Tham Kiến Cửu Thúc

Chương 23: Thân phận



Edit: Cỏ

Thái giám ngự tiền bên cạnh hoàng đế, đứng trước mặt mọi người của phủ Nghi Xuân hầu, rất là tán thưởng Trình Du Cẩn, còn mang tới quà hoàng đế ban thưởng. Bởi vì là ban thường cho Trình Du Cẩn, nên Trình Du Cẩn quỳ gối dẫn đầu, những người khác trong Trình gia vây quanh hai bên, ngay cả Trình lão hầu gia, Trình lão phu nhân tóc trắng xõa cũng phải quỳ gối phía sau nàng.

Trình Du Cẩn dập đầu tạ ơn, đại diện nhận lấy hộp gấm hoàng ân. Những người còn lại thấy một màn như vậy, đều có cảm khái riêng. Trong đó tâm tình Trình Nguyên Hiền đặc biệt phức tạp nhất, ông là lão tử, còn chưa bao giờ được nhận thưởng trong cung đâu, ngược lại Trình Du Cẩn lại là người đầu tiên chứ.

Trình lão hầu gia thập phần vui mừng, trong mắt ẩn ẩn ngấn lệ. Sau khi thái giám áo vàng đi ra ngoài cửa, như có như không mà liếc về phía Trình Nguyên Cảnh một cái.

Thái giám này là người bên cạnh hoàng đế, triều thần trong triều gặp y cũng phải cho y ba phần mặt mũi, chuyện xấu trong cung mười mấy năm về trước, đương nhiên y cũng biết đến.

Trình lão hầu gia sở dĩ biết hoàng đế long tâm đại duyệt, bảo công công bên người bản thân tín nhiệm nhất ban thưởng tới Trình gia, cũng không phải bởi vì bình phong, mà là bởi vì chữ trên bình phong. Trình Du Cẩn thêu hai mặt quả thật xuất sắc, giống như đúc, nhưng mà hoàng đế đi khắp bốn bề, thêu phẩm tinh diệu không biết đã thấy qua bao nhiêu lần. Nếu không phải trên đó là nét chữ của người kia, cho dù bình phong có tinh xảo đến mấy, cũng chỉ khiến hoàng đế xem hằng hai con mắt thôi, không đến mức phong thưởng.

Nhưng mà hoàng đế đã nhìn ra, còn lấy danh nghĩa của Trình Du Cẩn ban thưởng tới Trình gia, đã nói lên hoàng đế rất tán thành công lao của Trình gia. Nếu trực tiếp phong thưởng phủ Nghi Xuân hầu sẽ kinh động đến nội các, đừng nói là người khác, ngay cả bản thân Trình lão hầu gia, cũng không biết nam tử Trình gia có cái gì đáng giá mà ban thưởng. . .Nhưng mà đổi thành nữ quyến, vậy sẽ không giống nhau nữa, nhóm triều thần mỗi người đều bận rộn, có ai rảnh rỗi mà để ý đến một nữ tử khuê các, chỉ sợ nghe thôi cũng lười.

Chuyện này, thật sự là thiên thời địa lợi nhân hòa, cơ duyên đều chồng chất xuất hiện một lần, mới khiến Trình Du Cẩn có sẵn tiện nghi. Như vậy đối với mọi người cũng ổn, hoàng đế miệng thánh mở miệng một lần, đương nhiên không có ai dám nhắc đến chuyện Trình Du Cẩn bị từ hôn.

Trình Du Cẩn cũng thập phần vừa lòng, nàng cũng không nghĩ tới nguyên do phức tạp phía sau, chỉ nghĩ thêu phẩm của mình lọt vào mắt người có quyền. Bốn tấm cẩm, tám tấm lụa cũng không có gì đáng quý, tự Trình Du Cẩn cũng có. Thứ thực sự đáng giá, là bộ dụng cụ thêu kim hoàng đế ban thưởng, cùng với miệng thánh nói nàng gương mẫu.

