Thầm Lặng

Chương 66: 66




Tô Viên lại nói: "Còn nữa, hôm nay Xán Xán có đến studio của bọn em, cậu ấy nhờ em nói lời xin lỗi với anh."
Mục Ngạn thân thể đột nhiên cứng lại, "Cô ấy nói như thế sao?"
"Ừm, cậu ấy nói là hiểu lầm anh chuyện gì đó, cho nên muốn nói xin lỗi với anh." Tô Viên vừa nói vừa nhìn đối phương.
Giờ phút này, biểu tình trên mặt anh vẫn là lãnh đạm, không có gì đặc biệt, nhưng trong mắt tựa hồ bị những lời này làm cho cảm động.
Tô Viên không khỏi hỏi: "Anh và cậu ấy, xảy ra chuyện gì sao?"
Mục Ngạn khẽ nhíu mày, nhưng không có đáp lại lời của cô.
Tô Viên không khỏi khẽ cắn môi.

Cô..

đã hỏi một câu không nên hỏi sao? Đây là chuyện giữa anh và Xán Xán, là vùng cấm mà cô không được chạm vào.
Cô đột nhiên muốn hỏi anh có còn yêu Xán Xán không? Nhưng cô không đủ can đảm để hỏi câu đó.
Tô Viên, mày thực sự là một kẻ hèn nhát! Cô lẩm bẩm một mình, sau đó vỗ mạnh vào đầu, trong lòng tự cổ vũ mình: Cố lên, chẳng phải đã biết để có được tình yêu của anh ấy rất khó sao? Không phải sớm đã chuẩn bị tâm lý rồi sao? Không nên nản lòng, phải không?
"Sao vậy? Đầu em đau sao?"
"Chỉ là hơi chóng mặt, chắc là hôm nay đọc nhiều bản nhạc quá." Cô tìm một cái cớ, vội vàng vùi đầu tiếp tục ăn.
Tô Viên chỉ cảm thấy rằng đôi mắt của Mục Ngạn luôn nhìn chằm chằm vào cô, như thể anh biết cô vừa rồi là đang nói dối.

Cô càng nghĩ về điều đó, càng lo lắng đến nỗi bị mắc nghẹn.
Tô Viên nhanh chóng cầm lấy ly nước bên cạnh, cô uống một hơi không ngờ càng bị sặc nhiều hơn.
"Khụ khụ..

khụ khụ.."
Khuôn mặt của Tô Viên đỏ bừng, cô cảm thấy hơi khó thở.

Mục Ngạn đứng dậy, đi vòng qua cạnh bàn, đến bên cô, dùng lòng bàn tay vỗ nhẹ vào lưng cô.
"Đỡ hơn chưa?" Anh hỏi cô

"Ừm..

được rồi..

Ừm..

tốt hơn rồi.."
Anh tiếp tục vỗ lưng cô nhịp nhàng.
"Thực xin lỗi, quần áo của anh.." Tô Viên nhìn thấy trên quần áo anh cũng dính nước.
Cô vội vàng lấy khăn giấy lau lên ngực anh.
Tô Viên cuối cùng cũng giúp anh lau sạch phần bị dính thức ăn và nước trên áo anh, ngẩng đầu nhìn đối phương, cô phát hiện ánh mắt anh đang nhìn cô chăm chú, trong ánh mắt đó còn ẩn chứa điều gì khác, khiến cho cơ thể cô run lên theo bản năng, vừa sợ vừa muốn lại gần.
"Mục Ngạn.."
Ngón tay anh từ từ duỗi về phía cô..

Tim cô đập nhanh hơn..
Mãi đến khi ngón tay anh nhặt một hạt cơm trên má cô, cô mới sực tỉnh.
Trời ạ..

cô đang nghĩ gì vậy, cô..

cô vừa rồi nghĩ rằng anh ấy muốn hôn mình!
Tô Viên nhìn hạt cơm trong tay Mục Ngạn, xấu hổ muốn lấy khăn giấy lau mặt lần nữa.
Nhưng hành động tiếp theo của anh nằm ngoài dự đoán của cô, khiến cô hoàn toàn chết lặng.
Anh thực sự đang ăn hạt cơm đó.
Tô Viên ngẩn ra, Mục Ngạn khẽ liếc nhìn cô một cái, "Đừng lãng phí."
Tô Viên: "..."
* * *

