tiểu Phú: “Am đạt tiết lộ cho ta nguyên nhân đi, ta đi vào mới biết cần kiêng dè như thế nào.”
Trong tâm Tiểu Phú nói phần lớn là có liên quan đến ngài, Vạn tuế gia bên này đã buông lỏng, ngài còn nói ngược, sao có thể ra vẻ như không có việc gì chứ? 
Nhưng loại lời nói này, hắn không dám tuỳ ý đề điểm, thứ nhất là phải kiêng kị tội danh phỏng đoán ý chủ tử, thứ hai Anh cô nương cũng không dễ chọc, nhỡ đâu cãi vã với Vạn tuế gia, không thiếu được việc điều tra ngọn nguồn từ nơi nào. Bởi vậy lông mày Tiểu Phú nhíu lại, dáng vẻ vô cùng khó xử: “Lúc đó ta cũng không hầu hạ ở trước mặt chủ tử, chỉ biết trên người chủ tử dính nước mưa, chắc là vì cái này nên không vui!”
Vậy thì có chút kỳ lạ, người của ngự tiền đều rất cẩn trọng, một chút cũng không dám buông lỏng, sao lại để cho Hoàng thượng mắc mưa chứ. Nếu ai hầu hạ không chu toàn, thì cứ phạt là được, truyền nàng tới đây, mười phần thì hết tám chính phần muốn tìm nàng gây chuyện. 
Ở chỗ Tiểu Phú không thám thính được đầu đuôi, nàng đành phải thử thời vận. Ở phía trước Dưỡng Tâm điện có một dãy phòng nhỏ, để cho lúc Hoàng đế bàn luận chính sự và đọc sách dùng đến, nhưng so với phòng chính ở phía Tây, Đông Noãn các còn rộng hơn nhiều. Trong Noãn các có đặt nam kháng, phía bắc đặt bảo tọa[1], trên tường treo bảng dạy chữ mẫu của tiên hiền, có thể tưởng tượng được lúc nhóm quan lại quỳ xuống đất hành lễ, vô hình làm người ta cảm thấy áp lực. 

[1] Bảo tọa: Chỗ ngồi của Vua.
Đế giày ướt đẫm, dẫm lên thảm tuyết nhung màu xanh dày dặn bỗng nhiên có chút cảm giác ấm áp. Anh Minh rảo bước tiến lên bậc cửa, lập tức nhìn thấy Hoàng đế đang ngồi trên ghế ở phía Bắc, trong điện châm đèn, ngọn đèn dầu chiếu sáng lên mặt hắn, nặng nề giống như nhiễm sương giá. 
Lại muốn tỏ vẻ đây mà, Anh Minh âm thầm nghĩ, nhắc nhở hành động của bản thân càng phải thêm cẩn thận, để tránh bị hắn bắt được nhược điểm. Nàng tiến lên, nhún người hành lễ: “Nô tỳ thỉnh an Vạn tuế gia.” Sau đó an an tĩnh tĩnh chờ Hoàng đế lên tiếng. Nhưng mà đợi một lúc lâu, cũng không thấy hắn lên tiếng, nàng không hiểu rõ, kinh ngạc giương mắt nhìn qua. 
Còn có thể thế nào được chứ, đơn giản là mặt rồng dài ra tám trượng, dáng vẻ Hoàng đế không vui nàng cũng thường thấy, nhưng sắc mặt khó coi như hôm nay, quả thật là lần đầu tiên. Trong lòng nàng có chút chột dạ, tim đập thình thịch mà liếc nhìn hắn một cái rất nhanh rồi rũ mắt xuống. Hoàng đế để nàng nửa quỳ nửa ngồi một lúc lâu, cuối cùng lạnh giọng nói: “Ngự tiền không nuôi người rảnh rỗi, chuyện hai ngày trước trẫm nói với ngươi, hôm nay ngươi tự mình làm đi.”
