Thâm Cung Hỗn Loạn

Chương 48: Chương 48:




Edit: Cảnh Phi
Beta: Nga Sung dung
Có đôi khi Anh Minh thật không rõ, những người ở ngự tiền cũng học theo giống Thái hoàng Thái hậu tận lực đem nàng đặt dưới mí mắt của Hoàng đế, đến cùng là chỗ nào cho lá gan lớn như vậy. 
Nàng và Hoàng đế không hợp nhau, người khác không biết nhưng người ở ngự tiền rõ ràng nhất. Ngày đầu tiên tiến cung đã đánh nàng, Hoàng đế tốt cũng không phải mà xấu cũng không phải. Có đôi khi nàng suy nghĩ có phải trời sinh hai người có bát tự khắc nhau hay không. Một lần nàng đi Thọ An cung thỉnh an, cố ý nói bóng nói gió hỏi qua Hoàng Thái hậu, xem trong cung có thịnh hành chuyện bát tự không hợp này hay không.
Hoàng Thái hậu nói sao không thịnh hành: “Không chỉ thịnh hành mà còn kịch liệt hơn so với bên ngoài đấy.” 
Trong cung có Khâm Thiên giám, chuyên quản việc quan sát hiện tượng thiên văn, suy tính thời tiết. Đương nhiên đây chỉ là bề nổi, năng lực của Khâm Thiên giám không chỉ vậy, nói thẳng ra thì bọn họ chính là thầy bói xem tướng số riêng của Hoàng đế, sắp xếp bát tự hợp hôn, dùng bảng xem phong thuỷ, hầu như không gì không làm được. Vì Hoàng đế thành hôn là chuyện quan trọng nhất, thông thường hai bát tự phải được giám chính, chủ bộ, ngũ quan Linh Đài Lang thôi diễn nhiều lần. Không được xung khắc, tốt nhất là chọn đại cát làm đầu. 
“Năm đó trước khi ta tiến cung cũng phải trải qua tính toán.” Thái hậu cười nói, nhớ lần đầu từ Sát Cáp Nhĩ vào kinh, dọc đường đi vô cùng mệt mỏi nhưng cõi lòng đầy ắp ý xuân được gả, khi đó ngay cả gió cũng ngọt. 
Thái hậu chìm trong hồi ức, lại phát hiện Anh Minh có vẻ mặt hoang mang, bà ngẩn ra, không khỏi thở dài: “Đừng nói là khắc, ít nhất là bát tự phải hợp nhau, còn hai người không hứng thú với nhau, có hợp tính hay không đều phải dựa vào chính mình. Ta biết ngươi đang suy nghĩ cái gì, ta cũng không rõ ta cùng Tiên đế hợp ra cái đại cát tốt nhất gì, nhưng Tiên đế vẫn không hề thích ta, ngay cả một đứa con cũng không để lại cho ta… Loại chuyện này, thật khó mà nói. Vì sao mà ta thấy ngươi và Hoàng đế như gà chọi, mà ta cũng không lo lắng, bởi vì các ngươi vẫn lui tới với nhau, ồn ào tạo ra tình cảm không phải là được rồi sao. Ta đây, thật sự là không thể ngồi đối diện nói chuyện với Tiên đế gia dù chỉ một câu.” Thái hậu nhớ tới đoạn thời gian trước kia, buồn khổ mà thở dài: “Hắn xem ta như lừa ngốc ở Trữ Tú cung, còn ta coi hắn như lỗ tai sư tử ta đạp ở cửa Càn Thanh, chính là không ai nhường ai. Thật ra đến tận bây giờ ta vẫn cảm thấy bản thân không có gì không tốt, là do nam nhân kia coi thường ngươi, vì cái gì chứ, không vì cái gì cả, mà chính là do có nam nhân mắt bị mù.”
Thỉnh thoảng sẽ có những lúc Thái hậu nghĩ sao nói vậy, lúc này Anh Minh nghe ra được oán hận trong lời nói của bà. Nhưng thật ra đây cũng coi như là bà đã rất kiềm chế tâm tình của mình rồi, có thể càng muốn nói chính bà là người có tầm mắt rất cao, nhưng nhún nhường sẽ bị chết rất sớm. Bây giờ cũng không biết hắn đi đâu về đâu, còn mình thì vẫn sống lâu trăm tuổi. Người còn sống chính là người thắng, Tiên đế đoản mệnh, ai biết có phải là báo ứng hay không. 
