Thầm Lặng

Chương 35: 35




Nói chung, chỉ có dân thường như cô là cảm thấy đau sót cho số tiền đó thôi, mặc dù cô không cần phải trả số tiền này.
"Đắt sao?" Anh hỏi ngược lại.
Chà, khái niệm về số tiền của cô với anh chắc chắn không cùng đẳng cấp.

Đau lòng thì đau lòng, nhưng hiếm có thể có được chỗ ngồi tốt như vậy.
Thông thường những người đến xem buổi hòa nhạc kiểu này đều tầng lớp giàu có hoặc những người trong giới âm nhạc, khi cô đến nơi, cô mới nhận ra rằng trang phục mà cô đang mặc có..

hơi bình thường.
Nếu biết sớm, lẽ ra cô đã lôi chiếc váy nhỏ của cô ra mặc rồi, cũng may cô có trang điểm trước khi đi.
Vì là vé VIP, nên được đãi ngộ vô cùng đặc biệt nhân viên soát vé rất cung kính.
Những người có thể ngồi ghế VIP nhất định không phải là dân bình thường như cô, ở khu vực ghế VIP cô còn có thể nhìn thấy vài nhân vật nổi tiếng trong giới âm nhạc.

Đương nhiên, cô biết họ nhưng họ không hề biết cô.

Xét cho cùng, cô chỉ là một nhà sáng tác nhạc nhỏ nhoi, không có tiếng tăm gì mấy.
Đột nhiên, Tô Viên nín thở, trời ạ, Hàn Viêm Hy, Hàn Viêm Hy cũng đến xem sao?
Đối với Hàn Viêm Hy, cảm xúc của Tô Viên khá phức tạp, cô đã từng rất ngưỡng mộ anh ta, vừa có diễn xuất vừa hát hay, vẻ ngoài điển trai, có thể nói anh ta đã chiếm được cảm tình của hàng nghìn cô gái trẻ.

Cô cũng đã từng là một trong số người hâm mộ anh ta, nhưng mà cô ít nhiều cũng biết tại lễ cưới của Xán Xán, xém chút nữa bị anh ta làm hỏng.
Về vấn đề này, Xán Xán cũng không nói nhiều, vì vậy cô không hiểu mục đích của anh ta đối với Xán Xán là gì, và tại sao anh ta lại làm điều đó.

Có lẽ do cô nhìn chằm chằm vào Hàn Viêm Hy quá lâu, cho nên anh ta cũng bất giác quay đầu lại phía cô.
Tô Viên đột nhiên cảm thấy bối rối, không hiểu sao anh ta lại cho cô một cảm giác đáng sợ như vậy.
Hàn Viêm Hy đi về phía Tô Viên, nhìn Tô Viên và Mục Ngạn, "Không ngờ lại gặp hai người ở đây."
Mục Ngạn khẽ cau mày, hiển nhiên anh không có ấn tượng tốt về Hàn Viêm Hy.
Còn Tô Viên cắn môi, đột nhiên hỏi: "Anh Hàn, hôm nay chỉ có anh đến xem buổi biểu diễn sao?"
"Nếu không thì sao, em nghĩ tôi nên đi cùng ai đến?" Anh ta cười hỏi.
Tô Viên không trả lời.
Một lúc sau, buổi biểu diễn sắp bắt đầu, Hàn Viêm Hy trước khi trở lại chỗ ngồi, đột nhiên ghé sát vào tai Tô Viên, nói nhỏ với cô: "Nhân tiện, đừng quên thay tôi gửi lời đến người bạn tốt của em, hãy nói với cô ấy rằng tôi chúc cô ấy tân hôn hạnh phúc."
Cô khẽ giật mình.
Trong trường hợp này, nếu nó được nói ra từ người khác, cô có thể sẵn sàng đồng ý, nhưng nó lại được nói ra từ anh ta, khiến cô có cảm giác bất an.