Anh minh nghiêng đầu ấp úng: “Ngài nói, nô tỳ không phải người hầu hạ ở Dưỡng Tâm điện…” Thật ra làm vẩy nước quét nhà cũng được, hầu hạ trà nước cũng được, những thứ đó đều không khó khăn gì, nhưng cố tình là cái này, thật sự làm nàng không biết phải như thế nào mới đúng.
Hoàng đế lạnh lùng nhìn nàng, ánh mắt giống như băng cứng vậy: “Trẫm ban cho ngươi Thể Thuận đường, ngươi không chịu ở, xem ra ngươi là kẻ biết tiến biết lùi. Nếu ngươi luôn không quên bổn phận của mình thì tuân thủ quy củ của ngự tiền cho tốt, phân công gì cho ngươi thì ngươi lĩnh mệnh là được, nào đến phiên ngươi lựa chọn?”
Trong lòng Anh Minh nhảy nhót, vẫn là thật cẩn thận biện giải: “Nô tỳ không phải không muốn ở Thể Thuận đường, thật sự do Dưỡng Tâm điện là cho nhóm chủ nhân đến ở tạm thời, nô tỳ cũng vào nơi này ở không hợp lễ chế. Nếu chủ tử không vui, bây giờ nô tỳ dọn lại đây cũng được mà…”
Nghe giọng điệu này, giống như là bị ép buộc phải làm vậy. Đúng vậy, vốn nàng bị ép buộc mới tiên cung, nàng còn nhớ thương mối hôn sự kia của nàng, nhớ thương Hải Ngân Đài của nàng!
Hoàng đế mở mắt nhìn, lạnh lùng nói: “Chậm rồi, lúc này đừng nói là Thể Thuận đường, ngay cả Vi phòng ngươi cũng không ở được.”
Vi phòng chính là dùng cho phi tần ở khi thị tẩm, Tiên đế gia trước đó còn có quy củ như vậy, chỉ cần là sau bữa tối, các cung dự bị thị tẩm đều sẽ tụ tập ở Vi phòng, chờ Hoàng đế lật thẻ điểm tên. Được chọn sẽ lưu lại, không trúng thì hồi cung. Người được thị tẩm kia sau khi xong thì cũng không được qua đêm ở long sàn, mà sẽ trở lại Vi phòng cho đến rạng sáng thì hồi tẩm cung của mình. Nhưng thời tiên đế đã huỷ bỏ quy củ này, đến lượt hắn mở rộng hậu cung cũng không có khôi phục tổ chế.
Hôm nay ban đầu từ Đầu Sở điện trở về, thật ra dọc đường về hắn cũng lo lắng, có nên điều tất cả cung nữ tập trung đến chỗ này, mỗi ngày chọc vào mắt nàng để nàng chán ghét. Dù sao nàng cũng là người sẽ làm Hoàng hậu, để nàng biết cảm giác bản thân cuối cùng là một trong trong đông đảo nữ nhân chờ đợi được ngự hạnh, xem nàng còn thanh cao được không. Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, như vậy có thể hắn sẽ chán ghét trước, nên kế hoạch đành phải từ bỏ. Nhưng mà hắn đã chịu vũ nhục ở chỗ của nàng, đến cùng thì hắn phải làm như thế nào để bắt nàng trả giá thật lớn, một mình hắn ngồi trơ trơ hơn nửa ngày ở Tam Hi đường tối om, trong đầu lộn xộn, không nghĩ ra được gì.
Rốt cuộc là vấn đề ở đâu, hai tay hắn nắm chặt, nản lòng thoái chí. Bỗng nhiên trong lòng như có một cái búa tạ đánh vào, hắn cảm giác có lẽ mình đã thua trong tay nàng rồi. Không biết bắt đầu từ khi nào, chỉ biết từ khi ra khỏi Từ Ninh cung thì bản thân như đang bay trên đám mây, chỉ vì lời đồn nhảm rằng nàng để ý hắn, vậy mà bản thân hắn vui mừng đến thể diện cũng không để ý. 