Anh Minh cổ vũ Thái hậu: “Nô tỳ và Vạn tuế gia luôn không thể nói quá hai câu đã gây chuyện, thật ra là bởi vì bát tự của chúng ta không hợp.”
Thái hậu lại nói: “Nói bậy! Lão phật gia vẫn luôn dặn dò Khâm Thiên giám cẩn thận suy tính, bảy người mất ba ngày, mỗi người được chọn ra đều là lương duyên trời ban, dù cho hiện tại không hợp thì cuối cùng vẫn sẽ có kết quả tốt thôi.”
Anh Minh rất thất vọng, chuyện lấy bát tự không hợp cũng không thành công, đời này dù thế nào nàng cũng sẽ bị buộc chặt ở bên cạnh Hoàng đế.

Mặt khác Thái hậu còn nói cho nàng thêm một tin tức càng tuyệt vọng hơn: “Nhân duyên của các ngươi có quý nhân, mà quý nhân nâng đỡ nào có chuyện không thành.”
Anh Minh miễn cưỡng cười, nghĩ thầm quý nhân quả thật rất nhiều, Lão phật gia cùng Thái hậu, còn có ba người ở ngự tiền Đức Lộc, Tiểu Phú, Tam Khánh, mỗi người tính một cái đều muốn dùng hết biện pháp, muốn đem nàng và Hoàng đế thành một đôi.
Đức Lộc cũng đang cười, là quản sự thái giám thì tâm tư rất linh hoạt, vuốt tay áo nói: “Ta ở gian giữa trực đêm, chuyên quản chuyện trong phòng quân cơ, phòng ngoài này giao hết cho ngài, phiền ngài nhiều rồi.” Nói xong lại nhìn Tùng Cách: “Tùng Cách cô nương theo quy củ không được ở Dưỡng Tâm điện qua đêm, trở về đi, ngủ một giấc cho ngon, thật là có phúc.”
Tùng Cách ngơ ngác nhìn Đức Lộc, không còn lời nào để nói, cuối cùng nhận mệnh có phúc này.
Kỳ thật phòng quân cơ làm gì có chuyện truyền gọi, cũng không phải lũ lụt hạn hán, hoặc biên quan báo nguy. Tám trăm dặm đổ lại đây mưa thuận gió hoà nên có chuyện truyền gọi là không thể, cho nên Đức Lộc mới khen Tùng Cách có phúc, bản thân cũng vụng trộm vui vẻ, đêm nay bản thân có thể ngủ ngon mơ đẹp rồi.
Làm thái giám ở trước ngự tiền, nhìn bên ngoài thì phong quang bên trong lại khổ. Trước đây khi hắn vừa mới tiến cung, sau giờ ngọ thì rất yên tĩnh, trong cung một chút động tĩnh cũng không có, người đứng hầu liền cảm thấy mí mắt nặng ngàn cân, không cần nhúc nhích, linh hồn nhỏ bé có thể từ đỉnh đầu chui ra ngoài đi chơi. Một khi lệch người, tiếp đó có khả năng chính là một cái vả mặt. Thái giám ở trước mặt chủ tử là nô tài, người học việc nô tài trước mặt chưởng sự cũng là nô tài, quả thực không được xem như một con người. Tổng quản thái giám trước là nhìn xem ngươi là người có tiền đồ hay không, sau đó mới quyết định có nên đề bạt ngươi hay không, ngươi bị khảo hạch rất nhiều chuyện ở khắp các phương diện: chải đầu, bưng trà, mặc y phục, truyền lời, bẩm chuyện… Đối với Đức Lộc mà nói, khó nhất chính là chuyện trực đêm, năm đó lão còn trẻ nên thích ngủ gà ngủ gật, cuối cùng không có cách nào nên mỗi quý lúc đi lĩnh y phục sẽ lại lĩnh giày cao, bởi vậy người khác đều nói hắn không cao, đi giày cao làm gì chứ, ở bên trong đầu giày đặt vài quả Thương Nhĩ[1]. Lúc ngủ gà ngủ gật đầu ngón chân sẽ chúi về phía trước, làm ngón chân bị chọc, lập tức có thể khiến ngươi tỉnh ngủ, hắn liền dựa vào cách này để chịu đựng qua sau giờ ngọ.
