Tham Lam Đích Xâm Chiếm (Xâm Chiếm Không Ngừng)

Chương 5



Trong Sơn Si Đường, một người khác tuổi còn trẻ vóc người cao lớn đang chống tay, bộ âu phục màu đen mặc trên người y không có chút nào có vẻ chật chội, cùng cảm giác áp bách không phù hợp với tuổi vây đầy người, vừa nhìn qua liền biết đó là một nhân vật tàn nhẫn.

Sau khi Dĩnh Lạc đi vào, xua tay mời y ngồi, tự mình cũng ngồi xuống.

“Cũng đoán cậu sẽ tới, Nhị thiếu gia.”

Người đó đúng là Cư Vũ Lâu – nhị công tử của bang chủ Thiên Hà Bang Cư Hành Bộ, tuổi y mặc dù nhỏ hơn so với Dĩnh Lạc, nhưng hai người đã biết nhau và có nhiều hợp tác chứa đầy dã tâm, đây cũng là nguyên nhân vì sao Dĩnh Lạc cố gắng hỗ trợ y tranh chức bang chủ Thiên Hà Bang.

“Để cho tôi đợi lâu lắm nha, Dĩnh Lạc, lúc nào thì lại học bộ dáng đàn bà đó vậy, đông một chuyện tây một chuyện?” Cư Vũ Lâu rất không vui.

“Bị bé thỏ giữ lại.” Dĩnh Lạc tránh nặng tìm nhẹ trả lời.

“Ọc, nghe nói anh chẳng những nhận lại đứa con mười bảy tuổi, lại còn đổi tính, ở nhà nuôi thỏ làm thú cưng… Dĩnh Lạc à, tôi đang trong lúc hiểm nguy, vậy mà anh lại đứng ở đây đóng phim gia đình hạnh phúc.”

Dĩnh Lạc cười ha ha: “Miệng lưỡi Trịnh Tử Câm thật là to, ngay cả cậu cũng biết tôi nuôi thỏ rồi.”

“Bên cạnh Trịnh Tử Câm có người của tôi, nếu như gã nói gì đó với anh tôi, tất cả đều sẽ lọt vào lỗ tai tôi.” Cư Vũ Lâu cười hừ hừ: “Trên đời này không có bức tường nào chắn được gió, tôi thật muốn nhìn cho kĩ, xem có mười Trịnh Tử Câm cũng làm được cái gì.”

“Vậy thì cho gã chết.” Dĩnh Lạc nói: “Sắp xếp việc này cũng không hko1, tôi thật ra rất thắc mắc, cậu chậm chạm không xuống tay là vì cái gì? Gã chết đi, thế lực của Đại thiếu gia sẽ trở nên đơn độc, vị trí trong Thiên Hà Bang sẽ rơi vào tay cậu rất nhanh.”

“Nếu để cho anh tôi biết tôi giết gã, sợ là sẽ hận tôi cả đời.” Cư Vũ Lâu nói.

“Tôi vẫn không hiểu rõ lắm, cậu muốn làm bang chủ Thiên Hà Bang, đến tột cùng là bởi vì cậu phải đứng hàng thứ hai quá lâu, cho nên liều mạng muốn lên vị trí thứ nhất…” Dĩnh Lạc cười lạnh: “Hay là có thâm thù đại hận với Đại thiếu gia, cho nên không muốn để cho gã sống thanh thản?”

“Tôi cảm thấy bản thân mình so với anh ta càng thích hợp với vị trí bang chủ Thiên Hà Bang hơn, nếu không phải vì anh ta sinh ra trước tôi 2 năm, tôi ngay cả một tiếng anh Hai còn không muốn kêu.” Mặt Cư Vũ Lâu đầy tàn nhẫn: “Người nào có thể sinh tồn trong thế giới này, tôi muốn làm cho anh ta nhận thức rõ điều này sớm một chút.”

Dĩnh Lạc nhún vai: “Tùy cậu thôi, dù sao tôi giúp cậu làm việc, tương lai cậu phải cho tôi không ít chỗ tốt đó.”

“Tất nhiên, cho dù là tôi, tôi không tình nguyện trở thành kẻ địch của “Ác quỉ Sơn Si Đường.” Nói nhảm xong, Cư Vũ Lâu hỏi: “Gần đây có mấy người cố ý phá địa bàn của anh, rốt cuộc là mượn gan ai vậy?”

“Mọi người đều biết qui củ, các thế lực phân chia tốt lắm, đạp lên địa bàn người khác không có gì đáng nói. Tôi phái người bắt mấy đứa gây sự, bọn nó một mực nói rằng là do Bình Dương Bang sai phái, tôi nếu mà tin vô mấy cái này thì chẳng còn mang họ Dĩnh.

“Sau đó sao?”

“Tôi làm bộ như không dám động vào Bình Dương Bang, thả bọn nó ra, âm thầm cho người theo dõi, kiểu gì cũng sẽ làm cho tôi túm được đứa nào đứng ở sau.”

“Uh. Tôi cũng biết mấy chuyện đó gần đây tác động tới anh không ít, cũ queên ý chút, làm cho hai bang đều động khí, bọn họ chỉ cần ngồi cũng sẽ hốt được thành quả.

“Còn cần đợi cậu nhắc nhở sao?” Dĩnh Lạc nhìn đồng hồ một chút, gần trưa rồi, vì vậy hỏi: “Tôi có nói dì Cố chuẩn bị ít thức ăn, ở lại ăn cơm?”

Cư Vũ Lâu uyển chuyển từ chối, nói còn có chuyện khác.

“Rất muốn nhìn con anh một chút, xem thử nó có bộ dáng như cha hay không, mọi người nói hổ phụ sinh hổ tử, có phải không?”

“Con tôi một điểm cũng chẳng giống tôi, cũng chẳng phải loại ăn được cơm xã hội đen, đừng có mà chú ý tới nó.” Dĩnh Lạc tiễn y ra ngoài, nói.

Cư Vũ Lâu đi vào xe của mình, còn ngoảnh đầu lại kinh ngạc: “Anh như thế nào cũng chẳng hề thất vọng dù chỉ một chút? Không phải cùng một loại thì đẩy đi sớm một chút, chuyện chúng ta sau này không thích hợp cho những kẻ nhu nhược có thể sinh tồn, lưu nó lại có khi còn cản chân anh.”

“Tôi tự có chừng mực.”

“… Cái này làm tôi đối với con anh rất hiếu kì nha.” Trước khi đóng cửa xe, Cư Vũ Lâu nói như vậy.

“Tò mò cũng không sao, chính là đừng có nghĩ đến việc cướp thú cưng của tôi đi là được.” Đối với bóng xe hùng dũng rời đi, Dĩnh Lạc nhỏ giọng.

“Đại ca anh nói gì vậy?”