Tại sao lại thế? Hoàng đế cảm giác tôn nghiêm của bản thân đã bị giẫm đạp, rõ ràng là đã từng không thích nàng như vậy, thậm chí mãi cho đến buổi sáng hôm nay, hắn còn cảm thấy nàng chẳng qua chỉ là thứ đồ chơi, cuối cùng thì nữ nhi nhà Nạp Tân cũng làm cho hắn thật sự có chút thừa nhận Tề Anh Minh sẽ trở thành Hoàng hậu trong suy nghĩ, nhưng nếu là nói cam tâm tình nguyện, thì còn xa lắm. Kết quả, chỉ với câu nói kia của Thái hoàng Thái hậu, tâm tư không phục của hắn liền thay đổi trong nháy mắt, mà bản thân hắn thấy như vậy cũng được, đồ kém cỏi này tuy rằng thích làm trái ý hắn, nhưng tương lai thành phu thê, hắn hoàn toàn có thể thuần hóa nàng. 
Nhưng ai biết… hắn không thể chấp nhận nổi, hắn lại động tâm với một nữ nhân không để hắn vào trong mắt. Hắn lên ngôi đã mười bảy năm, đã quen được mọi người nịnh hót truy đuổi, mặc dù trên phương diện tình cảm thì hắn cũng phải khống chế toàn cục. Tâm tư hắn vẫn luôn kín đáo, hắn nghĩ thật ra trước đó hắn đã để ý nàng rồi, nhưng hắn vẫn giữ kín, hắn chỉ là đang đợi Tề Anh Minh thuần phục hắn thôi. Rốt cuộc cũng chờ được rồi, vậy mà trong nháy mắt lại tan rã, hắn có thể ‘bất đắc dĩ’ tạm chấp nhận, lại không ngờ đả kích tới đột ngột như vậy. Lúc mà trong lòng hắn như sông cuộn biển gầm, thì nàng vẫn là dáng vẻ đáng buồn, nhìn hắn làm bộ làm tịch xum xoe, trong lòng phần lớn là đang cười hắn như kẻ thiểu năng!
Lúc này Hoàng đế có muôn vàn ý nghĩ, trước mặt Anh Minh, chẳng qua là tức giận vì mưu kế không thành thôi.
Nàng và hắn đấu võ không phải ngày một ngày hai, nhưng bởi vì Thái hoàng Thái hậu hiểu nhầm, làm hắn cảm thấy bây giờ ngay chỗ này cũng có thể làm văn luôn rồi. Lúc trước, lúc mà nàng nằm trên giường, đầu óc suy nghĩ nhiều chuyện, lý giải hết thảy ra, Hoàng đế phân cho nàng ở Thể Thuận đường, còn không phải xuất phát từ chế nhạo, muốn thử nàng hay sao. Nếu nàng vào ở, hắn sẽ lập tức chế nhạo, nói nàng không biết lễ nghĩa liêm sỉ, không danh không phận mà lượn lờ trước mặt nam nhân, bây giờ nàng không làm theo sắp xếp của hắn, thì hắn lại nhân cơ hội này bắt nàng làm người đưa thiện bài dâng lên. Dù sao mặc kệ như thế nào, hắn đều có biện pháp dày vò nàng, để nàng phải hấp hối giãy giụa, chắc chắn Vạn tuế gia càng vui vẻ hơn rồi. 
Dù sao làm chủ tử vui vẻ cũng là bổn phận của nô tài, Anh Minh suy nghĩ một lượt, quyết định nhận mệnh: “Nếu chủ tử đã ra lệnh, nô tỳ không thể không tuân theo, coi như là học chút bản sự.”
Nàng nhún người hành lễ một cái rồi lui ra ngoài, Hoàng đế nhìn chằm chằm bóng dáng của nàng, ánh mắt như sói ở đồng hoang, hận không thể cắn một ngụm vào cổ nàng, để cho nàng nếm thử hậu quả không biết sống chết. 
Thật ra người bên ngoài đều trải qua một phen kinh hãi, Vạn tuế gia triệu kiến ở Đông Noãn các thật sự có chút dọa người. Vốn mong rằng lúc này Anh cô nương đừng nói năng liên luỵ gì, có đi mà không có về cũng không phải không thể, đang lúc bọn họ duỗi dài cổ thám thính tình hình thì Anh cô nương tự vén màn trúc đi ra, thấy Đức Lộc liền cười: “Am đạt, bây giờ ta về Kính Sự phòng.”