[1] Quả Thương Nhĩ: Cây thương nhĩ tử thường gọi là cây ké đầu ngựa là một cây thuốc quý. Quả có gai nhọn.
Hiện tại làm quản sự, tuy không cần trực đêm như lúc trước nữa, nhưng phải hiểu nhìn ánh mắt, sẽ phải cân nhắc tâm ý của chủ tử. Nếu chủ tử nhìn ngươi nửa ngày trời, vẻ mặt ngươi mờ mịt cái gì cũng không rõ, vậy chủ tử cần người làm cái gì? Hầu hạ Vạn tuế gia phải có can đảm cùng cẩn trọng, nhanh chóng xử lý việc chủ tử cần, vị kia là người đứng đầu thiên hạ, cùng người khác thương lượng còn được, nhưng cùng lão nhân gia là không được. Chủ tử gia là người làm đại sự, mặt mũi là quan trọng nhất, hắn không phân phó nhưng ngươi vẫn nghĩ ra được, chủ tử nhìn ở trong mắt, biết chỗ tốt của ngươi, vậy là được rồi.
Đức Lộc bước nhẹ như hạc vào Đông Noãn các, đây là lúc Vạn tuế gia chuẩn bị nghỉ ngơi. Tam Khánh đang ở bên cạnh sửa sang lại công văn, Vạn tuế gia gác ngự bút xuống.
“Chủ tử, mới vừa rồi cô nương cùng nô tài nói chuyện, nô tài nói hôm nay Tiểu Phú không khoẻ, cô nương thật sự là người thiện lương, sợ chúng ta bị phạt nên tự nguyện trực đêm cho chủ tử.”
Hoàng đế nghe xong thì ngẩn ra, sắc mặt như thường, chỉ nói: “Hôm qua lấy tám đồng bạc của nàng, có khi bây giờ còn ghi hận trong lòng đấy.”
Đức Lộc nói thêm: “Tính tình cô nương, chủ tử còn không biết sao. Nàng hầu hạ chủ tử cũng toàn tâm toàn ý, chẳng qua mới tới khó tránh khỏi có chút chê cười, chờ thêm một thời gian tự nhiên sẽ như cá gặp nước.”

Hoàng đế hừ một tiếng, cũng không đáp lại người bên cạnh, bước vào tẩm cung. Thời điểm đi qua phòng ngoài có thể thấy bóng dáng nàng đang đứng ở Thể Thuận đường, thân hình mảnh khảnh, bím tóc đen tuyền, phía sau là một mảnh mênh mông cuồn cuộn như thác nước. Hoàng đế dừng bước, đoán thử có phải nàng có chút tâm tư hay không, bắt đầu lưu ý phân lệ phòng ở của Hoàng hậu?
Đang suy nghĩ thì nàng xoay người lại, liếc mắt một cái đã thấy hắn. Hoàng đế không kịp né tránh, chỉ đành làm vẻ thong dong đi qua phòng ngoài, tới gian giữa thì dừng dưới hiên hỏi nàng: “Nghe nói hôm nay ngươi trực đêm thay Tiểu Phú?”
Anh Minh thưa vâng: “Nô tỳ trực hầu cho chủ tử, nếu chủ tử có yêu cầu gì, chỉ cần phân phó nô tỳ.”
Hoàng đế nghe lời nàng nói xong, trong lòng bỗng động, chỉ là không dám nghĩ lệch lạc, còn phải kiếm lời chèn ép nàng: “Phân phó ngươi? Ngươi sẽ bưng trà rót nước, hay là xoa bóp đấm chân?” Dừng một chút nhớ tới: “Đúng rồi, ngươi sẽ rót nước bưng trà, đầu ngón tay cũng không phải không biết dùng, là trẫm xem thường ngươi.”