A Hào vừa đến ngay khi Cư Vũ Lâu rời đi, đứng ở một bên Dĩnh Lạc, nghe hắn lẩm bẩm một mình, còn tưởng đại ca đang dặn dò việc gì.

“Không có gì. A Hào, chiều nay tôi ở nhà nghỉ ngơi, không phải chuyện khẩn cấp thì đừng gọi cho tôi, có thể xử lí thì cậu tự mình làm đi.”

“Vâng ạ.” A Hào trả lời, trong lòng rất cao hứng, cái này chứng tỏ cả chiều này gã có thể ở trong bang nghỉ ngơi, không cần đi ra ngoài cũng không cần đi theo sau Dĩnh Lạc chờ sai phái, chẳng khác gì kiếm được một ngày nghỉ phép.

Dĩnh Lạc trở về khu nhà riêng, dì Cố vẫn còn bận rộn trong bếp, thân hình nho nhỏ của Dĩnh Hạ cuộn trên ghế salon, chăm chú xem TV, hình ảnh trên màn hình tinh thể lỏng phản chiếu trên đôi con ngươi đen nhánh của con chuyển động không ngừng.

Có thể là tình tiết quá thú vị, hút lấy toàn bộ sự chú ý của bé con, ngay cả khi cha đứng bên cạnh cũng chưa phát hiện, thẳng đến khi mặt ghế salon dao động nhấp nhô, cậu mới phát hiện có người tới gần.

“A a!” Sợ hãi từ trong tiềm thức ùa ra.

Nhưng mà có người phản xạ nhanh hơn gấp mấy ngàn lần phản xạ thần kinh của cậu chính là phụ thân đại nhân, tay Dĩnh Lạc chụp tới, ôm lấy eo bé con kéo cả người quay lại trong lòng.

Sâu non bị dính trên mạng nhện thì có bao nhiêu tuyệt vọng? Bây giờ Dĩnh Hạ chính là như vậy.

“Cha, đừng…”

“Chạy cái gì?” Cha dùng thiên la địa võng vây lên người ai kia hỏi.

Dĩnh Hạ cúi đầu, người chuyên môn thích ăn hiếp cậu tới rồi, không chạy mới là lạ.

“Cha hỏi con, con phải trả lời.” Dĩnh Lạc âm trầm hỏi: “Tại sao chạy?”

Còn phải hỏi sao? Bởi vì cha là người xấu xa chứ sao. Dĩnh Lạc cúi đầu, trong lòng trả lời như vậy.

Đối với sự im lặng của con, Dĩnh Lạc cũng không tức giận, nhìn con như chim sợ cành cong mà thấy thú vị, chọc đến phát nghiện, cố ý lấy ngón tay nâng cằm Dĩnh Hạ lên, mạnh mẽ buộc con ngẩng đầu, nhìn kĩ mình.

“Chuyên gia giáo dục không phải ai cũng nói giao tiếp với người thân rất quan trọng sao? Chúng ta là cha con cũng phải tâm sụ nhiều, gia tăng tình cảm.”

Có thể cự tuyệt nói chuyện không? Dĩnh Hạ cong môi muốn nói, lại nói không nên lời, nếu như có thể theo khí thế bừng bừng như trong lòng mà phản bác người khác, cậu cũng sẽ chẳng còn là Dĩnh Hạ nữa rồi.

Ánh mắt Dĩnh Lạc di chuyển, tham lam nhìn môi con, đôi cánh môi run rẩy hấp dẫn hắn, đang định dụ người ta ăn sao, hắn vừa hay cũng thấy đói rồi, nghĩ muốn cắn lên đôi môi này một cái.

Mặt chậm rãi hướng tới gần, 10cm, 7cm, 5cm,…

Dĩnh Hạ đại khái cũng đoán được ý đồ của cha, muốn mở miệng cự tuyệt, đáng tiếc, giống như rắn là khắc tinh của ếch cốm, mèo là khắc tinh của chuột, khắc tinh của Dĩnh Hạ chính là cha, bị ôm lấy cậu đã không còn sức để chống cự, chỉ có thể trơ mắt chờ bị nuốt chửng.

4cm, 3cm, hơi thở nóng ấm phả lên mặt…

Ngay trước lúc chạm vào nhau, dì Cố chùi chùi tay vào tạp dề, tờ cửa nhà bếp gọi: “Cậu Dĩnh về đúng lúc quá, thức ăn vừa đưa lên bàn…”

Dĩnh Lạc hừ một tiếng, kịp thời trước khi dì Cố đi vào phòng khách thì tách ra tạo khoản cách với con, nhưng cái tay ôm lấy eo thì kiểu gì cũng không thả ra, giống như diều hâu quắp gà con.

Ngón tay đang nâng cằm con quay qua nhéo nhéo má con, nói: “Ăn cơm.”

Đem con nửa bế nữa tha đến bàn ăn, trên cái bàn lớn hình chữ nhật chỉ có hai người, có vẻ hơi trống trải, để tiếp đón vị khách có thể đến, dì Cố chuẩn bị tạm một bàn bảy món mặn một món canh, đối với hai cha con, thì cũng khá thịnh soạn.

Khi ăn cơm, cha rốt cuộc cũng đứng đắn một chút, một tay cầm chén một tay cầm đũa, không thừa hơi làm ra động tác dư thừ, nhưng mà tay không rảnh thì không có nghĩa là mắt cũng không chuyển động…

Dĩnh Hạ yên lặng nhai cơm, ăn không biết đồ ăn có vị gì, len lén giương mắt nhìn, ông trời à, cha tại sao không chịu tập trung ăn cơm, tại sao lại nhìn cậu chằm chằm? Áp lực thật là lớn…

Ăn có một chén cơm mà mồ hôi chảy ròng ròng, cũng không dám mở miệng nói cha thu ánh mắt lại, nhưng thật ra dì Cố nhìn thấy ông chủ ăn không được vài miếng, vội hỏi: “Cậu Dĩnh, đồ ăn hôm nay không vừa miệng à?”

“Không có.” Dĩnh Lạc trả lời, nhìn khuôn mặt thanh tú của con, nghĩ đến: làm gì có chuyện không vừa miệng? Rất hợp nữa là, quả thực chính là trời đất dung hòa.

“Cậu thích nhất là thịt kho tàu nhưng lại chưa đụng đũa lấy một miếng… Say rượu sao? Uống miếng canh…” Dì Tẩu hỏi tới.

“Trứng cút nấm tuyết hầm thịt thỏ…”

“Cậu Dĩnh muốn ăn thịt thỏ à… Ngày mai tôi sẽ nấu…” Tác phong chuyên nghiệp, dì Cố nghiêm túc trả lời.

Thần trí Dĩnh Lạc rốt cuộc cũng quay về. “Tôi nói vậy thôi, không cần làm thỏ hầm.”