Mấy người từng lải nhải Trình Du Cẩn quá mức không thú vị cho nên bị từ hôn, hiện tại đều hung hăng đánh cái "tét" lên tay mình, ngược lại khen ngợi Đại cô nương lương thiện, Đại cô nương đúng là khuê tú mẫu mực. Rốt cuộc cũng là hoàng đế tự mình mở miệng, bọn họ còn dám đối nghịch cùng Hoàng Thượng sao?

Liên Kiều nhịn một đường, trở lại trong phòng, rốt cuộc cũng có thể thoải mái mà cười:"Cô nương, thật sự là quá sảng khoái. Người không nhìn thấy sắc mặt của Nhị phu nhân và lão phu nhân đâu, rõ ràng như là có ai mất vậy, còn muốn giả bộ tươi cười, khóe miệng đều cứng ngắc. Thật là buồn cười chết em!"

Vẻ mặt Đỗ Nhược cũng ngập ý cười, nàng đẩy Liên Kiều một cái, khẽ sắng giọng nói:"Mau bớt lại chút đi, quá mức bừa bãi, cẩn thận rước lấy phiền toái cho cô nương."

"Ta biết." Liên Kiều hiểu rõ nặng nhẹ, loại lời nói này chỉ nói ở trong nhà thôi, còn ra ngoài nàng sẽ không nói. Nhưng mà Liên Kiều thật sự rất cao hứng, nàng nháy nháy mắt, hưng phấn nói:"Cô nương, mấy ngày trước Hoắc gia cùng Nhị cô nương vừa mới đính hôn. Nếu Hoắc phu nhân biết chuyện hôm nay, có hay không ngay cả ruột cũng phát ra âm thanh hối hận?"

Trình Du Cẩn nhướng mày trừng mắt nhìn Liên Kiều:"Còn cười? Không mau đi thu hồi đồ vật tới đây."

Liên Kiều thanh thúy mà lên tiếng, khen tới khen lui mấy tấm vải lụa, rồi lại cầm lấy hộp dụng cụ kim thêu, hỏi:"Cô nương, cái này để ở chỗ nào ạ?"

"Đặt trên bàn đối diện với cửa ra vào, cất hết bình hoa thi họa đi, rồi để bộ thêu cụ này lên. Sau này mỗi ngày đều phải lau, để cho có ai bước vào cửa đều nhìn thấy."

Liên Kiều và Đỗ Nhược nhịn cười, cùng lên tiếng:"Dạ."

Trong lòng Trình Du Cẩn cũng thở ra một ngụm khí nhẹ nhõm, trước đây nàng vẫn cảm thấy mình như đang sống trên một đám mây, bất kỳ lúc nào cũng có thể rơi xuống, cho tới bây giờ, rốt cuộc mới có được một chút cảm giác chắc chắn. Quân vô hí ngôn(*), có hoàng đế ban thưởng, ai còn dám nói bậy với nàng? Sao nàng phải lo lắng chuyện không gả được cho người trong sạch?

(*) Vua không nói đùa.

Bởi vì chuyện phong thưởng, tâm trạng mỗi người trong Trình gia cũng phân chia kỳ lạ. Viện Cẩm Ninh không khí vui mừng náo nhiệt, ai đi qua đi lại cũng mang theo nụ cười trên môi, mà những viện khác, lại thật sự không cười nổi.

Trình Nguyên Hiền phảng phất đột nhiên phát hiện mình còn có một đứa con gái, nói với Khánh Phúc:"Bà cũng quá sơ sót với Cẩn nhi rồi. Tuy rằng nó không phải do bà đẻ ra, nhưng đã nhận nuôi đến dưới gối của chúng ta, vậy cũng giống như là khuê nữ ruột thịt của chúng ta rồi. Bà làm mẫu thân, không quan tâm săn sóc khuê nữ, sao lại còn đẩy cho những người khác?"

Quận chúa Khánh Phúc trong lòng thầm mắng, lúc đầu sao không thấy ông nói loại lời nói này? Một mình bà nhọc lòng vì gia đình, còn nuôi tình nhân hộ Trình Nguyên Hiền, hiện tại thấy Trình Du Cẩn có ngọn, mới nhớ tới người ta. Nhưng mà trước mặt Trình Nguyên Hiền, Khánh Phúc tốt xấu gì cũng phải khắc chế tính tình, ôn tồn nói:"Là thiếp bận quá, sơ sót nó. Nhưng tuy rằng thiếp không hay gặp nó, tấm lòng làm mẫu thân cũng không sót phần nào, ăn, mặc, ở, đi lại của nó, có thứ gì không phải đắt tiền nhất phủ?"

