Thẩm Ngữ

Chương 33: Chương 33:



Chương 33: Phòng dụng cụ thể thao (H ít)
 
“Nếu không kêu Thẩm Ngữ đến thì em sẽ tìm người phụ nữ khác cho anh sao?”
 
Diệp Lệ Thành nói làm Cố Uyển Như nghẹn họng, cô ta không đoán được ý trong câu nói của anh.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Anh không hài lòng với Thẩm Ngữ hay là không hài lòng với sự sắp xếp của mình?
 
“Anh muốn em tìm sao?”
 
Diệp Lệ Thành lắc lắc đầu.
 
“Vậy để Thẩm Ngữ đến nữa?”
 
Diệp Lệ Thành trong lòng run lên, anh vô thức cao giọng, “Không!”
 
Để Thẩm Ngữ tiếp tục đến nhà thật sự quá mạo hiểm, anh không hy vọng quan hệ của bọn họ bị lộ ra ngoài.
 
Thấy thấy chồng cứ từ chối liên tục, Cố Uyển Như hiểu lầm là chồng không hài lòng với sự sắp xếp của mình nên liền thở phào một hơi.
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Mặc dù vẫn chưa rõ là Thẩm Ngữ và chồng mình có tình cảm gì khác thường hay không, nhưng cái cách mà Diệp Lệ Thành gọi Thẩm Ngữ vẫn khiến Cố Uyển Như  phải lưu tâm.
 
Mặc dù trong lòng có nhiều nghi ngờ nhưng tất cả đều chịu thua dưới suy nghĩ muốn có con của cô ta. Thẩm Ngữ mới bao lớn, cho dù có xuất hiện những tâm tư không nên có thì Cố Uyển Như tin là bản thân mình có thể áp chế được Thẩm Ngữ.
 
“Được, được, vậy thì không tìm nữa…” Cố Uyển Như nắm tay Diệp Lệ Thành, đôi mắt nửa khép hờ như đang suy nghĩ điều gì đó.
 
Rất nhanh đã đến ngày khai giảng, Thẩm Ngữ và Diệp Lâm Lâm cùng đến kí túc xá xếp hành lý.

 
Trường công này mới chuyển đến cơ sở mới nên cơ sở vật chất ở kí túc xá cũng không tệ lắm. Kí túc xá phân thành phòng sáu người và phòng tám người, phía trên là giường ở dưới là bàn giống như những trường đại học, mỗi giường ngủ đều có một tủ quần áo riêng.
 
Diệp Lâm Lâm ở phòng sáu người, sáng sớm đã có dì giúp việc đến dọn giúp nên cô ấy cũng không cần phải làm gì cả.
 
Sau khi xếp đồ đạc xong, Thẩm Ngữ cũng không muốn quấy mẹ con Diệp Lâm Lâm tâm sự nên liền chào tạm biệt rồi rời đi.
 
Cố Uyển Như dẫn Diệp Lâm Lâm đi đăng ký, bởi vì cô ta không thích thấy những ánh mắt của giáo viên nữ dành cho Diệp Lệ Thành nên liền bảo anh ở trong xe chờ.
 
Diệp Lệ Thành hạ kính xe xuống rồi gác tay lên đó, tay kẹp một điếu thuốc, tay còn lại cầm điện thoại gửi tin nhắn thoại cho Thẩm Ngữ.
 
“Về chưa?”
 
Vài phút sau Thẩm Ngữ mới trả lời.
 
“Em không có về, còn đang phụ quét dọn phòng học.”
 
“Chú về chưa?”
 
Diệp Lệ Thành búng búng tàn thuốc, “Chưa về.”
 
“A… Vậy bây giờ chú đang ở đâu? Em có thể đi tìm chú không?”
 
Khóe môi Diệp Lệ Thành vô thức nhếch lên, “Tìm tôi làm gì?”
 
Thẩm Ngữ một giây cũng không muốn rời khỏi anh sao?
 
“Nhớ chú, muốn ôm chú.”
 