Một người trước mắt đã đủ ăn rồi, nhiều quá thì lại ăn không vô.

Uống vài hớp canh cho có lệ, Dĩnh Lạc rốt cuộc cũng không còn nhìn người chòng chọc nữa, đứng dậy nói ăn no rồi, ngay cả trái cây tráng miệng dì Cố bưng tới cũng không dùng, chỉ nhìn con dặn dò.

“Tiểu Hạ báo bối… Sau khi ăn no rồi, đến phòng làm việc của cha.” Khóe miệng cong cong thành nụ cười lành lạnh: “Mặc đồng phục.”

“Tại, tại sao?” Từ trong đáy lòng Dĩnh Hạ dâng lên dự cảm không tốt.

“Cha con nói chuyện.” Dĩnh Lạc nói, lập tức quăng lại một cái liếc mắt lãnh khốc, không nói cũng rõ ràng, con ngoan, có dũng khí chạy trốn thì con cứ chờ xem thử đi.

Sau khi ăn xong, Dĩnh Hạ trong lòng vạn phần không muốn đi lên lầu, muốn không để ý đến mệnh lệnh của cha, làm một đứa trẻ bướng bĩnh, trực tiếp quay đầu bỏ chạy ra khỏi cửa, hoặc là lên lầu khóa trái cửa phòng ngủ một giấc, mặc kệ cha!

Nhưng cậu là Dĩnh Hạ, từ nhỏ đã không chống lại yêu cầu của người khác, càng huống chi đối phương rất mạnh, mạnh đến làm cho lời nói độc ác ra khỏi miệng cũng làm không được, không thể làm gì khác hơn là dùng phương diện khác để diễn đạt sự bất mãn cùng chống đối của mình.

Ví dụ như, sau khi cơm nước xong thì dùng 20 phút đồng hồ để chải răng hay ví dụ như, làm bộ chân mình nặng ngàn cân, mỗi bước đi lên lầu như là đang trèo qua đỉnh Thái Sơn hay ví dụ như, làm bộ không tìm được phòng làm việc của cha, cho dù tìm được rồi, mỗi bước cũng đi không quá 30cm, chậm chạp bò lên lầu hai.

Càng đi lại càng sợ, sợ cha thình lình mở cửa ra, quát cậu đi vào trong, làm cho áp lực tâm lí lại càng tăng lên, cậu cuối cùng cũng nhìn thấy, trái tim đập mạnh, gõ cửa.

“Vào đi.” Sau bàn làm việc, Dĩnh Lạc dù bận vẫn thong thả nói.

Cánh cửa mở ra chậm chạp, thân hình khiếp sợ lấp ló sau cánh cửa, rụt rè thò nửa cái đầu vào trong.

“Cha…” Tiếng nói so với muỗi kêu còn muốn nhỏ hơn.

Dĩnh Lạc thoải mái ngồi sau bàn làm việc, khuỷu tay chống lên, mười đầu ngón tay đan vào nhau, dùng tư thế thẩm định rồi nắm chắc thắng lợi mà nhìn con.

“Không phải nói đi vào sao? Đóng cửa lại.” Mệnh lệnh trầm thấp, chứa đựng sự không kiên nhẫn bên trong.

Dĩnh Hạ không muốn đi vào, ánh mắt sắc bén của cha chứa tia uy hiếp không cho phép chống đối, cậu không tự chủ được mà đi về phía trước, cánh cửa nặng nề đóng một cái cạch ở sau lưng.

Sợ đến mức đó sao? Trong lòng Dĩnh Lạc tung bay.

“Lại gần đây.” Hưởng thụ niềm vui lăn con qua lại: “Gần một chút.”

Dĩnh Hạ cúi đầu, đi về phía trước được hai bước, thảm lót sàn hút đi tất cả tiếng bước chân của cậu, mà cha sau khi đưa ra mệnh lệnh cũng không nói gì nữa, cả phòng làm việc lặng ngắt như tờ, áp lực vô hình từ bốn phương tám hướng ập đến, cơ hồ muốn nuốt chửng cậu.

Dĩnh Lạc chớp mắt nhìn con chằm chằm, trên đời này lại có sinh vật thú vị như vậy sao, vừa vặn lại là con mình, mười bảy tuổi, rất xinh đẹp, đồng phục sáng màu tôn lên khí chất non nớt cùng thanh cao, như băng trên núi tuyết, lạnh lẽo thuần khiết, khiến cho cả đáy lòng khoan khoái.

Như thế nào hoàn toàn không thấy chán, cho dù cơ thể hoàn toàn khác biệt với mình, khí chất cũng rất khác, hóa ra lại là con mình, tạo hóa quả thật rất kì diệu.

Đồ vật nếu quá mức tinh khiết, sẽ làm cho người ta sinh ra kích động muốn trêu ghẹo, dục vọng muốn xâm chiếm lại bừng bừng chuyển động, hóa thành một con chó sói tham lam, nhảy xổ từ trong lòng ra, muốn ăn tươi nuốt sống con.

Chó sói đang đói khát.

“Lại đây.” Cổ họng khô khốc làm cho thanh âm của hắn thêm nguy hiểm

Dĩnh Hạ chần chờ, khẽ ngước đầu, hai ánh mắt âm trầm của cha tiết lộ khát vọng y như của dã thú, cậu muốn xoay người bỏ chạy, nhưng lại bất lực.

Người cha này có thể so với thần, có thể so với ác ma, ức chế cùng nắm giữ toàn bộ sức mạnh của cậu.

Dĩnh Lạc biết Dĩnh Hạ đang sợ hãi, đối với điểm này hắn rất hài lòng, thậm chí thích thú, không hề có ý thay đổi, bất quá, con khi nào mới chịu đi đến bên cạnh mình? Hắn không thể chờ được mà muốn sờ sờ xoa xoa lên bé thỏ đáng yêu rồi.

Thành ra, thái độ mềm xuống.

“Đến đây, đến bên cạnh cha, muốn ôm con một cái.”

Dịu dàng đến khó tin.

Từ khi Dĩnh Hạ bắt đầu biết nhớ, rất ít khi nghe thấy ai đó dịu dàng đối với cậu như vậy, ông bà ngoại nghiêm khắc, người thân lạnh nhạt, chỉ có một số người ngoài dùng vẻ mặt ôn hòa với cậu, ví dụ như là thầy giáo trong trường hay là dì Cố, nhưng đa số cũng rất khách sáo.

Động tâm rồi.

“Dạ.” Cậu đáp lời, rất nhẹ nhàng, cẩn thận không phát ra âm thanh quá lớn, sợ lại quấy nhiễu đến cha sói hung ác.

