Đêm nay chỉ có một khách, kiếm được chỉ có một trăm khối nhưng chi phí chỉ có một cốc nước lọc. Đương nhiên, phải tính cả tiền điện nước, thuê nhà.. Nhưng không thể tính như thế được, trước kia Từ Nhạc có thể kiếm ít tiền nhưng tiền đó có thể không nói đến, tiền phải do mình kiếm mới có cảm giác thỏa mãn. Nhờ có cô bé và Corgi Chu Trạch mới biết hôm nay là lễ tình nhân. Mở wechat, tìm nick của bác sĩ lâm, Chu Trạch muốn phát hồng bao 1314 nhưng phát hiện mình không đủ tiền, 131.4 thì đủ nhưng cảm thấy như vậy không phóng khoáng. Dù sao cô ta cũng không ngủ cùng mình, được rồi, không phát. Vứt di động xuống, Chu Trạch tìm quyển sách đọc, duy trì tư thế đó đến tận sáng.
đi tiệm sát vách ăn bánh bao, da bánh mỏng, nhân cũng không tệ, Chu Trạch không quan tâm, dùng phương pháp ăn như hôm trước, uống một bát nước mơ chua sau đó lập tức ăn như hổ đói, sau đó bóp cổ mình, liên tục hít sâu để khống chế cảm giác buồn nôn.
Nghĩ đến sau này mình ăn uống phải như vậy, liền nhìn thấy phía trước thật u ám. Chu trạch nghĩ tới người đàn ông đau khổ húp cháo trong video, càng nghĩ càng thê lương. Ăn uống vốn là hưởng thụ nay dường như đã cách hắn thật xa. không biết trên đời này có hội “ người kén ăn”, tất cả mọi người quay quanh một cái bàn, ai mà nuốt xuống được thức ăn, những người còn lại đồng loạt giơ ngón cái. “ Nhà ta XXX thật lợi hại nha!”…
Hít sâu, nghĩ đến màn này hắn không rét mà run. Dù thế nào tìm được người dàn ông trong video của lão đạo với Chu Trạch có chút khó khăn.
Sau lễ tình nhân là ba mươi tết, nếu như bình thường thì chỗ này sẽ giăng đèn kết hoa. Nhưng chỗ này lại vắng ngắt. Giống như đời người, có náo nhiệt sẽ có cô đơn. Chu Trạch nhớ khi trung tâm thương mại này mới xây xong chính là nổi tiếng có một không hai, hiện tại lại không ai hỏi thăm. Hôm nay tiệm của Hứa Thanh Lãnh làm ăn tốt hơn mọi ngày, có lẽ vì sắp ba mươi tết, các cửa hàng khác đã đóng cửa, chỉ còn tiệm của hắn nên khách hàng không còn lựa chọn nào. Thỉnh thoảng có mấy thanh niên giao hàng mặc áo xanh áo đỏ ra ra vào vào.
Chu Trạch ngồi xổm trước cửa tiệm sách, vừa hút thuốc vừa cảm khái. Nếu Từ Nhạc mở một tiệm gà hầm thì tốt biết bao. Trong chuyện về con người và thần tiên thích nói nhất là câu: một ngày trên trời bằng một năm dưới đất. Chu Trạch cảm thấy câu này cũng đúng với địa ngục. nhớ lại mình chết trong tai nạn xe cộ…không đúng, nhớ lại lúc mình chết cháy trong lò thiêu mới là tết thiếu nhi, nháy mắt đãđến ba mươi tết. nửa năm trôi qua như giấc mộng phù du, mới đi qua nửa chuyến hoàng tuyền. Hút thuốc, suy nghĩ một hồi. Chu Trạch lôi điện thoại ra, muốn xem lịch chiếu phim, dù sao bên cạnh cũng có rạp chiếu, xem phim giết thời gian.