Diệp Lệ Thành nhìn thời gian, mới hơn mười giờ, Cố Uyển Như còn phải trao đổi với giáo viên về vấn đề học tập của Diệp Lâm Lâm nên hẳn là sẽ không xuống nhanh.
 
“Cổng trường.”
 
Thẩm Ngữ nhanh chóng trả lời “Chờ em!” Vài phút sau cô liền xuất hiện trước mặt anh.
 
Thẩm Ngữ chạy nhanh nên lúc đến nơi cô phải đứng thở dốc một chút, trên trán toàn là mồ hôi.
 
Cổng trường khắp nơi đều là phụ huynh và học sinh nên Thẩm Ngữ chỉ nắm lấy ngón tay đang kẹp điếu thuốc của Diệp Lệ Thành rồi nhanh chóng buông ra.
 
“Lên xe đi, tôi chở em đi một vòng.”
 
Thẩm Ngữ lắc đầu cự tuyệt, “Lát nữa dì xuống mà không thấy chú thì sẽ sốt ruột lắm, em gặp chú một xíu thôi là được rồi.”
 
Thẩm Ngữ vẫn còn đang thở hổn hển, ngực cô vì hô hấp nhanh nên không ngừng phập phồng lên xuống. Hôm nay cô mặc áo body màu trắng khiến cho bầu ngực kia càng thêm mê người.
 
Diệp Lệ Thành nâng mu bàn tay cọ cọ vào vú.
 
“Chú, chú làm cái gì đó!” Thẩm Ngữ sợ tới mức lui về sau một bước, bộ ngực liền đong đưa nhiều hơn. Cô nhìn xung quanh, mọi người đều vô cùng vội vàng, giống như không ai để ý đến tình huống khi nãy.
 
Diệp Lệ Thành hơi nheo mắt lại, ngoắc ngoắc ngón tay, Thẩm Ngữ liền kề sát tai vào.
 
“Tôi muốn chịch em ngay tại đây.”
 
Mặt Thẩm Ngữ lập tức đỏ ửng, cô bất an vặn vẹo tay, “Ở, tại đây sao?!”
 
Thẩm Ngữ lắp ba lắp bắp, hiển nhiên đã bị lời nói của Diệp Lệ Thành làm cho hết hồn.

 
“Trường học có chỗ nào không? Hửm?” Thẩm Ngữ càng thẹn thùng, Diệp Lệ Thành càng chọc cô, anh ra vẻ như rất muốn làm tình với cô ngay tại trường.
 
“… Có một cái…” Thẩm Ngữ ấp úng nói, cô cẩn thận nhìn anh, “Nhưng mà, chú thật sự muốn như vậy sao?”
 
Diệp Lệ Thành đột nhiên mở cửa xe, dùng giọng điệu không cho phép cô từ chối, “Dẫn đường đi.”
 
Sau đó anh đột ngột dừng lại, hơi nghiêng đầu cố ý dọa cô, “Phòng học có người không?”
 
“… Có người! Phòng học là chỗ để học, sao chú có thể như vậy…” Thẩm Ngữ xấu hổ giận dữ bắt lấy cánh tay Diệp Lệ.
 
Cô đồng ý cho anh làm tình với mình ở trường đã là cực hạn, nếu làm ở phòng học thì cô không thể tưởng tượng nổi, chỗ đó chính là chỗ cô đi học mỗi ngày…
 
Thẩm Ngữ thẹn quá hóa giận nên liền đi nhanh về phía trước bỏ lại anh. Diệp Lệ Thành không nhanh không chậm đi theo, anh đưa tay che miệng cười trộm.
 
Nơi Thẩm Ngữ nói là phòng dụng cụ thể thao, cửa phòng đối diện sân thể dục, chỉ có một cửa sổ nhỏ đang được mở, đằng sau là một khu rừng nhỏ.
 
Thẩm Ngữ dẫn anh tới chỗ cửa sổ, ban ngày ít có ai đến đây, chỉ buổi tối thì mới có mấy cặp tình nhân lớn mật đến đây hẹn hò.
 
