Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 6: Định Mệnh Của Nhau





Cả hai chiếc xe thục mạng lao về phía trước.

Đến đoạn uốn khúc nhất Diệp Thiên Kì tăng tốc đạp chân ga đồng thời đạp cả chân phanh.

Chiếc xe xoay tít một góc 120 độ theo đúng độ cong của con đường.
Đồng Ái Nhã ngồi bên cạnh luôn chắp tay niệm phật miệng lắp bắp, đầu óc cô quay cuồng:
" Thiên linh linh địa linh linh mong ông bà phù hộ cho con".
Khi hai chiếc xe gần tới đích bỗng Diệp Thiên Kì giảm tốc độ và dừng xe.

Đồng Ái Nhã thắc mắc:
"Hửm! Sao lại dừng xe lại sắp tới nơi phân định rồi mà".
Đồng Ái Nhã tay vẫn nắm chắc dây an toàn ngạc nhiên hỏi.
"Tới đây là được rồi.

Tớ không muốn tự cầm đá đập vào chân mình.

Nếu như Đông Nam Á và khu vực Châu Á - Thái Bình Dương là địa bàn của chúng ta.

Vậy thì tất cả những gì xung quanh cậu đều là kẻ thù.

Huống gì hàng xóm gần kề chúng ta người có thế lực tương đương vẫn chưa từng xuất hiện".
Diệp Thiên Kì xem xét một cách kĩ lưỡng.

Tuy thường ngày Diệp Thiên Kì luôn sống buông thả nhưng làm gì cũng xem xét kĩ lưỡng.

Mọi việc đều không thể qua mắt cô.

Chính vì vậy cô biết khi nào nên đi tiếp và dừng lại.

Những điều đó đã trở thành chiếc bàn đạp vững chắc để cô thành lập được một thế lực hắc đạo đào tạo sát thủ lớn mạnh như ngày hôm nay.

Nếu nói Thiên Nhẫn của Trung Đông đứng thứ nhất trong giới thì so với tổ chức của cô thì lại là " Thế lực tương đương thực lực tương đối".

Nhưng so về mặt vũ khí công nghệ cao và bảo mật hệ thống thì cô giám tự tin nói rằng không ai có thể qua được tổ chức của cô.

Tuy vậy nhưng cô rất ít lộ mặt.

Phần lớn hoạt động tự do làm những gì mình thích.

Cô từng nói " Một chỉ huy giỏi không cần phải trực tiếp phải làm việc mà phải biết cách dùng người tài".
Cô đã trang bị cho mình một lớp vỏ khép kín vững chắc.

Đằng sau những nụ cười là một quá khứ đầy vết thương.
Mất ba mẹ từ năm 10 tuổi.

Vì gia đình cô với cô dì chú bác bất hòa nên không ai nhận nuôi cô.

Cô phải sống với bà ngoại.

Hai năm sau bà cũng bỏ cô mà đi.

Nhờ có trí thông minh và những gì mình học được qua luyện tập cô trở thành một hacker chuyên nghiệp lúc 15 tuổi.
Cô nhận lập trình và bảo mật cho các tài khoản qua mạng cho người khác giúp cô có một khoản thu nhập kha khá đủ tiền để đi học và tích góp.

Tuy nhiên không ai biết mặt cô chỉ biết mọi người đều gọi cô là Tina.

Khi đi học cô thường không bao xã giao nhưng rất tốt bụng nên mọi người cũng không xa lánh cô.

Thành tích khi đi học luôn luôn đứng nhất.
Suốt quá trình đi học cô chỉ có một người bạn chính là Đồng Ái Nhã.

Khi tiếp xúc cô mới hiết Đồng Nhã cũng là một người như cô nên từ đó hai người như hình với bóng.

Nhớ tới quá khứ lòng cô có chút buồn đuôi mắt cụp xuống.

Nhìn bạn Đồng Ái Nhã biết cô đang nghĩ những gì.

Cả hai lâm vào trầm mặc.

Nhưng tiếng phanh xe đã kéo cả hai ra khỏi suy nghĩ.

Thì ra chủ nhân của chiếc xe là cao thủ trong truyền thuyết.

Mà sao anh ta quay lại?.
Bên đó mở cửa xe bước xuống.

Đôi chân dài thân hình cân đối gợi cảm.

Ấn tượng nhất có lẽ là khuôn mặt tuấn lãng mang theo một chút lạnh lùng và kiêu ngạo.

Đôi mắt thu hút sự chú ý của người khác đến vô hạn.

Mái tóc màu trắng kết hợp với bộ vest màu đen áo ghi lê mày trắng càng tôn thêm con người anh ta.

Anh ta tiến tới gõ cửa một cách lich lãm.

Cúi đầu một góc 90 độ đưa tay ra ý mời xuống xe.
Đồng Ái Nhã bước xuống xe cố nặm ra một nụ cười thật tươi tiến tới:
- Xin hỏi vị tiên sinh đây có chuyện gì sao?
Thật ra cũng không có gì to tát! Chỉ là thấy vị cô nương đây khuynh nước khuynh thành khiến cảnh nơi đây cũng trở nên bừng sáng nên mới có ý hỏi thăm!.


Khi cô ở nơi đây cô biết tôi ngửi được mùi gì trong không khí không?
" Tôi thật sự không biết.

Tiên sinh phải chỉ giáo nhiều rồi!"
- Chỉ cần cô ở đâu không khí nơi đó bỗng trở nên ngọt ngào.
"Đúng là nam nhân dẻo miệng" Đồng Ái Nhã nghĩ thầm nhưng vẫn nhẹ nhàng đáp lại:
"Ngài quá khen rồi.

Nhìn vị tiên sinh đây chắc chắn là người có học thức dung mạo tót vời phong lưu năng lực chắc cũng có thể hô mưa gọi gió muốn gì mà không được sao phải làm phiền một nữ nhi không có gì như tôi chứ".
Đồng Ái Nhã tự thấy buồn nôn với lời nói của mình.
Lục Từ Phong tiến tới đứng trước mui xe, vô cùng lịch sự.

Đồng Ái Nhã cũng chỉ đứng bên hông xe đề phòng bất trắc.

Tín hiệu của đồng hồ cô không hề có dấy hiệu nguy hiểm.

Mọi thứ xung quanh cũng không hề có gì bất thường.

Chắc hẳn anh ta cũng chưa tới đích đã quay xe lại, chắc hẳn cũng biết chút gì đó về cô rồi! Cũng không phải kiêng nể gì đều là người trong ngành.

Xem ra vẫn còn một người bên ttong nữa.