“ Uy, chỗ ngươi có báo chí không?” Làm xong xuất ăn cuối Hứa Thanh lãnh đi ra. “ Làm gì?” “ Dán tường” Hứa Thanh Lãnh đáp.
“ Tiết kiệm vậy?”
“ Dùng báo chí dán tường sẽ có cảm giác xưa cũ a, đừng bảo hôm qua ngươi đã bán sạch nha?”
“ Còn một ít, tôi lấy cho anh.” Chu Trạch vào tiệm, trên tầng hai cạnh tủ lạnh có rương cao nửa người, Chu Trạch lấy ra một xấp báo chí, xuống đưa cho Hứa Thanh Lãnh.
“ Ăn tết mà ngươi không về nhà sao?” Hứa Thanh lãnh hỏi.
“ ăn tết với sách.” Đáng tiếc Chu Trạch không có râu dê, trong tay cũng không cầm bầu rượu. Nếu không nói câu này,vuốt râu sau đó uống rượu, hình ảnh đó…
“ không phải ngươi cũng không về nhà sao?” Chu Trạch yy một lát hỏi.
“ hai mươi mấy nhà, ta phải về nhà nào a.” Hứa Thanh Lãnh thở dài nói
“…” Chu Trạch.
Hai người trầm mặc một hồi, Chu Trạch mở miệng hỏi “ kể chuyện cũ cho ngươi nghe”
“ được” Hứa Thanh Lãnh gật đầu, vẻ mặt hàm súc, mấy sợi tóc lòa xòa trước trán, hắn giơ tay vuốt, tư thái nhu hòa, thẹn thùng. “ vào một ngày tết nọ, đêm khuya, trên đường có người gặp phú hào lớn nhất khu đó. Phú hào đã uống say mềm. Người kia hỏi phú hào, sao ngươi không về nhà a. Phú Hào trả lời: nhà, nhà ta ở đâu? Người thân ta đều không bên cạnh, nguôi nói nhà, là trang viên lớn nhất khu a?” Hứa Thanh Lãnh yên lặng nghe, khẽ gật đầu, tràn ngập đồng cảm “ Sau đó người kia đánh phú hào mộttrận, vừa đánh vừa nói : gần sang năm mới ngươi đừng bức ta ra tay!” Chu Trạch kể xong.
“…” Hứa Thanh Lãnh
Chuyện phiếm của hai người kết thúc, Chu trạch về tiệm sách, trong tiệm mở điều hòa ấm áp, lật qua lật lại đi động, không có ai để gọi. Vốn muốn đến cô nhi viện nhưng nghĩ lại trên người mình không có bao nhiêu tiền.
Lúc này có khách tới cửa, là người đàn ông trẻ tuổi mặc quần áo xanh lao động, hắn đẩy cửa vào ngại ngùng hỏi “ nơi này có thể đọc sách a? bao nhiêu tiền?” đối phương mím môi “ ngươi xem ùi đưa” Chu trạch khoát tay, thể hiện tùy đối phương
“ Vậy được, chỗ này của ngươi có tiểu thuyết a?” người trẻ tuổi câu nệ nói “ tôi thích đọc tiểu thuyết, tiểu thuyết mạng.”
Chu Trạch chỉ cái rương sau giá sách “ ở trong đó.”