Khi ngồi trong xe, anh xem thời gian và định đưa cô về nhà.
"Chờ một chút." Cô nói, "Anh có biết chỗ nào ở thành phốcó thể in hình một cách bảo mật không?"
"In ảnh?" Anh nhướng mày liếc cô một cái.
Cô cười ngượng ngùng: "Anh cũng biết, lần trước em có chụp vài bức ảnh muốn in ra, nhưng em sợ nếu không đảm bảo sẽ gây ảnh hưởng đến anh, vì vậy em muốn tìm một chỗ thích hợp để in nó."
"Lát nữa về đến nhà gửi ảnh cho anh, hai ngày nữa anh sẽ cho người in ra cho em."
* * *
Buổi tối Tô Viên nằm mơ, mơ thấy mình suýt chút nữa bị một đống ảnh chụp của Mục Ngạn nhấn chìm, cảm giác đó thật ra rất tốt.
Sáng hôm sau, khi đến phòng studio, nhưng khi đẩy cửa phòng thu ra, cô phát hiện các đồng nghiệp đều đồng loạt nhìn mình.
"Làm sao vậy?"
"Không có việc gì." Mấy đồng nghiệp vội vàng lắc đầu.
Đến giờ ăn trưa, người chị đồng nghiệp đi đến trước mặt cô, nói với cô: "Viên à, chị cũng là phụ nữ, chị hiểu tâm tư của em, thật ra em cũng không cần cố gắng tỏ ra, nếu cảm thấy không thoải mái thì cứ bộc phát ra ngoài càng tốt."
"Bộc phát chuyện gì chứ?"
"Đương nhiên là em nên oán hận! Loại chuyện này bất cứ người phụ nữ nào cũng đều không chịu nổi!"
"Đã xảy ra chuyện gì mà em chưa biết thế?"
"Em..

Em không biết sao?"
"Em nên biết cái gì?"
"Viên, em cứ xem như chị chưa nói gì đi."
Trở lại studio, Tô Viên kéo Tiểu Vương đến phòng uống trà, "Sao hôm nay mọi người nhìn em một cách lạ lùng vậy?"
"Làm gì có, em quá để ý rồi." Tiểu Vương không dám nhìn Tô Viên.
"Chuyện quái quỷ gì đã xảy ra vậy?" Giọng Tô Viên nghiêm túc hơn một chút, cô không thích cảm giác bị giấu giếm như thế, giống như có chuyện quan trọng nhất định phải biết ngay.
"Em hôm nay không đọc tin tức sao? Em có thể xem trên trang web tin tức sẽ rõ hơn."
Tô Viên bật máy tính, mở trang web, tiêu đề của tin tức là "Cuộc gặp gỡ bí mật giữa chủ tịch Mục thị và cô dâu hào môn", bên dưới là bức ảnh Xán Xán đang nắm lấy tay của Mục Ngạn trò chuyện với nhau có vẻ rất thân thiết.
Tô Viên nhận ra nơi này là bãi đậu xe cách studio không xa.

Vậy..

trước khi Xán Xán đến trường quay ngày hôm qua, cậu ấy đã tình cờ gặp Mục Ngạn? Và khi Xán Xán đi vào với đôi mắt đỏ hoe, chẳng lẽ cũng là bởi vì anh sao?
Sau khi im lặng một lúc, cô hít một hơi thật sâu, đôi mắt đã trở lại như thường ngày.
"Viên, bài hát mới sắp xếp thế nào?" Anh Quảng đi tới, nhưng khi nhìn thấy trang tin tức mà cô đang xem, sắc mặt anh hơi thay đổi, "Viên, em.."
"Em không sao, buổi chiều em sẽ sắp xếp và giao đúng thời hạn."
Anh Quảng không thể nói gì thêm chỉ gật đầu và rời đi.

Tô Viên đóng trang web lại, hít một hơi thật sâu và bắt đầu tập trung vào công việc còn dang dở vào buổi sáng.
Khi cô mở lại trang web, tin tức đã biến mất, nó chắc chắn đã bị xóa.

