Thẩm Ngữ

Chương 23: Chương 23:



Chương 23: Đét mông (H ít)
 
Thẩm Ngữ mở cửa, nhân viên nam kinh ngạc nói, “Ủa, Tiểu Ngữ cũng ở đây hả?”
 
Thẩm Ngữ cười cười, nghiêng người để cậu ta tiến vào, nhân viên nam đi đến trước bàn làm việc của Diệp Lệ Thành, cười hì hì nói, “Tổ trưởng, tuy biết nói với anh thì anh vẫn sẽ trả lời như cũ nhưng em vẫn phải hỏi. Đêm nay bên bộ phận chúng ta mở tiệc, tổ chức ở khu du lịch ngoại thành, hẹn nhau đi uống, đi nướng BBQ, tổ trưởng có muốn đi không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Vì bọn họ luôn làm việc ở nội thành vậy nên mỗi lần có tiệc tùng gì đó thì đều lựa chọn địa điểm ở ngoại thành. Lần trước có nhiều thời gian nên bọn họ còn ra biển câu cá, chỉ có mỗi Diệp Lệ Thành là không đi.
 
Diệp Lệ Thành định từ chối như thường lệ, chợt có một nhân viên nữ như đã dự mưu từ trước, cô ta đứng sau cửa nói, “Tiểu Ngữ đi luôn nha? Tổ trưởng, anh làm trưởng bối mà không mang tiểu bối đi chơi thì không có được đâu á.”
 
“Đúng đó đúng đó.” Nam Hi tí tởn chạy đến góp vui.
 
Thấy các nhân viên nhiệt tình như thế, Diệp Lệ Thành cũng không dễ từ chối nên đành hỏi ý kiến Thẩm Ngữ, “Tiểu Ngữ muốn đi không?”
 
Nếu cô muốn đi thì cùng cô đi chơi một chuyến cũng không sao.
 
“Tiểu Ngữ, tới khu du lịch chúng ta còn có thể cho thỏ ăn nữa đó.” Nhân viên nữ dụ dỗ cô.
 
Thẩm Ngữ hai mắt lấp lánh nhìn Diệp Lệ Thành, “Đi thôi chú!”
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Tim Diệp Lệ Thành mềm xèo khi thấy ánh mắt đó, anh lắc đầu cười nói, “Vậy đi thôi.”
 
“Vẫn là tổ trưởng nể mặt Tiểu Ngữ!” Nam Hi vỗ vỗ  vai Thẩm Ngữ rồi ôm tài liệu rời đi.
 

“Tổ trưởng, nếu chị dâu không đồng ý thì nhớ nói với tụi em nha, tụi em lo cho!” Nhân viên nam vỗ ngực, hiên ngang lẫm liệt nói.
 
Toàn bộ công ty đều biết Diệp Lệ Thành coi trọng vợ anh nhất.
 
“Được rồi, đi ra ngoài đi, tôi tự nói được.” Diệp Lệ Thành cười đuổi cậu ta ra khỏi cửa.
 
Cửa mới vừa khép lại, Thẩm Ngữ đã lập tức chạy đến bên cạnh Diệp Lệ Thành rồi ngồi lên đùi anh, nhõng nhẽo nói, “Chú cho em một con thỏ được không, em cũng muốn nuôi thỏ con.”
 
Diệp Lệ Thành trầm tư trong chốc lát, nghiêm túc phân tích nói, “Thỏ sẽ không biết đi vệ sinh đúng chỗ, tôi mua mèo con cho em được không?”
 
“Thật sao!?” Thẩm Ngữ vui mừng nhìn anh.
 
Diệp Lệ Thành gật đầu, “Nhưng phải đợi em dọn ra ngoài ở thì mới nuôi được.”
 
“Em biết rồi.” Thẩm Ngữ hưng phấn hôn loạn lên mặt anh, “Chú nói xem nên đặt tên gì mới đẹp đây? Mèo là do chú mua nên để nó theo họ chú nha, tên Diệp Cầu Cầu được không?”
 