Cho dù đó là con sói nguy hiểm đến thế nào, nếu như có thể đối xử dịu dàng với con thỏ cô độc như cậu, cậu tình nguyện thử, đi đến gần.

Dĩnh Lạc biết con mình lúc nào cũng sợ hãi, khiếp sợ, nhát gan, nhưng mà lại cất giấu một bộ mặt tươi đẹp hoang dã ngấm ngầm, là người duy nhất có thể độc chiếm huyết thống của hắn, đây là đặc quyền trời cao ban cho hắn, đặc quyền làm cha.

Cho nên, ngay ở đây, từng bước một, muốn bé thỏ bắt kịp tốc độ của hắn, dùng một sợi xích trói lẫn nhau lại, không ai có thể tránh, cũng chẳng thể trốn.

Sói săn mồi tuyệt đối có tính kiên nhẫn, bố trí bẫy rập hiểm ác.

Bé con rốt cuộc cũng đi đến bên cạnh bàn, cũng không dám nhìn thẳng vào cha, hơi cúi đầu, đoán xem đối phương tiếp theo muốn làm cái gì, nếu lại còn ăn hiếp mình, thì phải làm sao bây giờ? Nếu không phải, hai người biết nói về đề tài gì đây?

Từ quê lên đây, cậu đã thử hình dung hình ảnh của cha đến trăm ngàn lần, chuyện da thịt thân thiết này hoàn toàn vượt rất rất rất xa dự đoán của cậu, bây giờ cậu cũng không biết nên đối mặt với cha như thế nào.

Nên chán ghét hay là kính sợ? Nên oán hận hay là xuôi theo? Thật là vấn đề quá khó khăn.

Dĩnh Lạc thấy mặt con tái nhợt, cười, vỗ vỗ bắp đùi mình: “Ngồi đây.”

Khuôn mặt trắng bệch liền đỏ bừng, cậu không dám cự tuyệt, cũng không dám nói được, như kẹt dưới vực, đóng đinh tại chỗ.

Dĩnh Lạc đã sớm biết tính cách của con, là loại thuộc về nhóm bị động vô cùng, tinh thần thì rất kiên trì, như con người thì không chịu được khiêu khích, hết thảy đều do kẻ mạnh hơn điều khiển, xuôi theo điều khiển của người khác, nhu nhược như vậy, rất thích hợp trở thành kẻ bị người khác nắm trong tay.

Kéo con vào trong lòng.

“A!” Động tác bất ngờ làm cho Dĩnh Hạ kêu lên một tiếng.

Dĩnh Lạc để cho cái mông nhỏ của con ngồi trên đùi mình, da thịt mềm mềm, thoải mái nói không nên lời, Dĩnh Hạ lại có chút choáng váng mặt mày, vội vàng ôm lấy cha, tư thế thân mật như vậy làm cho cậu căng cứng, tay không biết phải để vào đâu, cho dù trước đó đã được thông báo là cha muốn ôm mình, thật là đang bị ôm, cậu vẫn thấy khẩn trương.

Nhiệt độ cơ thể tăng cao cùng trống ngực đập loạn xạ, lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi, cuối cùng cậu chỉ có thể ngồi đoan chính, hai tay đặt lên trên đầu gối.

Dĩnh Lạc thu toàn bộ phản ứng thú vị của con vào trong mắt.

“Tiểu Hạ bảo bối…” Hai tay vòng lên eo con, thân mật đặt cằm lên vai con, dùng phương pháp cực kì thân mật khẽ gọi.

“Dạ…” Trong nháy mắt Dĩnh Hạ chỉ biết mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim.

“Để cha dạy con mặc đồng phục.”

Vẻ nghiêm trang giả vờ của Dĩnh Hạ lập tức bị phá sạch, khẩn trương hẳn lên, cúi đầu kiếm tra toàn thân, nút áo cài đều đúng, vạt áo bỏ vào trong quần nghiêm chỉnh, nhìn xuống dướu quần, đôi giày dì Cố giúp mang vào cũng cột dây rất chỉnh tề, đôi giày cũng màu trắng trùng với màu đồng phục…

Mặc đồng phục đúng qui cách mà, cũng đâu có chỗ nào không ổn, cậu khó hiểu nhìn cha.

“Ở đây.” Dĩnh Lạc chạm chạm vào hột nút nơi cổ áo cậu: “Lúc cha còn là học sinh, ba hột nút trên cùng không có cài lại.”

“Đó là…”

Dĩnh Hạ muốn nói, chỉ có lưu manh trong trường mới làm như vậy, nói là để cho mát, chi bằng nói thẳng bọn họ cố khí phanh ngực cho người ta xem, lấy lời bàn tán xôn xao mà tự sướng, còn những học sinh khác đều nghiêm túc mặc đồng phục, cậu cũng là một trong những người đó, không muốn làm cho người khác chú ý dù chỉ một chút.

Ngón tay của cha đã cởi bỏ hột nút đầu tiên trên áo con.

“Con không…” COn không muốn, Dĩnh Hạ muốn cản lại bàn tay của cha.

“Muốn.” Cho dù tay bị chụp lại, Dĩnh Lạc vẫn dễ dàng cởi bỏ hột nút thứ hai.

Dĩnh Hạ thấy phía trước tấn công phòng thủ gì đều bất lợi, quyết định đưa tay che lại hột nút thứ ba, giữ chặt lấy phần áo còn lại.

Dĩnh Lạc nhìn động tác chụp quần áo của con sao mà đáng yêu cực kì, cũng không kiên trì xuống dưới, đem cổ áo của Dĩnh Hạ kéo ra hai bên, lộ ra một mảng da thịt trắng nõn, trái cổ trên cần cổ mảnh dẻ hơi chuyển động, còn có xương quai xanh gởi cảm, đầu nhũ nhỏ cưng cứng núp bên trong, làm cho người ta suy nghĩ miên man.

Nếu dùng sức xé cái áo này, có thể càng gia tăng kích thích phía sau không? Dĩnh Lạc rất nghiêm túc tính toán.

“Như vậy không tốt…” Có người kháng nghị nho nhỏ: “Đi học mà quần áo không chỉnh tề… Sẽ… Bị kỉ luật…”

“Như vậy là tốt nhất, đi học không có tương lai, dứt khoát nghỉ đi, cha sẽ nuôi con.”

Tâm nguyện lớn nhất của Dĩnh Hạ từ nhỏ đến giờ là học thật tốt, sau khi tốt nghiệp đại học thì tìm một công việc ổn định, tự mình nuôi mình.

“Không…” ngập ngừng trả lời.

Khi cậu nói chuyện, trái cổ không nhìn rõ kia sẽ hơi chuyển động, hấp dẫn ánh mắt của cha nhìn qua chằm chằm, không nhịn được mà há miệng cắn xuống, làm cho lời cự tuyệt của Dĩnh hạ không có cách nào nói thành câu, bị tắt lại giữa không trung.