Đức Lộc, Tam Khánh và Tiểu Phú đều ngẩn ra, sau đó nặng nề thở dài một hơi với nàng. Trên đời này sao lại có người dầu muối không vào như thế chứ, lòng của nàng đừng nói là được luyện từ lò gạch ra nha! Đức Lộ sờ sờ cái ót, cười đến cứng đờ: “Làm việc ở Kính sự phòng đều là thái giám, cô nương đi vào, đó là độc nhất rồi.”
Đến chỗ nào đều là độc nhất, thật làm cho người ta hâm mộ. Đức Lộc dẫn nàng đi Kính Sự phòng báo danh, thái giám ở Kính Sự phòng đều sợ ngây người, quản sự đứng ở nơi đó, cúi chào cũng không được, dập đầu cũng không được, đứng đờ ra nhìn thẳng vào Đức Lộc. 
Thụy Sinh chuyên quản lý việc trình thiện bài khóc lóc: “Ta đây phải làm sao bây giờ, việc cũng mất, còn không phải đi Bắc Ngũ sở làm người dọn phòng à.”
Mọi người đồng tình nhìn Thụy Sinh, khiến Anh Minh cũng rất xấu hổ. Nàng nghĩ nghĩ rồi nói: “Như vậy có được hay không, chuyện này hai ta cùng làm, ngươi mỗi ngày từ Kính sự phòng lại đây, ta ở đầu tường bình phong bên kia tiếp ứng ngươi.”

Nói như vậy Thụy Sinh lập tức nín khóc, cứ lẳng lặng nhìn chằm chằm quản sự. 
Quản sự Chân Tiểu Xa cũng không phải là người ngu, đương nhiên hắn biết đây là tình thú giữa Vạn tuế gia và Hoàng hậu tương lai, tuy nói là để cô nương đưa thiện bài, nhưng tuyệt đối Kính Sự phòng không thể quản cô nương. Đang lo không biết nên cung phụng đại phật này như thế nào mới tốt, tự nàng nói như vậy, đó là không thể tốt hơn rồi. 
“Mau!” Chân Tiểu Xa nói: “Còn không mau tạ ơn cô nương! Có những lời này của cô nương, ngươi liền có cơm ăn còn có việc làm.”
Thụy Sinh vội đi lên cúi chào: “Nô tài tạ cô nương chu toàn.”
Anh Minh nói không cần khách khí: “Vốn dĩ do ta chen chân vào, là ta nên xin lỗi ngươi, đừng nói cảm tạ với không cảm tạ nữa.”
Cứ như vậy, Anh Minh quyết định chuyện này. Tuy nàng lĩnh mệnh trình lục đầu bài, nhưng chuyện Kính sự phòng dâng bài triệt bài đều không phải nàng quản. May mà Thụy Sinh truyền thụ cho nàng ít bí quyết dâng thẻ bài, đang nói thì bên ngoài có cung nữ đứng ở hành lang gọi Trần am đạt. Thụy Sinh ơi một tiếng, hậm hực đi ra ngoài, Anh Minh dựa vào cửa sổ nhìn, thấy cung nữ dúi bạc vào trong tay hắn, hắn chối từ không ngừng, cung nữ liền trừng mắt: “Tính tình xấu, bình thường thấy bạc miệng cũng không khép được, hôm nay giả vờ thanh liêm cái gì!”
Cung nữ đi rồi, Thụy Sinh mới tiến vào, nâng bạc về phía Anh Minh chê cười: “Cô nương ngài xem…”
“Làm việc này có tiền thu?” Nàng hỏi, sau đó từ trong hai khối bạc vụn của Thụy Sinh đưa chọn ra một khối lớn, bỏ vào trong tay áo nàng.