Diệp Lệ Thành dịu dàng nhìn cô gái đang ngồi trong lòng mình, ánh mắt tràn đầy thâm tình.
 
Sau khi làm việc một lúc thì anh đột nhiên buông con chuột máy tính ra.
 
Diệp Cầu Cầu!?
 
***
 
Trước giờ Cố Uyển Như rất tin tưởng Diệp Lệ Thành, không đa nghi như những người phụ nữ khác, Diệp Lệ Thành chỉ nói đơn giản hai câu là đã nhẹ nhàng thả người.
 

Vì thế, buổi tối sáu giờ, đoàn người xuất phát đến khu du lịch.
 
Các nhân viên thuê một biệt thự dành cho gia đình với đầy đủ tiện nghi, có khu sinh hoạt, nơi vui chơi giải trí, và cả bếp nướng BBQ. Bọn họ chỉ cần gửi trước danh sách nguyên liệu nấu ăn, nhân viên công tác ở đó chuẩn bị và xử lý chúng, bọn họ đến nơi là có thể bắt đầu nướng luôn.
 
Diệp Lệ Thành là tổ trưởng nên đương nhiên sẽ chi trả hết chi phí, mặc dù anh không đi nhưng anh cũng sẽ hỗ trợ tài chính. Thế nên căn phòng tốt nhất trong biệt thự để lại cho Diệp Lệ Thành, Thẩm Ngữ cũng được mọi người coi như người một nhà, mà cô lại còn nhỏ tuổi nên cũng được xếp cho một căn phòng rất tốt.
 
Nhưng sau khi sắp xếp xong thì các nhân viên cũng ngại không dám ở chung với hai người vậy nên bọn họ liền nghiễm nhiên độc chiếm cả lầu ba.
 
Nhân viên nữ sau khi đưa Thẩm Ngữ lên lầu xong thì liền về phòng của mình, Thẩm Ngữ tranh thủ chạy đến trước phòng Diệp Lệ Thành.
 
Ấn chuông cửa, cô giấu đóa hoa bách hợp mà cô đã trộm hái ở ngoài vườn ra sau lưng.
 
Cửa mở.
 
Người đàn ông trần nửa thân trên xuất hiện trước mặt Thẩm Ngữ, cơ bắp gợi cảm rắn chắc phủ kín mồ hôi, anh lắc lắc mái tóc ướt đẫm, “Tắm xong rồi?”
 
Thẩm Ngữ lắc đầu, không quan tâm cả người anh đang đầy mồ hôi, cô ôm eo anh rồi hôn một cái, “Nhớ chú.”
 
Sau đó cô đưa hoa ra trước mặt anh, “Chú xem, tặng cho chú nè.”
 
Diệp Lệ Thành nhìn lướt qua, nhận lấy, mặt không biến sắc hỏi cô, “Hái ở dưới lầu?”
 
“Ừm, đẹp ha chú.” Thẩm Ngữ đắc ý, “Em còn chọn khóm hoa to nhất để hái tặng chú đó!”
 

Gân xanh trên trán Diệp Lệ Thành nhảy nhảy, anh đẩy cô nằm lên đùi mình rồi đét một phát lên bờ mông tròn trịa của cô, anh đét cũng khá mạnh tay, cặp mông liền đung đưa như thạch trái cây.
 
“Chú đánh em!” Thẩm Ngữ ủy khuất đến chảy nước mắt, cô như con mèo bấu lấy đùi anh rồi há miệng định cắn nhưng rồi lại không nỡ.
 
“Lần sau còn dám hái trộm nữa không?” Diệp Lệ Thành đen mặt dạy dỗ.
 
“Chúng ta cũng thuê rồi chứ bộ…” Thẩm Ngữ không phục bĩu môi lải nhải.
 
“Hửm?” Diệp Lệ Thành hai mắt nguy hiểm nheo lại.
 
“Không trộm.” Thẩm Ngữ rất thức thời, nhưng cũng không buông tha cơ hội trêu chọc anh, “Mông em đau, chú nhìn giúp em xem có bị sưng không?”
 