Trình Nguyên Hiền rốt cuộc đuối lý, nói một câu liền thôi:"Được rồi, nội viện đều là bà quản, ta tuy là phụ thân nhưng cũng thể thể nhúng tay vào. Bà biết đối xử tử tế với Cẩn nhi là được."

Vì thế Trình Du Cẩn liền phát hiện, ăn, mặc, ở, đi lại của mình đột nhiên tinh xảo hơn, ma ma bên cạnh Khánh Phúc tới tìm nàng nói chuyện, cũng càng thêm thường xuyên.

Trình Du Cẩn cười cười, trong lòng giống như gương sáng. Nàng lại không phải đứa ngốc, ai thật lòng đối xử tốt với nàng, ai vì lợi ích, chẳng lẽ nàng không nhìn ra sao? Tâm nàng chỉ có một chút như vậy, dành hết cho mình, nhiều nhất thì san sẻ sang cho mấy người thật lòng, còn đâu nữa mà chia cho người khác.

Nhưng mà không chỉ riêng Khánh Phúc, Trình lão phu nhân cũng suốt ngày phái người gọi nàng qua, không ngừng nhắc nhở bên tai nàng:"Ngươi là nữ tử Trình gia, nhà mẹ đẻ ngậm đắng nuốt cay nuôi ngươi khôn lớn như vậy, dạy ngươi cầm kỳ thi họa, cho ngươi cẩm y ngọc thực. Không có hầu phủ, cũng không có ngươi hôm nay. Bây giờ ngươi cũng hiểu chuyện rồi, đã đến lúc ngươi báo hiếu cha mẹ, báo hiếu gia tộc."

Trình Du Cẩn thập phần nhàm chán, nhưng tính tình vẫn nhẫn nại, cúi đầu dịu ngoan nói:"Tổ mẫu nói phải, ân đức của gia tộc với cháu cháu đều khắc ghi trong lòng, tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo, cháu gái hiểu rõ đạo lý này."

(*) Tích thủy chi ân, dũng tuyền tương báo: được người ta giúp đỡ thì dù ơn lớn hay nhỏ đều phải báo đáp bằng hành động, còn ơn cứu mạng thì lấy thân mà báo đáp.

Trình lão phu nhân vừa lòng gật đầu, bà còn muốn nói gì nữa, đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân lộn xộn.

Trình Du Cẩn và Trình lão phu nhân đều thu lại lời nói, một gã sai vặt hoảng hoảng loạn loạn chạy vào, cách từ xa đã kêu lên:"Lão phu nhân, hầu gia đột nhiên ngất xỉu! Ngài mau đi xem đi!"

Trình lão phu nhân hoảng sợ, khi bà đứng lên cơ thể đột nhiên choáng váng, Trình Du Cẩn cùng nha hoàn vội vàng đỡ lấy. Trình lão phu nhân ra sức lấy lại bình tĩnh, trầm giọng nói:"Đi, theo ta đi xem hầu gia."

Viện Phục Lễ, tình huống của Trình lão hầu gia thật sự là không được lạc quan.

Chủ tử, nô tỳ đứng đầy một phòng, hai cặp vợ chồng đại phòng nhị phòng đều đứng trên mặt đất, thỉnh thoảng lại nhìn vào trong phòng. Trình lão phu nhân ngồi trên ghế bành, khóe miệng mím chặt, hai bên mép môi hằn rõ chữ bát.

Trình Du Mặc đi bên cạnh Nguyễn thị, mấy công tử Trình gia cũng tới, giờ phút này ngay cả Trình Ân Bảo nhỏ tuổi nhất cũng ngoan ngoãn, thành thành thật thật rúc vào trong lòng ngực vú nuôi. Trình Du Cẩn ngồi bên cạnh Trình lão phu nhân, cũng gắt gao nhìn chằm chằm cửa phòng đóng chặt.