Đối phương đến cái rương, mở ra thì rất vui vẻ nhưng thấy sách vẫn còn đang trong túi
“ Mở ra xem đi, không thu thêm tiền” Chu Trạch hào phóng nói
“ Được rồi” Người trẻ tuổi chọn một bản sau đó ngồi đọc
Chu Trạch ngồi sau quầy tu bổ móng tay, người thanh niên đọc nwuar tiếng sau đó đứng lên lấy thuốc lá mời Chu Trạch “ không phải thuốc xịn, đừng để ý”
“haha, khói thuốc cũng không phân biệt tốt xấu.” Chu trạch nhận thuốc, đối phương cầm một điếu chủ động ra cửa tiệm, vừa hóng gió lạnh, vừa hút thuốc. Chu trạch sửng sót, sau khi nghĩ nghĩ liền bỏ điếu thuốc xuống, tiếp tục tu bổ móng tay. Sau khi hút thuốc về thanh niên không ngồi lên ghế mà ngồi trênđất dựa vào tường. mặc dù trong tiệm có điều hòa nhưng ngồi trên đất vẫn rất lạnh, người thanh niên lại không thèm để ý, chắc ngày thường cũng đã quen. 15 phút sau, có bốn người mặc quần áo lao động màu xanh tuy cũ nhưng được giặt sạch sẽ, người lớn tuổi nhất chưa đến ba mươi, người nhỏ tuổi nhất mới mười bảy, người thanh niên vẫy tay với bọn họ, bọn họ đến ngồi dựa vào tường, có vẻ là người thanh niên gọi bọn họ đến. Bọn họ chào hỏi Chu Trạch, Chu trạch trả lời có lệ, vẫn tiếp tục tu bổ móng tay. Chu Trạch thầm quyết định sẽ mua bộ dụng cụ xịn, như thế mưới xứng với móng tay của hắn. Chỉ là hiện tại các cửa hàng và chuyển phát đã nghỉ, chỉ có thể tạm thời dùng tạm. Ngẩng đầu, Chu Trạch thấy năm người kia đang cầm tiểu thuyết. nhìn bìa thì thấy tất cả là tiểu thuyết mạng, thể loại huyền huyễn chiếm đa số, có một quyển thể loại kinh dị, có người còn vừa xem vừa cắn móng tay, rõ ràng là xem rất say mê. Chỉ là hàng vi cắn móng tay của đối phương làm Chu trạch không thể gật bừa. yêu quý móng tay mới là yêu quý cuộc sống a. thỉnh thoảng có người bật cười. trong tiệm sách có nhiều người nhưng lại rất im lặng thỉnh thoảng có tiếng vang nhưng không ảnh hưởng đến người khác. Chạng vạng tối, Hứa Thanh Lãnh bưng một bát xủi cảo sang, sau khi vào thì nói “ nha, tiệm thật náo nhiệt a”Chu Trạch gật đầu
“ Mấy anh muốn ăn cái gì không?” Hứa Thanh Lãnh nhìn mấy người công nhân hỏi. Mọi người nhìn nhau, có chút không biết làm sao
“ được rồi, ta mời” dù sao hứa Thanh Lãnh cũng là người có hai mươi mấy phòng.
“ gần sang năm mới mà mấy anh không về nhà cũng không dễ dàng, đều là người khổ, bốn biển đều là an hem.”
“ vậy, cảm ơn ông chủ, ông chủ nhất định làm ăn phát tài.” Người công nhân lớn tuổi nhất cảm ơn Hứa Thanh Lãnh.
“ không có gì.” Hứa Thanh lãnh đưa bát sủi cảo cho Chu Trạch, rồi về của hàng. Chu trạch uống chút nước canh, sau đó cưỡng ép mình ăn hai cái sủi cảo, hứa Thanh lãnh quên mang nước mơ chua cho hắnnên ăn không trôi.
Chu trạch lấy bao thuốc ra khỏi quầy “ xem hết thì tự lấy quyển khác a, tiệm tôi có cả bộ, dù sao tôi mở của hàng này cũng lỗ vốn, mọi người đừng khách khí.” Chu trạch vừa nói vừa đưa thuốc lá. Đám công nhân thụ sủng nhược kinh nhận. sau đó mọi người đều đứng dậy, ra ngồi thành hàng trước của tiệm sách, hút thuốc. bọn họ không muốn là bẩn tiệm sách. Chu trạch nghĩ nghĩ cũng đi ra ngoài, bên ngoài gió có chút lạnh nhưng hắn cũng ngồi xổm xuống cạnh họ. Đám công nhân ngồi nói chuyện, người đãkết hôn thì nói chuyện vợ con, người chưa kết hôn thì nói chuyện Thông Thành hoặc chuyện nói nghe thấy. vui đùa, nhạo bang lẫn nhau. Nghe giọng thì bọn họ không phải đến từ cùng một nơi.