Anh Minh giận sôi máu, thầm nghĩ, bởi vì ngươi nên mới bị Hoàng tổ mẫu của ngươi khảo nghiệm, thế mà còn nói những lời vô sỉ này? Nhưng mà muốn cãi lại, phải dính dáng đến phân vị Hoàng hậu, nàng một chút ý nghĩ cũng không muốn liên quan, nên kẹp chặt đuôi khom lưng, bày ra dáng vẻ chó săn mà diễn: “Lão phật gia phân phó nô tỳ đi làm, nô tỳ còn chưa hầu hạ Vạn tuế gia đủ, không đành lòng rời đi.”
Không đành lòng rời đi… Lời nàng nói thật hay, nhưng Hoàng đế lại nghe ra một ý nghĩa khác. Hắn nhíu mày nhìn nàng, thế mà lại cảm giác được một tia bi ai, nếu mình lên tiếng cho nàng ra cung, chỉ sợ chưa đầy một khắc là nàng đã trốn mất dạng luôn rồi!
Anh Minh thấy vẻ mặt Hoàng đế ngưng trọng đi vào gian giữa, cửa sổ mở ra cả ngày, do thời tiết nóng, trước giờ hắn nghỉ ngơi không cần người quạt, có đôi khi nàng nghĩ có phải người này trời sinh máu lạnh hay không.
Anh Minh quạt cho mình hai cái, cũng không để trong lòng, xoay người đi vào Thể Thuận đường, nơi này có năm gian rộng lớn thông nhau, tương đương với hậu điện ở Đông Nhĩ điện. Dưỡng Tâm điện phân phòng cách nhau những gian nhỏ nhưng vô cùng chặt chẽ, cũng không giống như bên ngoài tưởng tượng, Hoàng thượng ở một mình, xung quanh không còn phòng. Nơi này mỗi một bộ bàn ghế đều được khắc tinh xảo, dùng gỗ tử đàn, còn có chậu hoa cảnh đá quý Tây Dương, không thể không biểu hiện ra nhà Đế vương tôn quý và xa hoa.
Chủ tử nghỉ ngơi, nàng không thể nghỉ, may sao ở phía Tây Sao gian có kệ sách, phía trên bày chút thư tịch, khi nhàn rỗi nàng thường đọc sách, chẳng qua sau khi vào cung, loại tiêu khiển này đã không còn, vừa không được tự thêu thùa may vá.
Nàng bưng ghế dựa ra, ngồi ở trước kệ đọc sách. Mùa hè nhẹ nhàng gió thoảng, khiến bóng dáng có vẻ cô độc. Cách một vách tường Vạn tuế gia vẫn chưa ngủ, cả người chậm rì đi quanh phòng, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Đức Lộc ôm cây phất trần, sau khi nghe những lời đó trong lòng không khỏi có chút than thở, tương lai tình cảnh Đế Hậu có lẽ chính là như vậy. Trên mặt Vạn tuế gia nhìn thì trầm ổn, thật ra trong lòng lại đầy nhiệt huyết, nếu người không có nhiệt huyết sao có thể chấp chưởng giang sơn vạn dặm, Anh cô nương thì sao, tâm lạnh như trăng, hưởng thụ sinh hoạt tinh tế nơi thế tục, có tín ngưỡng, là người có tâm tính cứng cỏi. Ở một mức độ nào đó nàng và Hoàng Thái hậu rất giống nhau, cho nên Thái hậu mới đặc biệt yêu thích nàng. Trên đời này yêu thích chưa bao giờ là vô duyên vô cớ, hoặc là xuất phát từ nháy mắt khiến tim đập thình thịch, hay nhìn thấy chính mình trên người khác.

Thật là, tâm tĩnh tự nhiên lạnh, tất cả đều là lừa người. Sau giờ ngọ không hề có một chút gió nào, cả bầu trời tựa như cái lồng hấp, Đức Lộc đứng nơi đó mà mồ hôi đổ như mưa, cảm thấy mình sắp chín tới nơi rồi. Cách đó không xa trong hoa viên Từ Ninh cung cây cối che trời, trên cây chim cất cao giọng kêu to, như tiếng gầm cuồn cuộn, có thể truyền đi xa mấy dặm. Ve kêu càng lúc càng to, càng khiến người phiền lòng, loại phiền lòng như đốt lửa, đến lúc trời chạng vạng mới dần dần tiêu tán.
