Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 1034



Chương 1034

Từng câu nói của Tô Vũ đều quét khẽ qua tim Thẩm Nguyệt, tạo nên những rung động khẽ khàng.

Những lời hắn nói làm Thẩm Nguyệt như quay trở lại thời khắc năm ngoái khi nàng và Tô Vũ gặp nhau, cảnh tượng nào cũng cảm động và đẹp đẽ.

Còn thích hắn từ lúc nào, thậm chí là yêu hắn, Thẩm Nguyệt cũng không nói được. Dường như không một sự việc cố định nào khiến nàng yêu hắn, những rung động mà hắn mang đến đều là từ tầng tầng lớp lớp sự việc tích lại, đến cùng, khi nàng nhận ra điều đó, ngay cả bản thân nàng cũng cảm thấy khó tin.

Thẩm Nguyệt nhận ra được sự vui vẻ trong lời nói của hắn: “Chàng còn biết mình chính là người từng bước lôi kéo ta rơi vào hố sâu này sao. Chàng đã đào hố sẵn rồi đợi ta nhảy vào phải không?”

Nàng như thể nghe thấy Tô Vũ đang cười. Nàng không nhìn sang chỗ hắn, chỉ vươn tay sờ môi hắn, ngón tay còn có thể cảm nhận được độ cong ở môi.

Nàng cũng vì thế mà cảm thấy hài lòng cong khóe môi.

Sau đó nàng nghe Tô Vũ nói: “A Nguyệt, trời sắp sáng rồi”.

Dù nàng có mong muốn đêm nay kéo dài thế nào đi chăng nữa thì sớm muộn gì trời cũng sẽ sáng. Rõ ràng chỉ mới ở cùng với Tô Vũ một lúc thôi mà lại sắp phải chia xa rồi.

Nàng cảm nhận được bình mình trước khi trời sáng đặc biệt lạnh.

“Tô Vũ, chàng ôm ta một lát đi”.

Tô Vũ ôm chặt lấy nàng.

Tần Như Lương nhắc nhở: “Người đổi ca sắp đến rồi. Thẩm Nguyệt, cô mau ra ngoài, trùm mũ lên nữa!”

Tô Vũ giúp nàng vấn lại mái tóc đen và đội lại mũ, nhẹ nhàng nói: “Ra ngoài đi”.

Hắn chớp chớp hàng mi, giấu đi đôi mắt đen như sắc đêm ngoài kia rồi nói thêm: “Ngoài cửa có tiếng nói chuyện, người đến rồi”.

Bấy giờ Thẩm Nguyệt mới quay người ra khỏi phòng giam. Tần Như Lương động tác nhanh nhẹn, dùng lòng bàn tay đẩy khóa ngay khi nàng ra ngoài, khóa cửa phòng giam lại, sau đó treo chìa khóa lên tường.

Hai tên ngục tốt bước vào, tiến hành bàn giao xong, Tần Như Lương và Thẩm Nguyệt có thể rời đi.

Thẩm Nguyệt đi qua hành lang, Tô Vũ vẫn đang ngồi quay lưng với cửa phòng giam giống hệt như lúc nàng đến, bóng lưng điềm đạm và yên tĩnh.

Thẩm Nguyệt liếc mắt nhìn hắn một lần, nhưng hắn không thể hồi đáp.

Hai người gặp thị vệ bước vào tuần tra ở bên ngoài hành lang bèn đứng lùi sang một bên, cúi đầu chờ, đợi khi thị vệ đi qua rồi mới tiếp tục tiến về phía trước, ra khỏi đại lao.

Sau khi ra khỏi địa lao, họ thuận lợi vượt qua trạm gác, Thẩm Nguyệt đứng ở điểm tận cùng của quảng trường, thoáng dừng chân, sau cùng vẫn phải ngoái đầu nhìn lại.

Ánh sáng yếu ớt của buổi bình minh nhuộm một thứ màu sắc đơn điệu và mơ hồ cho quảng trường và đại lao, tiết trời giá rét.

Tần Như Lương đanh mặt với vẻ khó chịu: “Đã chàng chàng thiếp thiếp suốt nửa đêm mà vẫn thấy không đủ à?”

Thẩm Nguyệt lườm hắn ta một cái, thành thật đáp: “À, tất nhiên là không đủ rồi, chàng chàng thiếp thiếp cả đời vẫn cảm thấy không đủ”.

Nàng và Tô Vũ tình nồng ý mật, Tần Như Lương ở bên cạnh trơ mắt nhìn, bây giờ Thẩm Nguyệt còn cố tình chọc tức hắn ta, hắn ta không thể khống chế được: “Cô đúng là… tức chết ta mà”.

Sau đó hai người tiến vào phòng nghỉ của Đại Lý Tự Khanh.