Diệp Lệ Thành nửa tin nửa ngờ, anh do dự đặt tay lên, nhẹ xoa vài cái, “Khá hơn chút nào không?”
 
“Ai u!” Thẩm Ngữ khoa trương la lên một tiếng, “Đau!”
 
Diệp Lệ Thành chưa từng thấy qua ‘diễn xuất’ của phái nữ, nghe Thẩm Ngữ la lên còn tưởng là cô bị thương thật, anh vừa vén váy cô lên vừa nghiêm túc cảnh cáo cô đừng lộn xộn.
 
Hôm nay cô định đến để dụ dỗ anh nên đã cố ý mặc quần lót ren màu đen, quần được thiết kế theo kiểu chỉ giật nút thắt ở hai bên là có thể cởi ra dễ dàng.
 
Nhưng Diệp Lệ Thành đang sốt ruột nhìn xem cô có bị thương hay không nên không có chú ý đến kiểu dáng của nó, anh thô lỗ kéo quần lót cô xuống kiểm tra ha bờ mông trắng nõn.
 
Nơi bị đét có vết đỏ nhưng cũng không quá rõ. Diệp Lệ Thành kiểm tra lại lần nữa, xác nhận chỉ là vết thương nhẹ liền thở phào một hơi.
 
Anh đen mặt kéo quần lót cô lên thì mới phát hiện quần lót cô rất có ẩn tình.
 
Quần lót ren màu đen, dây cột, cái mông trắng nõn vểnh cao, anh chú lập tức nổi giận, Thẩm Ngữ thành công thu thêm một cái đét mông.
 
“Ngày nào cũng mặc như vậy sao?” Diệp Lệ Thành nghiến răng hỏi.
 

“Không có!” Thẩm Ngữ vội vàng phủ nhận, nhưng nói được một nửa thì lại không nói tiếp.
 
Cô dừng một chút rồi mới ngượng ngùng mở miệng, “Không phải chú bảo em mặc quần áo mới cho chú xem sao?”
 
Diệp Lệ Thành nghẹn lời, anh kéo cô ngồi lên đùi mình, hai má cô vẫn còn rạng mây hồng, bây giờ trông cô giống như cô vợ nhỏ đang thẹn thùng vậy.
 
“Còn bộ màu trắng nữa, em cũng có đem theo.” Thẩm Ngữ không dám giấu, cô kể hết ra sau đó dụi đầu vào ngực anh làm nũng, “Chú không thích sao? Chị Khương nói chú nhất định sẽ thích.”
 
Mặc cho anh xem, ý nghĩa đương nhiên là khác rồi.
 
Giọng Diệp Lệ Thành trở nên mềm mại hơn, tay anh chui vào trong váy nhẹ nhàng vuốt ve, “Thích.”
 
Thẩm Ngữ bĩu môi yếu ớt nói, “Vậy mà chú còn đánh em…”
 
“Sau này không được mặc loại quần lót này ra ngoài nữa.” Đề cập đến vấn đề nguyên tắc thì Diệp Lệ Thành tuyệt không khoan nhượng, anh đen mặt cảnh cáo cô.
 
Là một người đàn ông truyền thống, anh vẫn hy vọng những người phụ nữ ở bên cạnh mình đều phải ăn mặc kín đáo.
 
“Em chỉ mặc cho chú xem thôi có được không?” Thẩm Ngữ dỗ dành, cô đặt những nụ hôn nhỏ vụn lên cằm anh, “Chú thích màu gì nhất? Lần sau em mua rồi mặc cho chú xem.”
 
Dương vật Diệp Lệ Thành bị cô câu dẫn đến ngẩng đầu, giọng anh khàn khàn, “Tiểu Ngữ mặc gì cũng đẹp.”
 
“Ngoan, đứng lên, để tôi nhìn nội y của em.”
 
Diệp Lệ Thành vuốt ve vòng eo mảnh khảnh của cô, sau đó đưa tay ra sau lưng cô kéo dây kéo xuống.
 
Chiếc váy màu vàng nhạt rơi xuống làm lộ ra áo bra đen cúp ngực hình tam giác đầy gợi cảm.