Đầu lưỡi liếm láp qua lại, bé con không chịu đựng được việc này, hành vi khiêu tình mang theo lực sát thương cực lớn, tràn ra tiếng rên rỉ ngây thơ pha lẫn thẹn thùng.

“Uhm… Không…”

Dĩnh Lạc cố ý hút mạnh trái cổ một cái, cố ý để lại một dấu ấn đỏ hồng.

“… Ngứa lắm…” Dĩnh Hạ cố gắng ngửa người ra sau, muốn trốn khỏi sự phá phách bừa bãi của cha.

Dĩnh Lạc làm sao có thể cho con trốn? Ôm chặt con, áp sát lại con, miệng cắn mạnh xuống, một tay lặng lẽ đi xuống eo con, dùng sức bung thắt lưng, tiếp theo là khuy quần, dây kéo…

Đồng phục của con vốn là cha già này dùng tiền mua mà, bây giờ giúp người mặc cởi ra, có một loại vui thú rất khó nói, trong lúc Dĩnh Hạ đang cố gắng chống đỡ cảm giác ngứa ngáy ở cổ, ý loạn tình mê, dưới chân chợt mát lạnh, quần cũng đã bị kéo xuống đến bắp chân.

“A!” Kinh hô, thần trí cũng quay lại: “Đừng, cha!”

Tay bối rối giữ chặt vạt áo, che đi chỗ tư mật bên dưới, hai chân khép chặt, giống như xử nữ thủ tiết.

Nhưng lại không biết, bộ dạng này càng làm cho tâm tình Dĩnh Lạc ngứa ngáy khó nhịn.

“Để cho cha yêu con nhiều nào.” Lời nói mềm mại, nhưng một nụ cười lại len lén hiện ra.

Nghe được chữ “yêu” này, Dĩnh Hạ liền run rẩy, cảm giác đau đớn tê dại ngứa ngáy khi bị xâm chiếm lại ùa về trong trí nhớ, đó là loại mê loạn không thể nào cảm thụ được, cơ thể trúc trắc của cậu vẫn không có cách nào khống chế loại khoái cảm này, bởi vậy mà sợ hãi.

Tay như thế nào cũng không chịu thả ra.

“Tiểu Hạ thơm quá…” Lầm bầm nho nhỏ, người đàn ông cũng ý loạn tình mê.

“Đâu có, làm gì có…” Bối rối phủ nhận.

Bé thỏ không biết, cơ thể bởi vì run rẩy sợ hãi mà đổ ra một lớp mồ hôi thơm mát, cực kì kích thích sắc dục của đàn ông, làm cho Dĩnh Lạc càng thêm mê muội, say mê liếm mút cổ cùng xương quai xanh của con, như là xác nhận con mồi có bao nhiêu ngon ngọt.

Xuống chút nữa, cố gắng triển khai cướp đoạt, trên thân hình trắng mềm xuất hiện hàng loạt ngọn lửa hồng, như là hoa hồng hé nụ, từng lớp từng lớp vây quanh cơ thể, trở thành lãnh địa của riêng người đàn ông này.

Xâm đoạt, chiếm giữ, giam cầm tất cả những gì trong đó, mới có thể thỏa mãn được ý ham muốn độc chiếm của hắn.

“Cha…”

Muốn cha dừng lại, mềm mại kêu kên như lại giống như là cổ vũ tiếp tục an ủi.

“Rất thơm, rất ngọt…” Người đàn ông dùng đầu lưỡi liếm đi mồ hôi của con, hỗn hợp nước miếng để lại sau đó thấm ướt đầu nhũ hồng nhạt lộ ra ngoài vạt áo.

Đầu vú nho nhỏ, nguyên bản không hiện lên rõ ràng, dưới sự trêu đùa từng chút từng chút cứng lại.

Tại sao ngay cả nơi này cũng khiến người ta muốn ăn? Dĩnh Lạc không cách nào khống chế bản thân, ra sức liếm mút, như là chỉ có như vậy mới có thể lấp đầy hứng thú của hắn.

Trước khi chạm vào Dĩnh Hạ, hắn chưa bao giờ đói khát đến như vậy.

“Ô uhm… Đừng cắn…”

Dĩnh Hạ cảm giác được bản thân đang chịu tội hình, nơi trên ngực bị ngậm vào trong miệng, khiến cho cậu xấu hổ vô cùng, dưới tấn công của cha, giống như có trăm ngàn con kiến bò ra chui vào trong người, vừa tê vừa ngứa, sau đó tập trung về phía dục vọng, thiêu đốt.

“Đừng mà… Con thật sự không…”

Lửa cháy hừng hực, làm cho nhiệt độ cơ thể cậu tăng cao, miệng khô lưỡi khát, vượt quá khả năng chịu đựng của cậu, muốn mở miệng cầu xin.

“Cha…”

Dĩnh Lạc nghe con yêu kêu lên như vậy, bên trong tiếng khóc mang theo mị thái nói không nên lời, hắn chưa từng nghe ai có thể kêu lên ngọt ngào như vậy, tiếng “Cha” này chỉ thuộc về mình, người khác cũng đừng mong có được.

Bé con kia vốn là tâm can của mình, “Ác quỉ Sơn Si Đường” nghĩ như vậy.

Ngẩng đầu, bỏ đầu nhũ bị chà đạp đến sưng đỏ, cố ý muốn kéo ra nơi con mình đang chặn lại.

“Ngoan, để cho cha xem nơi đáng yêu của Tiểu Hạ bảo bối một chút nào.”

Dĩnh Hạ nhắm mắt dùng sức lắc đầu, tập trung sức lực toàn thân bảo vệ nơi đó, nơi đó làm sao mà đáng yêu chứ? Một chút cũng không đáng yêu.

Cánh tay chưa từng tập luyện không đánh lại được kẻ luyện tập hàng năm trời, Dĩnh Lạc dễ dàng kéo tay con ra, nơi che đậy cũng phô ra hết, bộ vị nho nhỏ mềm mại rũ xuống, đúng thật là rất đáng yêu.

“Đừng nhìn, cha…” Bé con da mặt mỏng nghiêng đầu, hai mắt không chịu mở ra, run rẩy cầu xin: “… Đừng nhìn…”

Dĩnh Lạc cười tà tà: “Được, không nhìn.”

Nhưng lại đem bàn tay thô ráp phủ lên, dịu dàng an ủi, chạm lên bộ vị giữa hai chân con, tận lực gia tăng cọ xát, chỉ trong một lát, ngọc hành cứng lại, từng chút từng chút ngẩng đầu dậy.