Thông Thành gần Thượng hải, thuộc khu vực tam giác, tuy không thể so với Thượng hải nhưng nơi này hàng năm cũng sử dụng lượng nhân công rất lớn, chỉ cần chịu khó, chịu khổ thì không lo không kiếm được tiền.
Hít vài hơi Chu trạch mở miệng “ sắp tết mấy anh không về nhà chút sao?”
“ không về, mọi người trong nhà rất tốt”
“ đi đi về về rất giày vò, qua tết ông chủ còn phát lì xì, ngu sao không ở, còn có thêm chút gửi về nhà”
“ haha, hôm nay còn được xem tiểu thuyết, hút thuốc, năm này trôi qua cũng có chút tư vị”
“ lão bản, lúc nào anh đóng cửa?” có công nhân hỏi.
“ không đóng cửa” Chu Trạch nói
“ lão bản không về nhà?”
“ ở nhà vợ con không nghe lời nên không về.” Chu Trạch cảm thấy hào khí ngất trời! Mấy người công nhân giơ ngón tay cái với Chu Trạch khen hay, nhưng không ai phụ họa, nghe giọng nói và đây là tiệm sách không phải sạp trái cây nên họ biết Chu Trạch là người nơi này. Người nơi này mà tết không về nhà ắt có nguyên nhân nên mọi người không trêu ghẹo nữa. Trong nhà bọn họ là trụ cột, đi làm kiếm tiền, lo cho vợ con, bọn họ vất vả, mệt mỏi nhưng k dám nghỉ ngơi. Người sinh ra nghèo khổ thì ngày trôi qua đâu có dễ dàng? Chu Trạch chuẩn bị đưa đợt thuốc mới thì thấy có tiếng gọi “ Từ Nhạc!” Chu Trạch ngẩng đầu, thấy bên kia đường đỗ một chiếc xe Porsche cayenne quen thuộc, là xe của bà xã. Người gọi là cô em vợ, nàng bị Chu Trạch dọa sợ nhưng bây giờ đã trở lại bình thường, nàng không tin anh rể mình là quỷ nên đổ là do mình hoa mắt. Nhưng nàng cũng không cho Chu Trạch sắc mặt tốt, dù sao cũng là dọa bản tiểu thư tiểu ra quần, mất mặt a!
“ Từ Nhạc, về nhà ăn cơm!” cô em vợ hô
“ không về,trong tiệm rất bận và náo nhiệt” Chu Trạch khoát tay. Chê cười, gần sang năm mới mình lại về dùng bộ mặt dối trá đối mặt với cha mẹ vợ? chịu em vợ khi dễ? quan trọng nhất là cuối năm lại về nhà chia giường ngủ? tự hành mình a?
“ chị, tên đó bị tâm thần a! không nói lý, vịt chết còn mạnh miệng!” cô em vợ bĩu môi.
Bác sĩ Lâm cười cười “ chúng ta về nhà cùng bố mẹ ăn cơm”
“ Nha, tối chị muốn đi tìm hắn a?”
“ dù sao chị cũng là vợ hợp pháp của hắn.” Bác sĩ Lâm không nói gì nữa, lái xe rời đi.
Nhìn xe rời đi, Chu Trạch quay sang nói với người công nhân “ anh em, bà xã tôi đẹp không?”
“ Đẹp!”
“ Có phúc khí!”
“ Quá đẹp!”
“ Ha ha ha”
Hứa Thanh lãnh bưng khay ở tiệm đi ra.
“ đến, cơm và thịt kho tàu, an hem, ăn thôi!”