Đột nhiên bên trong truyền ra thanh âm, mọi người Trình gia đều đứng lên, thái y vác hòm thuốc, vừa nói chuyện với Trình Nguyên Cảnh, vừa đi từ bên trong đi ra.

Trình Nguyên Hiền không nhịn được tiến lên, hỏi:"Thái y, cha ta thế nào rồi?"

Thái y lắc đầu, nói:"Thân thể hầu gia vốn yếu ớt, trước đó vài ngày lại tích hàn, mấy ngày nay cảm xúc kịch liệt phập phồng, cơ thể lập tức bị hư tổn, ngã bệnh."

Trình Nguyên Hiền nghe được cái hiểu cái không, ông không quan tâm đến mấy từ ngữ uyên bác đó, chỉ biết hỏi:"Vậy cha của ta có thể chữa khỏi không?"

Thái y thong thả lắc đầu, ông nhìn thần sắc của mọi người Trình gia, thở dài nói:"Sinh lão bệnh tử chỉ là chuyện thường tình của con người, nhân lúc hầu gia còn ý thức, muốn nói cái gì, thì nhanh vào nói đi."

Thân thể Trình lão phu nhân lay động, dựa vào cái bàn mới có thể đứng vững. Bà chưa từ bỏ ý định, gạn hỏi:"Thật sự không còn cách nào sao? Chỉ là cảm lạnh thôi mà, sao đến nỗi hy sinh cả mạng người chứ?"

Xem ý tứ của Trình lão phu nhân, bà là thập phần không tin tưởng vị thái y trước mắt này, rất muốn tìm một vị thái y cao minh hơn. Trình Nguyên Cảnh nhíu mày, tiến lên đứng trước mặt người Trình gia nói:"Trần thái y, hầu phu nhân bi thương quá độ, nhất thời không lựa lời nói, mong ông thứ lỗi."

"Ta hiểu rõ." Trần thái y ngược lại rất hiền hòa, Trình Nguyên Cảnh đưa thái y đi ra ngoài. Mọi người trong nhà cứ như vậy nhìn Trình Nguyên Cảnh và thái y vừa nói chuyện vừa đi xa dần. Trình Du Cẩn yên lặng liếc mắt nhìn Trình Nguyên Hiền, nghĩ thầm, cũng là người 30 tuổi rồi, ngay cả chút quan hệ giữa người với người này cũng không xử lý được, đưa thái y ra cửa thế nhưng vẫn là Cửu thúc - đệ đệ nhỏ tuổi nhất ra mặt.

Có đôi khi Trình Du Cẩn cũng cảm thấy kỳ quái, lấy chỉ số thông minh của hai cặp vợ chồng Trình gia này, sao lại có thể sinh ra nàng nhỉ?

Lúc này, trong phòng truyền đến thanh âm mỏng manh, một thanh âm già nua gọi:"Cửu Lang. . ."

Trình lão phu nhân nghe thấy, nghĩ thầm đến lúc này rồi mà ông ấy cũng chỉ nghĩ đến đứa con riêng kia, sắc mặt liền trầm xuống. Trình lão phu nhân đỡ tay nha hoàn, chậm rãi đi vào phòng bệnh của Trình lão hầu gia:"Vẫn còn gọi Cửu Lang sao, ông cũng không nhìn xem, sắp đến cuối đời rồi, là ai sẽ chôn cất cho ông."

Trình lão hầu gia cố sức mở mắt ra, ông ở trong đám người tìm kiếm thân ảnh Trình Nguyên Cảnh, đáng tiếc, không có. Ông nằm trên giường bệnh bị hai người con trai, và mấy đứa cháu vây quanh:"Cha, người còn muốn nói điều gì sao?"

Muốn nói điều gì? Đương nhiên là có. Ông lại đem ánh mắt nhìn ra ngoài phòng, Trình Du Cẩn nhìn thấy, theo bản năng cảm thấy, ông đang tìm kiếm Cửu thúc.

Hai lần đều không có kết quả, Trình lão hầu gia đã mệt cực, ông nhìn vào hư không, răng môi hơi hé mở, khi nói chuyện có chút mơ hồ không rõ:"Ta mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một mình một lát. Các ngươi đều đi ra ngoài đi."