Bé con run rẩy càng dữ dội, muốn không để ý đến cha đang động tay động chân, nhưng phấn khích từ hạ thể dâng lên càng lúc càng rõ ràng, cậu có ý định khắc chế dục vọng, không để cho cha thực hiện được, nhưng mà cơ thể lại không thể khống chế, dưới thúc giục của khoái cảm, cả người cậu nóng lên, bộ vị lại càng nóng, mở rộng chân với cha đầy hi vọng.

Đừng… Nếu thêm nữa, không tốt…

Ai đến cứu cậu? Bàn tay ngăn cản tay cha bất tri bất giác trở thành nắm lại, móng tay cắt tỉa gọn gàng cũng cắn sâu vào tay cha, sắp chết đuối trong biển dục cậu chỉ cầm biết nắm lấy cha, nương vào đó mà chống lại từng con sóng cuồn cuộn.

“Dễ chịu không?” Đùa giỡn hỏi: “Tiểu Hạ có thể bấu chặt hơn.”

Cảm giác đau đớn này đối với Dĩnh Lạc căn bản chỉ là chuyện nhỏ, thấy khóe mắt con ứa lệ, làn da trắng ngần, như là bữa cơm ngon lành được dọn ra, hại hắn nuốt nước miếng ừng ực, hận không thể nuốt chửng cả con người này vào trong bụng, hai người cùng tan vào nhau.

Động tác trên tay cũng không ngừng lại, hắn còn dùng miệng cắn cắn cằm con.

“Tiểu Hạ à, hôn cha đi…” Cắn lên khuôn mặt thanh tú nhỏ nhắn của con, Dĩnh Lạc nói.

Cả người Dĩnh Hạ đỏ hồng lan lên tận mặt, giống như đang bị nướng trong lò, ngay cả khói cũng bốc ra.

“Không…” Hai mắt vẫn xấu hỗ quẫn bách nhắm lại như trước, cậu mới không cần hôn cha, có những việc đánh chết cậu cũng không có khả năng chủ động thực hiện.

Sớm đoán được con sẽ có phản ứng, cũng không ngang ngược nữa, cởi đi giày của con, cái quần cũng bị cởi ra, trên thân hình con trẻ chỉ còn lại áo sơ mi nhạt màu, từ eo trở xuống đều phô bày ra trọn vẹn, đôi vớ trắng được giữ lại, như là nữ diễn viên AV của Nhật hay mặc đồng phục thủy thủy, ở trong trường học khiêu khích thầy giáo háo sắc.

Sự gợi cảm của con còn vượt xa những cô gái đã qua huấn luyện, hoặc là, trong mắt cha, Tiểu Hạ so với các cô đó còn ngây thơ, sự hấp dẫn tự nhiên toát ra mới là thứ muốn diễn cũng chẳng thể diễn được, chỉ có thể dùng từ cực phẩm tuyệt thế để hình dung về con của mình.

“Tiểu Hạ nhà mình… Thật khiến người thương…” Hắn cười.

Dĩnh Hạ càng ra sức lắc đầu, cha rốt cuộc là thương cậu, hay là muốn khinh miệt cậu, cậu căn bản chẳng thể hiểu được.

Dưới mông đột nhiên lạnh lẽo, thì ra là cha đặt cậu ngồi lên bàn làm việc, khi cánh mông trần chạm vào mặt bàn lành lạnh, khiến cho cậu run rẩy, rốt cuộc mở mắt, muốn biết cha định làm cái gì.

Chống lại đôi mắt bị lửa dục thiêu đốt, nguy hiển như vậy, như là muốn ngay lập tức ăn sạch cậu, cậu sợ hãi nhắm mắt lại, học cách đà điểu đối phó với nguy hiểm, vùi đầu vào trong lòng, mang theo suy nghĩ không nhìn thấy thì cũng chẳng còn hiểm nguy gì nữa.

Đây đúng thật là một bộ dạng đáng yêu thành thật khác của bạn học Tiểu Hạ mà.

Dĩnh Lạc biết suy nghĩ trong lòng con, liền dùng đến giọng nói hấp dẫn.

“Dang chân ra, để cho cha nhìn thấy con rõ hơn.”

“Có thể, có thể không cần không?” Cậu làm sao có thể không biết xấu hổ mà dang rộng hai chân trước mặt người khác chứ.

“Không nghe lời, cha sẽ xử phạt.”

Cha chẳng phải vẫn đang xử phạt cậu sao, cho dù có nghe lời hay không thì có gì khác nhau chứ? Dĩnh Hạ lẩm bẩm lầm bầm.

Thình lình, nhiệt độ ấm áp vây lấy bộ vị của cậu, linh hoạt giống như độc xà liếm mút xung quanh bộ vị của cậu gây ra một trận ướt át cùng ấm nóng, cảm thụ tuyệt vời chưa từng có dâng tràn khắp cả người, cậu cứng đờ, cũng ức chế không được, rên lên thành tiếng.

Cha hóa ra đang giúp cậu khẩu giao.

“A… A uhm… Đừng… Đừng mà…” Khóc òa.

Đầu lưỡi Dĩnh Lạc như một con rắn, chính là một con mãng xà mang theo cuồng vọng xâm chiếm, không ngừng vuốt ve qua lại ngọc hành cùng linh khẩu của con, tê dại cùng yếu mềm dung hợp thành tư vị tuyệt hảo, từng bước từng bước xâm chiếm lí trí cùng khả năng tự hỏi của Dĩnh Hạ.

Nóng quá, nóng quá, cậu như là sắp tan ra trong miệng cha.

Nửa thân trên bủn rủn, miễn cưỡng dùng khuỷu tay chống lên mặt bàn, hình ảnh giữa hai chân làm cho cậu xấu hổ đến trợn mắt, khoái cảm mãnh liệt dâng lên, cậu bất tri bất giáu dùng chân kẹp chặt đầu của cha, có chút không muốn để cha rời đi.

Đầu của cha giữa hai chân mạnh mẽ hút cắn, vừa bá đạo lại vừa mạnh mẽ, cho dù động tác chỉ là dùng để lấy lòng, cũng bao hàm ý nghĩa nắm giữ mọi thứ trong tay.

Trống ngực Dĩnh Hạ đập điên cuồng, trong óc cuồng loạn, cậu như một con cá bị vớt lên khỏi nước, há miệng muốn hớp một ngụm không khí, mà bộ vị lại hoàn toàn rơi vào trong bàn tay thô ráp, cậu hoàn toàn bị cha nắm trong tay.

“Cha… Con không chịu được…” Túm lấy tóc cha, khóc cầu xin.

Dĩnh Lạc càng thêm dùng sức hút liếm, không hề làm cho có lệ, muốn cho Dĩnh Hạ sung sướng như là được lên thiên đường, toàn tâm toàn ý nhập vào trong việc làm tình này.