Mấy người công nhân e ngại, người công nhân lớn tuổi nhất ngượng ngùng nói “ chúng tôi ra ngoài, không mang…”
“lúc nãy. Tôi nói là mời an hem một bữa! nói đến tiền chính là không coi tôi là anh em, trời cao biển rộng, sẽ có lúc tôi cần, lúc đó mong anh em trợ giúp.”
“ Được”
“ một lời đã định!”
Mấy người công nhân bưng bát cơm vào trong tiệm, tất cả ngồi xuống đất, đặt bát lên ghế ăn ngon lành. Có công nhân vừa ăn vừa đọc sách, người bên cạnh gõ hắn một cái “ ngu ngốc, nếu ngươi khôngcẩn thận làm bẩn sách thì lão bản làm sao có thể bán lấy tiền?”
“ cũng đúng, ăn cơm trước”. Bầu không khí rất náo nhiệt, Chu Trạch về sau quầy, không biết có phải do bầu không khí không mà Chu trạch ăn nốt ba cái sủi cảo còn lại cũng không cảm thấy buồn nôn nhiều như trước. ăn cơm xong, mọi người lại tiếp tục đọc sách. Trong phòng ấm áp lại có sách đọc, không khí rất hòa hợp. thoáng cái đã 10h tối, người công nhân lớn tuổi nhất, đứng lên, duỗi lưng nói “ mọi người, muộn rồi, chúng ta dọn phòng một chút.” Năm công nhân quét dọn tầng 1 một lượt
“Lão bản, chúng tôi đi đây, hôm nay cảm ơn anh.”
“ Khách khí!” Chu Trạch khoát tay.Bọn họ đi nhưng không giống như cô bé ôm Corgi hôm qua, để lại một trăm khối, bọn họ đi không để lại gì. Nhưng Chu Trạch không so đo và bất mãn. Duỗi lưng, Chu Trạch sang tiệm mì muốn bảo hứa Thanh Lãnh sang thu dọn đồ. Sang đến nơi, thấy hứa Thanh lãnh đang xem báo, là báo buổi sáng Chu trạch đưa cho hắn. Hứa Thanh Lãnh đeo kính gọng viền vàng, nhìn qua có chút thư sinh, không hổ là người đàn ông có hai mươi nhà. Nhìn rất có khí chất!
“ Bát đũa bên kia, ngươi thu dọn một chút” Chu Trạch nói.
“ Được” hứa Thanh lãnh tháo kính xuống, dụi mắt đi sang tiệm bên. một xấp báo chí đặt trên bàn, là báo của bảy ngày trước, trang bìa in dòng chữ to “ một tòa chung cư bị hỏa hoạn, cảm động trước hành động hăng hái làm việc nghĩa.” 7 ngày trước một tòa chung cư xảy ra hỏa hoạn nghiêm trọng. năm công nhân ở công trường bên cạnh bất chấp nguy hiểm chạy vào cứu người, tổng cộng cứu được hai mươi người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, nhưng lần cuối họ xông vào lại không ra được. trên báo còn ảnh chụp cảu 5 người. Đây là ảnh chụp chung của họ. kề vai đứng một chỗ, giơ tay chữ V, hình như là ảnh chụp sau khi bọn họ ở cùng nhau. Từng khuôn mặt ngây ngô nhưng lại mang theo tang thương. TRong ảnh cười rất gượng gạo nhưng lại có vẻ rất sáng lạn.
Hứa Thanh Lãnh đi sang tiệm sách. trên ghê nhựa đắt 5 bát cơm, chưa ăn một miếng, cơm cũng khôngcòn nóng, trên mỗi bát cơm đều cắm thẳng đôi đũa
Bên ngoài truyền đến tiếng pháo hoa, Thông Thành không cấm pháo hoa nên pháo hoa nổ đầy trời, rất náo nhiệt. Chu trạch ngẩng đầu nhìn ra ngoài, thấp giọng nói “ Giao thừa a.”