Vạn tuế gia đi nghị sự Quân cơ xử, Anh Minh tới ngự tiền rồi mới biết Hoàng đế bận rộn chính vụ như vậy. Vốn dĩ nàng cho rằng triều đình nuôi nhiều đại thần như vậy, hẳn mọi chuyện đều có người phân ưu, hoá ra lại không phải. Có mấy đại thần đưa ra ý kiến, rồi để cho Hoàng đế thấy bản thân có quan tâm, nhưng ý kiến đưa ra lại không đi giải quyết, có thể thấy được đây là ý kiến dự bị cho Hoàng đế. Làm đại thần cũng làm rất nhiều, Hoàng đế bận, bọn họ cũng vội. Đương nhiên cũng có cá biệt giống Nạp Công gia là vờ như không có ý kiến gì, trước kia Anh Minh thấy rất buồn bực, A mã của nàng sao có thể nhàn hạ mà nuôi dưỡng tiểu tình nhân chứ, hoá ra vội chính là Hoàng đế, không phải ông ấy.
Nghĩ như vậy, hình như có chút muốn đi xin lỗi Hoàng đế, Vạn tuế gia làm lụng vất vả, Nạp Công gia lại thoải mái du hí nhân gian. Anh Minh chờ ở cửa Dưỡng Tâm điện, trời tối, ngoài cửa đèn lồng lụa trắng được treo cao, chiếu sáng đầy mặt đất. Vô số quang ảnh nhỏ thoáng động, nơi có đất thì có giun. Nàng rất sợ những vật nhỏ đó, không riêng gì những con giun, mà còn có sâu bướm treo lủng lẳng, con dơi treo ngược như “Quỷ treo cổ”, nàng đều sợ.
Ở trong bóng đêm, trời muộn hẳn Hoàng đế mới trở về, rốt cuộc nàng cũng không cần ngây ngốc, nhìn thấy Hoàng đế thì bày ra gương mặt cười thật tươi: “Chủ tử vất vả.”
Hoàng đế thấy lạ liếc mắt đánh giá nàng một cái: “Ngươi nhặt được vàng à?”
Nàng nói không có: “Chủ tử đến đây một chút, nên nghỉ ngơi. Nô tỳ chuẩn bị điểm tâm cho ngài, chủ tử thử một chút, thả lỏng gân cốt ạ.”
Không giả vờ biện bạch, cũng không làm người ta ngột ngạt, khi trở về có thể thấy nàng, cảm giác thật ra rất tốt. Mặt mày Hoàng đế cũng trở nên nhu hoà hơn, buông tay bước vào gian phòng, trên bàn là hộp điểm tâm nhỏ, còn có dĩa ngọc, bên trong đặt đầy hạnh nhân.
Hoàng đế khoát tay, ngồi xuống ở trước bàn, gấp lên một miếng bánh, mới nhớ tới hỏi nàng: “Ngươi ăn gì chưa?”
Anh Minh lắc đầu: “Ban đêm ta không ăn gì, sợ bị mập.” 
Hoàng đế vừa định ăn, bị nàng nói như vậy liền nghẹn lại: “Ngươi sợ mập, nhưng chuẩn bị cho trẫm nhiều như vậy, ngươi lại muốn lừa trẫm à?”
Lúc này Tam Khánh và Đức Lộc ngay cả mắt cũng không thèm nâng lên, biết sẽ không xảy ra chuyện gì. Quả nhiên Anh Minh có thể giải vây, nàng nói: “Vạn tuế gia đừng đề phòng nô tỳ như đề phòng cướp vậy, nô tỳ tới ngự tiền rồi nào dám lừa ngài chứ, lừa cũng không có chỗ trốn đúng không? Chuẩn bị đồ ăn cho ngài là vì thấy ngài vất vả, ngài không giống nô tỳ mỗi ngày đều nhàn rỗi. Ngài có gánh nặng của cả quốc gia trên vai, nếu không thể ăn ngon ngủ yên thì có là thánh nhân cũng sẽ không chịu nổi.”
Nghe nàng nói như vậy xong, có vẻ còn có chút nhân tính. Hoàng đế cũng không phải là người ăn mảnh [3], nên kêu người lại phân chia cho nàng một nửa: “Thưởng cho ngươi.”