“Thật sự, thật sự không nhịn được mà… Cầu xin cha… Đừng mà… Không được…”

Tuy nói là khóc cầu, nhưng lại càng giống như là một loại hấp dẫn, Dĩnh Hạ không nhận ra được, tùy là nói “Không cần, không được.” giờ phút này lại mang theo một loại keo dính ngọt ngào, đủ để chó “Ác quỉ Sơn Si Đường gân cốt cũng nóng lên.

Dĩnh Lạc thật sự là yêu chết đứa con này rồi, trêu ghẹo như thế nào cũng thấy không đủ, vì vậy tiếp tục giở trò, ngọc hành nho nhỏ mềm mềm tiếp tục ngẩng đầu cứng rắn, cũng cương lên bất mãn trong miệng hắn, làm cho hắn thả sức khiêu khích.

“Ô ô, không được… Thật sự không được…”

Nghe con vừa kéo vừa khóc, mềm mại ngọt ngào, liền khiến cho ruột gan hắn ngứa ngáy, bắp đùi thon thon kẹp chặt lấy hai bên tóc mai hắn, tóc bị căng ra đau đớn, làm cho hắn chơi đùa đến phát nghiện.

Há miệng, đem bộ vị của con nhả ra, lộ ra nơi tư mật, bí huyệt lúc này như là một nụ hoa hé mở, ửng hồng xinh đẹp dụ hoặc côn trùng háo sắc đến gần.

Ngay lập tức, đầu lưỡi trượt qua ngọc hành xuống dưới, liếm lên nếp uốn trên cúc hoa, điều này làm cho Dĩnh Họa thoáng chốt căng cứng lên.

“A, chỗ đó sao có thể có thể…” Cơ thể thật vất vả mới thả lỏng được lại căng lên: “Đừng liếm…”

Càng cầu xin, Dĩnh Lạc càng cố ý trêu đùa, đầu lưỡi rê vòng vòng xung quanh nhụy hoa động chạm đến dây thần kinh, khiến cho Dĩnh Hạ muốn trốn cũng không dám trốn, cuối cùng cũng khóc không thành tiếng, lại phát hiện lưỡi cha còn tiến vào bên trong, dọa cậu đến ngây người, nhúc nhích động đậy gì đều không dám.

Ở đó là sao có thể? Nơi đó bẩn như vậy… Không, không, đừng mà, nhưng mà… Thật sự rất thoái mái…

Phần eo có chút đong đưa, tiếng rên rỉ như có như không.

Dĩnh Lạc chuyên tâm hưởng thụ phản ứng vừa xấu hổ vừa chìm đắm của con, đáng yêu, thật sự rất đáng yêu, hắn vốn đang định dừng lại, để cho cái miệng hồng hồng xinh xinh của con phục vụ phân thân mình một chút, chỉ bất quá phân thân của hắn đã cương cứng đau rát đến trình độ vượt qua dự tính, không chờ được nữa.

Lại cố ý trêu ghẹo con.

“Tiểu Hạ rất thích cha làm vậy?”

“Uhm… Không phải, không có thích…”

“Bé con nói dối, cha phải trừng phạt.”

Dĩnh Lạc liền đứng dậy, ngay cả cởi quần ra cũng lười, chỉ cởi bỏ thắt lưng đem thứ cứng ngắc kia xâm nhập vào trong người con, bí huyệt bị xâm nhập, nương theo tiếng rên rỉ phát ra bằng giọng muốn, bên trong tiếng rên chỉ mang theo một phần đau đớn, chính phần còn lại là mị âm tràn ngập.

“A a…”

“Bé con không ngoan, trước để cha làm vài cái.”

“… Cái gì?” Dĩnh Hạ trước là che chắn, sau là òa khóc: “Nhẹ một chút, cha… Đau lắm…”

Dĩnh Lạc mãnh liệt xỏ xuyên mười mấy cái, làm cho phân thân dưới mật huyệt ươn ướt giải tỏa bớt đói khát, nhìn xuống con đang nằm trên bàn làm việc nhũn ra như bùn bị hắn chà đạp.

“Ai, nói không thích nói bị đau, lại ngậm rất là chặt…” Vừa đâm mạnh, cơ hồ làm cho ngực con cũng nảy lên khỏi bàn.

“Không có…”

“Còn nói dối nữa, cái miệng không ngoan.”

Kéo trở lại, kéo con về phía cạnh bàn, cúi xuống thân hình mềm mại, cắn mút lên cái miệng nhỏ nhắn của con như là đang xử phạt, cắn đến khi sưng mọng mới thôi, hạ thân, côn thịt ngang ngược không hề lưu tình, mỗi một lần xỏ xuyên vào đều đâm sâu vào trong, con bởi vì ức chế không được mà run lẩy bẩy, bắn tinh, văng lên cả áo đồng phục, cùng với áo sơ mi của cha.

“… Bẩn…”

Đồng phục của Dĩnh Hạ vừa mới mặc vào chưa được bao lâu thì đã bị dơ, lại sợ cha sẽ vì áo bị dính dịch thể mà tức giận, cậu ủy khuất mím môi, vội vàng lau đi dấu vết kia, một bên len lén nhìn cha.

Khuôn mặt anh tuấn của cha cười tà mị, đoán được nguyên nhân bối rối của con.

“Chùi cái gì? Đổi lại bộ đồ mới là được rồi.”

Dĩnh Lạc không có gì ngoài nhiều tiền, có mấy bộ quần áo thì đáng gì?

Dĩnh Hạ thu tay lại, hai lỗ tai cũng ửng hồng, cúp mắt xuống né tránh, phụ thân đại nhân lại tiếp tục hung ác ra vào, cảm xúc hậu phóng thích làm cho ý thức của cậu rất nhanh bị cha điều khiển vào trong lúc hoan ái, khi chìm khi nổi.

Về phần Dĩnh Lạc, hắn cũng không dừng lại được, nghĩ muốn cứ như thế mà nhồi xống, đem toàn bộ tinh lực toàn thân trút vào cơ thể con, chuyện gì cũng chẳng cần suy nghĩ đến nữa.

Mồ hôi đổ xuống đầm đìa cùng ánh nắng xế chiều và dục vọng chảy tràn trong phòng làm việc, trên mặt bàn làm việc rộng mênh mông, thiếu niên bị người đàn ông ôm vào trong lòng, bán hôn mê, bị lăn qua lăn lại từ thiên đường xuống địa ngục vài lần.

“Có thể được chưa… Cha…”

Dĩnh Hạ áp mặt lên vai cha, hỏi yếu ớt, y phục hai người sớm bị mồ hôi dính bết, Dĩnh Hạ chật vật không chịu được, nửa thân dưới cũng dính nhớp nháp, tất cả đều là dấu vết làm tình kịch liệt lưu lại.

“Mệt à?” Dĩnh Lạc hỏi Dĩnh Hạ.