Thẩm Ngữ đẩy cửa sổ, đây là căn cứ bí mật của vài cặp đôi trong lớp, bọn họ thường xuyên tới đây ‘ứa ừa’ với nhau, cách đây không lâu cô mới biết đến chỗ này.
 
Cửa sổ bị đẩy qua một bên, có thể mở ra chứng tỏ là bên trong không có ai. Nếu bên trong có người đang làm cái kia thì cửa sổ sẽ bị khóa.
 
Thẩm Ngữ chống lên bệ cửa sổ rồi nhảy vào, “Chú vào đi.”
 
Diệp Lệ Thành trầm mặc một chút, “Leo cửa sổ?”
 
“Đúng vậy, nhanh lên, lát nữa có người tới thì cũng đã muộn!” Thẩm Ngữ vội vàng thúc giục.
 
Trẻ không chơi, già đổ đốn, bây giờ Diệp Lệ Thành mới thấm thía câu này.
 
Diệp Lệ Thành bất đắc dĩ, tay chân dài nên anh có thể leo qua cửa sổ một cách dễ dàng. Thẩm Ngữ vội vàng khóa cửa lại, cô kéo anh đến sau đống đệm.
 

Nghe nói, chỗ này là chỗ cố định để “Bạch bạch bạch”.
 
Có vật che lại nên Diệp Lệ Thành không sợ bị người khác nhìn thấy, anh ôm Thẩm Ngữ rồi hôn cô, “Sao lại biết đến chỗ này?”
 
“Nghe bạn bè trong lớp nói.” Thẩm Ngữ nhắm mắt, động tình đáp lại.
 
“Lúc trước có tới đây với ai chưa?”
 
“Không có, chú ơi, em chỉ thích mỗi chú thôi.”
 
“Thật sao? Trước kia không có yêu thầm ai sao?”
 
Vì để giải trừ nghi ngờ của anh nên Thẩm Ngữ liền nhón chân cắn lên hầu kết gợi cảm của anh, sau đó hôn xuống, giọng mềm mại, “Không có, em chỉ thích mỗi chú.”
 
“Bây giờ thích chú, sau này cũng chỉ thích mỗi chú. Chú ơi, em là của chú, trừ phi chú không cần em nữa còn nếu không thì em sẽ vĩnh viễn dính lấy chú.”
 
Sau khi nghe được lời thổ lộ thì tâm trạng Diệp Lệ Thành tốt hơn rất nhiều, anh búng búng tàn thuốc lá rồi khẽ cười nói, “Dính như thế nào? Dính lên người tôi sao?”
 
“Dính như thế này…”
 
Thẩm Ngữ kéo phéc mơ tuya xuống, móc dương vật ra. Cô xoay người đưa lưng về phía anh, vén váy lên, cởi quần lót ra rồi cầm dương vật đâm vào hoa huyệt.
 
Dương vật từng tấc từng tấc đi vào trong, nhục đạo chỉ hơi ướt át, cũng chưa chuẩn bị sẵn sàng để nghênh đón dương vật, Thẩm Ngữ đưa tay tách lỗ nhỏ ra để dương vật có thể dễ dàng đi vào hơn.
 
“A ưm… Dương vật của chú ‘dính’ lên người em…”
 
Dương vật tiến vào được một nửa thì Thẩm Ngữ liền dừng lại, đằng trước không có vật gì để cô chống đỡ, tư thế này khiến cô có chút mỏi, chân đã mềm đến mức không thể nhích về sau để nuốt dương vật vào được nữa.
 
Diệp Lệ Thành vứt nửa điếu thuốc lá còn lại xuống, anh đưa tay kéo khuỷu tay Thẩm Ngữ để lưng cô kề sát vào ngực mình. Thẩm Ngữ bị ép đứng thẳng, cô chỉ có thể dựa vào nơi giao hợp để chống đỡ cơ thể.
 
Diệp Lệ Thành đong đưa eo, chậm rãi thọc vào rút ra, anh không dám đi vào toàn bộ, sợ cô lại đau đến ngất xỉu.