Khi buổi hòa nhạc bất đầu, âm nhạc bắt đầu vang lên, nhưng Tô Viên lại chẳng còn tâm trí nào hưởng thức.
Câu nói đó của anh ta có ý gì? Có phải anh ta vẫn định làm gì đó với Xán Xán?
Cô quá tập trung vào những suy nghĩ của mình mà không để ý rằng, Mục Ngạn, người ngồi bên cạnh cô nãy giờ, vào lúc này đang nhìn cô.
Khi một bản nhạc kết thúc, anh ghé sát vào tai cô, trầm giọng hỏi: "Vừa rồi Hàn Viêm Hy nói gì với em?"
Tô Ái toàn thân chấn động, sắc mặt biến đổi, "Không..

không có gì cả."
Anh nhìn vẻ mặt bối rối của cô, cô thật sự không biết nói dối, vẻ mặt như vậy rõ ràng đang nói cho anh biết cô đang che giấu điều gì.
Có phải cô không muốn cho anh biết những gì Hàn Viêm Hy đã nói với cô không?

Không hiểu sao, giây phút này, anh cảm thấy tâm trạng rất tệ.
Mục Ngạn không hỏi nữa.

Trong suốt buổi biểu diễn, đôi mắt của Tô Viên thỉnh thoảng nhìn về phía Hàn Viêm Hy.
Khi buổi hòa nhạc kết thúc, mọi người rời đi, Tô Viên cùng Mục Ngạn đi về hướng lối ra.

Do người đông, Tô Viên trong lúc sơ ý đã bị đụng phải, không ngừng bị dồn lên phía trên.
Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy tay cô, kéo cô dừng lại.
Cô ngước mắt lên phát hiện người đó là Mục Ngạn.
"Cẩn thận." Anh nói nhưng không buông tay, mà tiếp tục nắm tay cô đi về phía trước.

Cô sửng sốt, vô thức đi theo bước chân của anh.
Nhưng mà, còn chưa kịp suy nghĩ nhiều, ánh mắt của cô đột nhiên nhìn thấy bóng dáng Hàn Viêm Hy đang đi về phía bãi đậu xe cách đó không xa.
"Em có một chút việc, anh chờ em một lát nhé." Cô vội vàng nói, đột nhiên rút tay ra khỏi tay anh, chạy về phía bãi đậu xe.
Sự ấm áp trong lòng bàn tay đột nhiên biến mất, anh chỉ thấy bóng dáng Tô Viên càng ngày càng cách xa mình, nhìn cô chạy về phía Hàn Viêm Hy, nhìn cô tựa hồ đang rất nghiêm túc nói gì đó với Hàn Viêm Hy.
Trong ngực mơ hồ có cảm giác mất mát.

Anh cụp mắt xuống, yên lặng nhìn chằm chằm lòng bàn tay trống rỗng của mình.
Tại sao anh lại cảm thấy mất mác, Tô Viên đi tìm Hàn Viêm Hy đối với anh mà nói cũng chẳng có gì, không phải sao?

Lúc này, Tô Viên nói với Hàn Viêm Hy: "Anh Hàn, anh và Xán Xán có chuyện hiểu lầm gì sao?"
Cho dù lúc này anh ta đang đeo kính râm, nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được ánh mắt mạnh mẽ sau cặp kính râm đang chiếu thẳng vào mình, "Hiểu lầm? Cô cho rằng tôi và cô ấy có hiểu lầm gì?"
"Nếu như không có hiểu lầm, vậy thì tại sao ngày hôn lễ của Xán Xán, anh lại đến cướp cô dâu?" Cô nghi hoặc hỏi.
"Đó chẳng qua chỉ là quà cưới mà tôi chuẩn bị cho cô ấy, để cho cô ấy nhìn thấy một số điều thú vị." Anh ta cười nói: "Nhưng tôi rất tò mò, cô và Mục Ngạn là như thế nào?"
Cô mím môi không đáp lời anh ta.
Hàn Viêm Hy ngay lập tức biết rằng mình đã đoán đúng.

Người phụ nữ bình thường trước mặt này, nếu như ban đầu cô ấy và Quan Xán Xán không thường xuyên ở bên nhau, chưa chắc anh đã nhớ được tên của cô ấy.
Nhưng không ngờ, người phụ nữ này lại thích Mục Ngạn.

