Thẩm Đông Phong Xin Anh Nhẹ Tay

Chương 85: Dọn Về





Thẩm Đông Phong nói ở ngoài đảo không tiện nên muốn cô chuyển về, vậy là chiều hôm đó hai người bay ra đó.
"Thiên Kì, em đã cải tạo lại hết chỗ này sao".

Thẩm Đông Phong đỡ cô xuống máy bay hỏi.
"Cũng hơn phân nữa đã được sửa sang lại rồi! Anh xem phía bên đó chính là nơi chúng ta trôi dạt vào đó!".

Thẩm Đông Phong nhìn theo hướng tay chỉ của Diệp Thiên Kì.
"Đúng vậy!".
Anh ôm cô từ phía sau thì thầm.
"Có phải em cũng rất nhớ anh không?".
"Còn hỏi người ta những câu như vậy nữa, thật đáng ghét".
Diệp Thiên Kì tỏ vẻ giận dỗi thoát khỏi vòng tay của anh vào nhà.
Đứng trước cửa cô thắc mắc." Rõ ràng lúc đi mình khóa ngược lại mà nhỉ?".
"Sao thế!".

Thấy vẻ mặt khó hiểu thắc mắc đó của cô Thẩm Đông Phong hỏi.
"Em nhớ lúc đi em khóa cửa ngược bên mà sao giờ lại đổi lại rồi?".
Nghe xong Thẩm Đông Phong đã biết ngay, anh cố ra vẻ tự nhiên.

"Ừm, thì chắc em nhớ nhầm rồi!".
"Anh nói thật cho em biết".

Diệp Thiên Kì dựa sát mặt Thẩm Đông Phong." Em có thói quen khóa ngược không bao giờ nhầm hết.

Có phải anh cho người tới đây không?".
"Anh làm sao biết em từng ở đây mà tìm chứ!".

Thẩm Đông Phong giả ngu trả lời.
"Em không thích những người nói dỗi một chút nào!".

Diệp Thiên Kì mở cửa đi vào nhà.
Thẩm Đông Phong đứng chôn chân ở cửa không vào, Diệp Thiên Kì cười hỏi.
"Anh lại làm sao nữa, sao không vào đi!".
"Anh vừa mắc lỗi khiến vợ không thích nên đứng phạt ngoài cửa!".
Diệp Thiên Kì dở khóc dở cười.
"Đừng đùa nữa! Mau vào đi".
"Cảm ơn vợ đại nhân".
"Ai là vợ anh, còn chưa phải đâu nhé!".

Diệp Thiên Kì phản bác lời của Thẩm Đông Phong vừa nói.
Lạ thay là Thẩm Đông Phong cũng không nói gì anh chỉ cười cười không biết đang âm mưu gì đó cũng nên.
Thăm thú ngôi nhà một lát Thẩm Đông Phong cảm thán.
" Chỗ này đúng là rất đẹp chỉ là giãn cách so với xã hội một chút.

Em đúng là to gan lại muốn đánh cắp con của tới đây".
"Xin cảm ơn! Anh cũng nên xem xem mình tốt tới mức nào đi".

Diệp Thiên Kì chống nạnh trách cứ Thẩm Đông Phong.
Thẩm Đông Phong ngả lưng xuống sopha cười trừ.
"Em đói chưa?".
"Cũng đói rồi!".

"Vậy đợi anh một lát anh nấu bữa tối xong chúng ta cùng đi ngắm biển có được không?".
Buổi tối dưới nền trời đầy sao Thẩm Đông Phong cùng Diệp Thiên Kì nắm tay nhau đi dạo trên bãi biển.

Diệp Thiên Kì đã hỏi anh rằng.
"Anh muốn bé cưng sẽ là con trai hay con gái".
Xoa đầu Diệp Thiên Kì, Thẩm Đông Phong âu yếm.
"Chỉ cần là em sinh thì dù là trai hay gái anh cũng sẽ yêu thương nó hết mực".
"Cảm ơn anh".
"Anh mới là người phải cảm ơn, cảm ơn vì đã đến bên anh và cho anh hạnh phúc"
"Đông Phong, từ giờ trở đi chúng ta sẽ không nói xin lỗi hay cảm ơn nữa được không?".
Nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn ngọt ngào Thẩm Đông Phong vén tóc mai cô bị gió thổi bay ra sau tai.
"Anh đã trả lời bằng hành động rồi!".
Diệp Thiên Kì ôm lấy anh tựa lưng vào lồng ngực vững chắc và ấm áp ấy.

Ngoài bờ biển gió rất mạnh nên Thẩm Đông Phong nhanh chóng đưa cô vào trong nhà.
Sau khi biết Thẩm Đông Phong đã tìm thấy Diệp Thiên Kì, cô cũng đã tha thứ cho anh Rebecca mới yên tâm.
Rebecca chủ động đưa đứa bé rời đi.

Tối đó cô đã gửi tin nhắn cho Thẩm Đông Phong, anh sau khi xem xong cũng không biểu cảm gì.
"Có chuyện gì thế anh!".
"Rebecca nhắn cho anh cô ấy đã về Tây Âu rồi!".
"Ừm!".

"Em không muốn nói gì với anh sao!".
"Nói gì là nói gì!".
"Em không muốn biết về chuyện cô ấy sao!".
"Chuyện đã qua rồi! Quan trọng cô ấy đã nhận lối và trả lại người em yêu ở đây rồi còn gì.

Nhưng cô ấy cũng đáng thương rồi!".
Ngón tay cô vẽ vòng vòng trên ngực của Thẩm Đông Phong nói với anh.

Anh không nghĩ cô không nghĩ nhiều như vậy.
Nắm lấy bàn tay thon dài mảnh khảnh của cô Thẩm Đông Phong khẽ hôn.
"Thiên Kì chúng ta kết hôn đi"
Rúc đầu vào ngực Thẩm Đông Phong khẽ cựa Diệp Thiên Kì bỗng nhiên đỏ mặt mà không hiểu vì sao.

Anh chỉ biết cô khẽ gật đầu đồng ý.
"Em còn xấu hổ nữa sao! Da mặt em thật mỏng!".

Nựng má cô Thẩm Đông Phong hết mực cưng chiều.