“Có tiền cùng nhau kiếm.” Thụy Sinh cười đùa nói: “Ngài không biết, những chủ nhân kia ở hậu cung, vì muốn xuất hiện trước mặt Hoàng thượng, thường sẽ cho chút ít ân huệ nhỏ bé, chính là để chúng ta đặt thẻ bài của họ lên trên. Như vừa rồi là Cảnh Nhân cung. Hôm qua nàng ta mới hết lạc hồng, hôm nay muốn được rút thẻ, cho nên đưa nô tài ít lợi nhuận, ta lấy tiền của người ta, tất nhiên cũng phải làm việc cho họ.” Vừa nói vừa trong đống lục đầu bài lấy ra thẻ có tên Ninh Phi đặt ở vị trí nổi bật: “Vạn tuế gia thường rút thẻ theo thứ tự, thường thì tiện tay lấy mấy cái đằng đầu, chỉ cần đưa thẻ bài Ninh chủ tử lên đằng đầu, ít nhất có nửa cơ hội được chọn trúng.”  
Anh Minh nghĩ nghĩ hỏi: “Nếu chủ nhân hậu cung đều cho bạc, vậy phải xử trí thế nào?”
Thuỵ Sinh nói: “Bạc tới ta không dám không tiếp, không tiếp chính là cố ý không nể mặt, các nàng tiêu tiền chẳng qua cho an tâm thôi, không đến mức làm người ta chơi xấu, cố ý triệt thẻ bài của các nàng. Còn Vạn tuế gia lựa chọn cái nào, cái này phải xem vận may, rốt cuộc lòng chủ tử, không phải là người như chúng ta có thể phỏng đoán. Anh cô nương, hôm nay ngài thấy quy củ này của chúng ta, tương lai sẽ không thu thập nô tài chứ?”
Anh Minh nói sẽ không: “Mèo có đường của mèo, chó có đường của chó, ai mà chẳng có mong muốn của mình.” Nàng cất bạc vào túi tiền, cười cười nói: “Nhập gia tùy tục, Ninh Phi, ta nhớ rồi.”
Ngày hôm sau lúc Thụy Sinh đưa khay bạc tới, quả nhiên nàng đang chờ ở tường bình phong phía cổng sau. Sau cơn mưa giông, mặt trời lại chói lọi, nàng bưng khay nho, Tùng Cách che ô cho nàng. Lần đầu dâng lục đầu bài, khó tránh khỏi cảm thấy khẩn trương. Liếc mắt nhìn một cái cảm thấy bữa tối Hoàng đế dùng đã xong bữa tối, cũng nên dâng thiện bài vào rồi. Đức Lộc đứng ngay trước cửa nháy mắt ra hiệu cho nàng, nàng lấy lại bình tĩnh, bước vào Tây Noãn các. 
Thái giám trình khay bạc có quy trình nhất định, mấy động tác kia thoạt nhìn thì dễ dàng nhưng khi thực hiện lại rất khó. Nàng bước từng bước, đi đến nửa đường dâng khay bạc qua đỉnh đầu, đội chén đội nghiên mực đã quen rồi, đội cái khay này cũng không tính là gì. Khó khăn nhất là lúc quỳ gối, áo ngoài thái giám còn có thể vén, nàng lại không thể, cho nên mỗi bước đi vô cùng gian nan, dáng vẻ lảo đảo kia khiến Hoàng đế nhìn thấy mà khiếp sợ không thôi.

Rốt cuộc cũng tới trước mặt, còn khoảng hai ba bước, Hoàng để đang muốn thở phào nhẹ nhõm, mới thở ra được nửa, đột nhiên nàng đập đầu về phía trước, làm cho đống lục đầu bài rơi thẳng tắp xuống chỗ Hoàng đế như mưa tên. Nàng sợ hãi kêu lên: “Vạn tuế gia cẩn thận”, rồi trơ mắt nhìn Hoàng đế bị đập khắp người.
“Á.” Nàng liên tục dập đầu, “Nô tỳ tội đáng chết, xin chủ tử trách phạt.”
Mặt Hoàng đế không biểu tình, quét toàn bộ thẻ bài từ trên đùi xuống đất: “Ngươi cố ý chứ gì?”