Trong lòng Mục Ngạn yêu nhất hẳn là Quan Xán Xán, tình yêu này liệu có kết quả không?
"Cô có nghĩ rằng một người không yêu cô, có thể yêu cô sao?" Hàn Viêm Hy đột ngột hỏi.
Tô Viên sững người một lúc, sau đó nhận ra rằng người mà Hàn Viêm Hy nói sẽ không yêu cô là ám chỉ Mục Ngạn, "Đây là việc của tôi, không liên quan gì đến anh."
"Đã sớm biết không có kết quả, cô còn muốn đầu rơi máu chảy?" Hàn Viêm Hy tiếp tục cười hỏi.
Cô cắn chặt môi dưới, nhìn chằm chằm vào người đàn ông trước mặt, "Nếu không đầu rơi máu chảy thì mãi mãi cũng không biết kết quả."
Nụ cười trên khóe môi anh ta dần nhạt đi, "Nếu như đầu rơi máu chảy, thì sẽ làm sao?"
"Tại sao tôi phải trả lời anh?" cô nói.
Đôi mắt Hàn Viêm Hy sau cặp kính rất phức tạp, người phụ nữ này, ở một số khía cạnh, rất giống bản thân anh ta.

Họ đều đang yêu một người mà người đó trong tim lại có người khác.
Sau đó..

anh ta cũng như con thiêu thân không ngần ngại lao vào chỗ chết.

"Mục Ngạn sẽ không yêu cô đâu." Hàn Viêm Hy chậm rãi nói, giống như đang nói ra một sự thật hiển nhiên.
Cơ thể cô khẽ run lên, "Nếu anh ấy thật sự không thể yêu tôi, chỉ cần anh ấy nói với tôi, tôi sẽ lựa chọn buông tay, nhưng trước khi anh ấy nói với tôi, tôi sẽ cố gắng hết sức" Cô không hề do dự khi nói ra lời này.
Hàn Viêm Hy im lặng, như vậy, lựa chọn cuối cùng của cô ấy là buông tay?
Còn anh ta, mặc dù Chiêu Mai đã nói đi nói với anh ta vô số lần rằng sẽ không yêu anh ta, nhưng anh ta vẫn không cam lòng buông tay, trừ phi một ngày nào đó anh ta chết, lúc đó thật sự buông tay.
Hàn Viêm Hy quay đầu lại mở cửa xe, định rời đi.
"Đợi đã!" Tô Viên lúc này mới nhớ tới cô còn có chuyện muốn nói: "Đừng làm chuyện tổn thương Xán Xán, có lẽ lời nói của tôi không có quan trọng đối với anh, nhưng vẫn mong anh suy nghĩ lại.

Với lại, Xán Xán hiện đã kết hôn với Tư Kiến Ngự, nếu anh làm điều gì tổn thương cô ấy, anh cho rằng Tư Kiến Ngự sẽ bỏ qua cho anh sao?"
Do khả năng của cô có giới hạn, nên cô chỉ đành mượn danh của Tư Kiến Ngự, để Hàn Viêm Hy không gây khó khăn cho Xán Xán.
"Tôi nghĩ, điều này cô không cần phải nói, tôi hiểu rất rõ ràng về điều đó." Hàn Viêm Hy bình tĩnh nói và lái xe rời đi.
Cô sững sờ đứng đó cho đến khi xe của đối phương đã hoàn toàn rời khỏi tầm nhìn của cô.

Câu cuối cùng của anh ta có ý gì?
Gió lạnh phả vào mặt, cô chợt bừng tỉnh, quay đầu tìm Mục Ngạn.
Lúc này, người ra vào tấp nập, cô căn bản nhìn không thấy Mục Ngạn đâu.

Anh ở đâu? Liệu có đứng chỗ lúc nãy chờ cô không?
Ở đây nhiều người như vậy, chắc anh đã đi rồi, cô thầm nghĩ, cô chỉ định tìm anh một lát, nếu không tìm thấy sẽ gọi điện cho anh.
Nhưng khi chạy đến nơi lúc nãy, cô đã nhìn thấy bóng dáng cao lớn đang đứng trong đám người, anh đang cúi đầu, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì.
Xung quanh có nhiều người như vậy, nhưng đôi mắt cô chỉ nhìn thấy anh!
Anh vẫn ở đó, vẫn đang đợi cô!
Sự thật này khiến cô vô cùng hạnh phúc! Cô nhấc bước, chạy về phía anh...