Chỉ là mệt thôi sao, căn bản là hơi thở mong manh luôn rồi, đáng tiếc Dĩnh Hạ không còn tinh thần để giải quyết.

Bàn tay của Dĩnh Lạc luồn vào trong áo con, vuốt ve lưng con, cảm giác vô cùng mềm mại, xem ra cũng đã đến giờ ăn cơm rồi, lúc trưa hắn ăn không bao nhiêu, sau khi vận động mạnh, cảm thấy rất đói bụng.

“Thay đồ rồi xuống ăn cơm.”

“…Không đói bụng…”

Dĩnh Lạc nhìn thấy mí mắt con thiếu điều mở cũng không ra, hỏi lại: “Muốn ngủ?”

“Muốn…”

“Muốn ngủ cũng có thể, có chuyện con muốn cũng không làm được, cha không thả con đi ngủ dễ dàng vậy đâu.” Dĩnh Lạc am hiểu sâu sắc phương pháp uy hiếp cùng bức cung, trong lúc tinh thần người khác suy yếu nhất, thần trí sẽ mơ hồ, lúc này nhất định sẽ lấy được những thứ mình cần.

Dĩnh Hạ mơ mơ hồ hồ, cha đang định làm khó cậu cái gì? Lại nhẹ giọng trả lời.

“Dạ…”

“Không được phép khóa cửa.”

Mệnh lệnh kì quái làm cho Dĩnh Hạ miễn cưỡng mở mắt ra. “Cha?”

“Vào trong phòng con của mình còn phải gõ cửa, cái này còn ra thể thống gì? Say này, chỉ cần con ở trong nhà, cửa cũng không được khóa, nghe chưa?”

Dĩnh Hạ hốt hoảng, hai mắt lúc này hoàn toàn tỉnh táo: “Nhưng mà…”

“Bên ngoài có mấy chục đệ tử thay phiên nhau canh gác, không ai có thể tùy tiện xông vào, con còn đề phòng ai? Đề phòng cha già của con? Giọng điệu lãnh lệ rồi.

Dĩnh Hạ rất muốn trả lời đúng vậy, cậu đúng là đề phòng cha, ăn trộm có đến cậu lại chẳng có gì phải lo, bản thân chẳng có tài sản gì đáng để trộm. Lời ra đến khóe môi rồi phải nuốt ngược trở lại, nếu không cẩn thận ngỗ ngược với cha, bản thân cái mông của mình lại bị đau cho coi.

Dĩnh Lạc nhìn vẻ mặt của con thì liền biết con nghĩ tới cái gì, hừ một tiếng, vòng tay trở lại nắm lấy mặt con, hung tợn: “Nói, sau này không khóa cửa.”

“… ông óa ửa ữa… (Không khóa cửa nữa)…” Khuôn mặt mũm mĩm bị ngón tay rắn rỏi siết chặt, nước mắt thiếu điều ứa ra, nhưng dưới *** uy của cha, chẳng thể làm gì ngoài nói ra bốn chữ đó.

“Ngoan lắm, cha nhất định sẽ thương yêu cưng chiều con.” Vuốt vuốt đầu con, êm ái nói.

Trong lúc Dĩnh Hạ ngủ say, Dĩnh Lạc tắm qua, đi đến Sơn Si Đường ở phía trước giải quyết mấy chuyện lặt vặt. A Hào đưa đến một hộp nhỏ tinh tế, nói là Cư Vũ Lâu cho người đưa đến, nói là tặng quà cho Tiểu Hạ nhân lúc nhập học.

Mở ra xem, là một cái đồng hồ nạm kim cương, căn cứ vào nhãn hiệu và mức độ tinh xảo, thứ này tuyệt đối không ít tiền.

“Nhị thiếu gia thật có lòng.” Lời tuy nói như vậy, Dĩnh Lạc lại hoàn toàn không cho là đúng, con là của hắn, như thế nào lại đến phiên người khác tặng quà đi học?

Lập tức gọi điện thoại chuyển lời cảm ơn, Cư Vũ Lâu ở đầu bên kia cũng chỉ cười nhẹ, mặc khác nói ra chuyện khiến cho Dĩnh Lạc lo lắng.

“Tôi phong phanh nghe được ở trên kia nói, bên đội hình sự đang nhằm vào chuyện người phụ trách công trình Lãng Huấn họ Ngô gì gì đó bị bắn súng cảnh cáo trên xe, đã lập chuyên án điều tra rồi, toàn bộ các hướng điều tra đều nhằm vào anh, cẩn thận chút.”

“Oh.” Trả lời hết sức thờ ơ, kì thật trong lòng cũng tối xuống.

Sau đó A Hào lại nói: “Tên họ Ngô kia chẳng dám nói, đại ca, có phải có người nơi khác cho người cảnh cáo?”

“Nhị thiếu gia muốn tôi cẩn thận, cái này chứng tỏ chúng ta đang bị theo dõi, làm việc phải chú ý chút. Cảnh sát chú ý tới đây nhanh như vậy, sợ có cao nhân chỉ điểm, ngày mai tôi cũng thăm dò qua các mối quan hệ một chút, xem kẻ chủ mưu ở phía sau thật sự là ai, quyết không để cho nó sống yên lành.”

Đêm đó, Dĩnh Lạc lên lầu lay tỉnh con, ép xuống nhà ăn khuya, đưa cho con cái đồng hồ kia.

“Có thể không đeo không?” Mặt Dĩnh Hạ như gặp nạn tới nơi, học sinh mười bảy tuổi đeo đồng hồ hàng hiệu, quá mức rêu rao rồi.

“Cấp trên của cha đưa, nếu lỡ ngày nào đó cậu ta thấy con không đep, cậu ta thấy mất mặt, cha cũng khó giải thích.” Uy hiếp nói: “Đeo vào.”

Dĩnh Hạ cũng có chút kinh nghi, cha của cậu là lưu manh đến không phải sợ hãi cái gì rồi, mới có thể ngang ngược kiêu ngạo như vậy, không ngờ cũng vẫn phải kiêng kị người nào đó.

Cuối cùng là đeo đồng hồ, lại bị ép ăn nhiều quá chừng, mới được thả lại lên lầu, mà cha có thể là do hồi chiều phát tiết đủ rồi, cũng không làm khó cậu nữa, một mình quay lại Sơn Si Đường xử lí công việc, Dĩnh Hạ thừa dịp tinh thần tốt đẹp, vội vàng chuẩn bị lại cặp sách, ngày mai, cậu sẽ chuyển đến trường mới rồi.

Sau đó, chỉ cần kiên nhẫn thêm một năm, cậu sẽ nghĩ biện pháp thi vào trường đại học ở chỗ khác, rời khỏi nơi này càng xa càng tốt.