Tuy nhiên, cô không biết ai đã xóa tin tức này, cô cho rằng đó có thể là Tư Kiến Ngự.
Sau giờ tan làm, như thường lệ cô đón xe buýt đến tập đoàn Mục thị.
"Mục Ngạn có ở trong đó không?" Tô Viên hỏi.
"A..

Có, chủ tịch ở bên trong." Đối phương vội vàng nói.
Tô Viên đi vào, chỉ thấy Mục Ngạn nửa nằm ở trên sofa, nhắm mắt lại, tựa hồ đang ngủ, trên bàn có một chai rượu.
Chai rượu dường như đã cạn.
"Ra ngoài, Tôi bây giờ không muốn bị người khác quấy rầy." Thanh âm lạnh lùng vang ra từ anh.
"Vậy em sẽ chờ anh ở bên ngoài nhé?" Tô Viên nói xong, vừa định xoay người rời đi, lại thấy Mục Ngạn đột nhiên mở mắt ra, "Tô Viên?"
"Ừm." Cô đáp, "Anh có phải muốn ngủ thêm một lát? Vậy em.."
"Không phải!" Anh nói xong liền đứng dậy.

Anh nghĩ rằng có thể hôm nay cô sẽ không đến, hoặc cô sẽ gọi điện hỏi anh xem có chuyện gì.

Nhưng hiện tại vẻ mặt cô vẫn rất bình thường như cô chưa hề xem qua tin tức đó.
"Không cần ra ngoài, anh cũng không buồn ngủ."
"Ừm." Cô gật đầu, sau đó liếc nhìn chai rượu trên bàn, "Hôm nay anh uống hơi nhiều đấy."
"Cũng chỉ có một chai." Cô chưa từng thấy anh thật sự uống nhiều là bao nhiêu.
"Có vẻ..


Hiếm khi thấy anh uống nhiều như vậy." Cô nói.
"Chỉ là đột nhiên muốn uống chút gì đó." Khi nhìn thấy tin tức hôm qua anh và Xán Xán gặp nhau, anh đột nhiên ngẩn ra, không biết tin tức như vậy, nếu Tô Viên nhìn thấy sẽ có phản ứng thế nào.
Thật buồn cười, chuyện anh yêu Xán Xán, Tô Viên là người rõ ràng nhất phải không? Đã như vậy, anh còn phải lo lắng cái gì?
Nhưng..

anh vẫn không khỏi nghĩ, nếu cô thật sự tin lời đồn, nếu cô nói cô muốn chấm dứt quan hệ với anh, vậy anh..

anh phải làm sao đây?
Chỉ cần nghĩ về một giả thuyết như vậy, trái tim lại co thắt lại.
Ngay cả khi mối quan hệ kết thúc, anh sẽ quay lại cuộc sống như trước kia, chẳng phải anh đã sớm quen thuộc rồi sao? Có phải..

anh đã quen với sự hiện diện của cô ấy?
"Anh say rồi à?" Anh nhìn cô chằm chằm rất lâu khiến cô nghi hoặc, vừa nói vừa giơ tay vẫy vẫy trước mặt anh.
Anh nắm tay cô, đưa lên môi, "Anh không say." Được, nếu cô chưa xem qua tin tức, vậy thì cứ giả vờ như không có chuyện đó đi.
"Có..

phải không?" Tim cô đập thình thịch.
"Anh đã cho người in những bức ảnh mà em muốn," anh nói.
"Thật sao?" Cô trông có vẻ hạnh phúc.
Anh có chút do dự buông tay cô ra, đi tới bàn làm việc, lấy trong ngăn kéo ra một xấp ảnh đưa cho cô.

Tô Viên hào hứng nhận lấy.
"Ví của anh đâu, có thể đưa nó cho em không?"
"Ví?" Anh còn đang suy nghĩ chuyện khác, cũng không để ý cô nói gì, chỉ là theo phản xạ đưa ví cho cô.
Tô Viên lấy ra một tấm ảnh chụp chung của hai người, cho vào ví của anh.

Lúc này, Mục Ngạn tựa hồ nhớ tới cái gì, muốn đoạt lại chiếc ví trong tay Tô Viên.
Nhưng vẫn là chậm một bước, ví bị mở ra, lúc này trong ví đã có một tấm ảnh - là ảnh của Quan Xán Xán!.