Trình Nguyên Hiền bất mãn:"Cha?"

Trình lão hầu gia còn chưa nói phân chia tài sản như thế nào mà.

Trình lão hầu gia lại nhắm mắt lại, một bộ dáng không muốn nói chuyện. Trình lão phu nhân nhìn thấy cũng không còn cách nào, bà nghĩ thầm, cho dù ông ấy có được trời cao chiếu sáng thì chưa chắc đã sống được thêm một ngày, chắc Trình lão hầu gia cũng không muốn bị quấy rầy trong khoảng thời gian này. Nếu hôm nay ông ấy không muốn nói, thì ngày mai lại đến là được.

Trình lão phu nhân lên tiếng nói:"Được rồi, nếu hầu gia mệt mỏi, thì để ông ấy an tâm nghỉ ngơi đi. Đi về thôi."

Trình Du Cẩn lui ra ngoài theo mọi người, thay Trình lão hầu gia đóng cửa sổ. Khi quan sát cửa sổ, Trình Du Cẩn đột nhiên nảy ra một ý nghĩ.

Trải qua một hồi lăn lộn này, Trình lão phu nhân cũng mệt mỏi. Bà phất tay, bảo mọi người ai đi đường nấy, còn bà cũng bảo người mang kiệu nhỏ tới, nhanh về viện nằm.

Trình Du Cẩn đi theo dòng người ra ngoài, đi được một lúc, sau khi thấy không ai chú ý, đột nhiên đi vòng vèo trở về.

Liên Kiều bị hoảng sợ:"Cô nương?"

"Suỵt!" Trình Du Cẩn ý bảo Liêu Kiều im lặng, nàng nhanh chóng quét mắt sang hai bên, nói:"Ngươi lén ở chỗ này trông chừng thay ta. Cẩn thận chút, đừng để người khác phát hiện."

Liên Kiều sợ tới mức không nói nên lời:"Cô nương, vậy còn người?"

"Ta cố ý để lại một cái cửa sổ, tí nữa ta sẽ đi vào từ đấy, ngươi canh giữ ở bên ngoài, đừng để cho người khác nhìn thấy."

"Cô nương, người đây là muốn làm cái gì?"

Trình Du Cẩn nghiêm túc mà liếc mắt nhìn nàng, nói:"Im lặng, ta tự có cách. Cẩn thận chú ý gã sai vặt của Cửu thúc, đôi mắt bọn họ rất tinh đấy."

Tim Liên Kiều đập "thình thịch", trực giác cho nàng biết Trình Du Cẩn phải làm một chuyện rất trọng đại, thậm chí ngay cả Cửu gia cũng phải đề phòng! Liên Kiều trơ mắt nhìn Trình Du Cẩn đẩy một cánh cửa sổ ra, cánh cửa sổ đó lại không một tiếng động từ từ khép lại, Trình Du Cẩn đi vào bên trong, rất nhanh liền không thấy đâu.

Trong lòng Liên Kiều không ngừng niệm Phật, nàng không dám suy nghĩ tại sao Trình Du Cẩn lại lẻn vào phòng bệnh của Trình lão hầu gia, chỉ có thể cúi đầu liều mạng lẩm bẩm:"Bồ Tát phù hộ, cô nương ngàn vạn lần không thể xảy ra chuyện.

Trình Du Cẩn lặng yên không một tiếng động mà nhảy vào phòng bệnh của Trình lão hầu gia, nàng chạy nhanh vào bên trong tường kép, khép lại cửa gỗ, lẳng lặng nghe động tĩnh bên ngoài. Từ từ, bên ngoài liền truyền đến tiếng bước chân.

Trình Nguyên Cảnh đi vào.

Không có giọng nói, cũng không nhìn thấy gì cả, nhưng mà Trình Du Cẩn biết chắc đây là hắn. Tiếng bước chân của hắn rất có quy luật, không nhanh không chậm, thản nhiên lại chắc chắn mà đạp lên sàn nhà.

Trình lão hầu gia nghe thấy động tĩnh, giãy giụa ngẩng đầu lên:"Thái Tử điện hạ."

Cách một gian, đôi mắt Trình Du Cẩn, bỗng trừng lớn.