[3] Người ăn mảnh: giấu người khác để hưởng riêng một mình. 
Càng nói là ăn sợ mập, thì càng muốn ăn, thật ra Anh Minh vô cùng mơ ước được ăn những miếng điểm tâm đó, đồ Ngự thiện phòng làm ra ngon hơn bình thường, giống như bánh táo kia vậy, sau khi nàng tiến cung còn chưa được ăn, vì thế cười nói: “Tạ Vạn tuế gia ban thưởng, nô tỳ không ăn mấy đồ kiểu này.”

Hoàng đế đã nắm đúng tính xấu của nàng: “Xem ra còn phải gấp đôi, gấp đôi có cách nói như thế nào nhỉ?”
Anh Minh nói: “Tương đối thuận lợi.”
Hoàng đế thở hổn hển nói to: “Đúng vậy, sao trẫm không nghĩ ra.” Thấy nàng nhìn chằm chằm hộp bánh táo, vì thế vươn tay ra đưa tới: “Cái này cũng thưởng cho ngươi đi.”
Anh Minh mím môi thẹn thùng cười: “Sao có thể không biết xấu hổ được, ta ăn rồi thì chủ tử sẽ không còn nữa.”
Hoàng đế nói không quan trọng: “Trẫm ăn sợ mập.”
Chỉ là nàng cười e lệ, lại lưu vào trong lòng hắn. Nói vậy là nàng dùng cái này mê hoặc Thái hoàng Thái hậu và Thái hậu đi, nhìn cô nương phúc hậu và vô hại như vậy, lại hiểu chuyện biết lễ, ai có thể ngờ được nàng ở nơi này của hắn bày ra rất nhiều ý xấu.
Hoàng đế nâng nâng cằm: “Ban ngồi.”
Anh Minh nói cảm ơn Vạn tuế gia, trong tay cầm muỗng bạc, ưu nhã mà nếm một ngụm, ăn đến thứ tốt thì mặt mày hớn hở, cùng dáng vẻ tham tài giống nhau như đúc.
Hoàng đế lại mờ mắt, tầm mắt cứ nhìn chằm chằm. Đêm nay đậu hủ hạnh nhân làm nhìn như ngon hơn mọi ngày, đáng tiếc chỉ có một dĩa, nếu không cũng có thể ăn thêm.
Anh Minh từng ngụm ăn đến cảm thấy mỹ mãn, ăn xong rồi liên tục tán thưởng: “Tay nghề của ngự trù tốt quá! Vạn tuế gia, nô tỳ ăn no rồi, đêm nay rất có tinh thần. Nếu ngài có gì phân phó chỉ cần kêu nô tỳ, nô tỳ ở ngay cách vách, người kêu một tiếng, nô tỳ liền đi qua.”
Nàng không hiểu quy củ trực đêm cụ thể như nào, kỳ thật trực đêm sao có thể thoải mái dễ chịu như ở phòng mình được, giống như ngủ tạm ở ngoài phòng chủ tử chấp nhận một đêm. Chẳng qua đối với nàng không có yêu cầu như vậy, nàng lưu lại cách vách thì lưu lại đi, Hoàng đế rũ mắt, gật gật đầu.
Đến nỗi cuộc sống hằng ngày ngồi nằm đều có người chuyên môn phụ trách, này kia không cần nàng phải nhọc lòng. Hắn rửa mặt rồi nghỉ, Tam Khánh hầu hạ thay y phục, tất cả an bài thoả đáng, người ngự tiền đều lui ra ngoài.
Ngoài cửa sổ ánh trăng ảm đạm, Hoàng đế dựa lên gối, trong đầu, một bên cân nhắc chuyện phát sinh trong triều, một bên lại đang chú ý bên cách vách. Không biết lúc này nàng đang làm gì, không có đi tới đi lui, Hoàng đế cứ miên man suy nghĩ. Bỗng nhiên nghe thấy một tiếng thét kinh hãi, giống sáng sớm gà trống báo sáng, lại xé rách đêm yên lặng. Hoàng đế giật mình, nghe ra là nàng, lập tức từ trên giường nhảy dựng lên, giày cũng chưa tới kịp xỏ nhanh như gió vọt vào Thể Thuận đường.