Đức Lộc và Tam Khánh đều ngây người ở bên cạnh, nhất thời đứng thẳng không nhúc nhích, không biết nên dùng tình trạng gì để ứng phó mới tốt. Hôm nay ngự hạnh buổi đêm đều bị đổ, mọi người đều phỏng đoán, có phải Anh cô nương có mục đích riêng, cố ý phá chuyện tốt của Vạn tuế gia. 
Ngay cả Hoàng đế cũng cho rằng là như vậy, Tề Anh Minh toàn ý xấu, lúc này ăn thiệt, không nghĩ ra biện pháp giải uất khí này, ban đêm chỉ sợ ngủ không ngon. Vốn dĩ Hoàng đế vô cùng lãnh đạm với chuyện ngự hạnh này, có hay không đều không sao cả, nhưng nếu nàng đã gánh vác chuyện này, còn cố ý phá, vậy phải nói chuyện cho tốt mới được. 
Hoàng đế cười nhạt: “Miếng thịt đưa tới miệng còn rơi, ngự tiền còn có chuyện vô tích sự gì mà ngươi làm được không?”
Từ trước tới nay Anh Minh làm việc luôn thoả đáng, lúc này cũng không biết như thế nào, nàng muốn làm cho tốt, nhưng lại không có cách nào. 
Nhìn đống lục đầu bài dưới đất này, nghiễm nhiên đã quăng ngã rất nhiều tiểu chủ ở hậu cung xuống đất, nàng chỉ có chán nản mà ấp úng: “Nô tỳ lần đầu làm chuyện này, chắc do không đổi thành trang phục của thái giám, mới làm mất mặt trước chủ tử. Thẻ bài này, nhặt lên vẫn dùng tốt…” Nàng nhặt thẻ bỏ vào khay, Đức Lộc và Tam Khánh cũng tới hỗ trợ. Trong nhiều thẻ bài như thế nàng liếc mắt thấy thẻ bài Ninh Phi, lập tức nhặt bỏ vào trong tay Hoàng đế: “Ngài đi nơi này thử xem."
Ninh Phi… Hoàng đế khó hiểu đánh giá nàng, trong lòng cân nhắc từ lúc nào nàng dính dáng tới người hậu cung, lại còn giật dây bắc cầu làm chuyện này. 
“Ngươi và Ninh phi có giao tình gì?”
Anh Minh sửng sốt chút, nhanh chóng lắc đầu: “Nô tỳ cùng vị chủ nhân này xưa nay không quen biết, vừa lúc thấy thẻ bài này, thuận tay dâng lên cho chủ tử.”
Hoàng đế nhăn nhăn mày, cũng không tin tưởng lời nàng nói. Để thẻ bài lại, để lúc sau hắn lệnh cho Tam Khánh đi hỏi thăm, rốt cuộc nàng và Ninh Phi từng có tiếp xúc hay chưa. Lúc Tam Khánh trở về bẩm báo, vẻ mặt rất kỳ quái, dập đầu lắp bắp nói: “Bẩm Vạn tuế gia, nô tài hỏi thăm một vòng ở Từ Ninh cung và Tây Tam sở, không ai thấy Anh Minh cô nương cùng Ninh chủ tử từng có tiếp xúc. Sau đó nô tài lại đi Kính sự phòng hỏi Chân Tiểu Xa và Trần Thụy Sinh… Thụy Sinh nói, buổi chiều hôm qua, Ninh chủ nhân ở Cảnh Nhân cung có cho cung nữ đi Kính sự phòng thưởng cho ít bạc… Anh cô nương được Ninh chủ nhân cho tám tiền bạc vụn, mới…”
Trong đầu Hoàng đế ong một tiếng, tức giận muốn thăng thiên thành Phật luôn rồi. Bản thân mình muốn mượn việc ghê tởm này để đối phó nàng, không nghĩ tới nàng lại lòng dạ hiểm độc. Mới có tám tiền bạc vụn mà đã bán hắn đi rồi, người này rốt cuộc tiền đồ đã không có mà ngay cả mắt cũng bị thiển cận mà!