Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 1132



Chương 1132

Chiếc thảm tuy nhỏ, nhưng đưa cho Bắp Chân dùng thì vừa vặn.

Phần còn lại chỉ là những cuộn len thôi. Thẩm Nguyệt cầm một cuộn len lên, đặt trong lòng bàn tay nắn bóp.

Ngọc Nghiên phẫn nộ: “Sứ thần của Bắc Hạ tặng đồ tới đây, rõ ràng là vì nể mặt công chúa, nếu không đâu thể hào phóng như vậy. Đám người kia thật không biết khách sáo, thứ tốt thứ hay thì chọn mất, chỉ chừa lại những thứ không ai cần”.

Thẩm Nguyệt nhếch môi: “Chẳng qua cũng chỉ là vài tấm thảm lông cừu, thứ thực sự tốt là mấy thứ này đây. Loại lông nhung này mà dùng để dệt áo thì mềm mại và thoải mái hơn lông cừu nhiều”.

Ngọc Nghiên trợn tròn đôi mắt to, quỳ xuống bên cạnh chiếc rương, nhìn những cuộn len đen thui: “Nhưng nô tì chưa từng thấy ai dùng loại sợi thô ráp như thế này để làm y phục, dân gian không có, chỉ e Thượng y cục cũng không làm ra được”.

Thẩm Nguyệt đáp: “Nguyên liệu nhiều như thế này, chúng ta từ từ nghiên cứu”.

Thẩm Nguyệt còn nhớ, khi nàng đang học Đại học, loại len lông cừu này vô cùng thịnh hành trong đám bạn cùng phòng và bạn cùng lớp. Khi ấy mọi người thích dùng len tự đan khăn quàng cổ, chỉ riêng mũi đan đã có mấy chục loại rồi.

Khi ấy Thẩm Nguyệt cũng học hỏi qua, không biết bây giờ còn nhớ nổi cách đan không.

Ngọc Nghiên lại nhíu mày nói: “Nhưng toàn là màu đen, nếu làm thành y phục, làm sao công chúa mặc được”.

Màu đen à, Thẩm Nguyệt nhìn cuộn len mềm mại, ánh mắt cũng nhu hòa hơn rất nhiều.

Trên thế giới này, luôn có một người cực kỳ hợp với màu đen.

Thẩm Nguyệt bảo Ngọc Nghiên tạm thời cứ cất rương đồ này đi, sau đó thay y phục và trang điểm, chuẩn bị cung yến buổi tối.

Đến buổi tối, từng ngọn đèn lục giác trong Ngự Hoa Viên được thắp sáng, nổi bật giữa những mảnh ngói lưu ly xa xa gần gần, tuyệt đọng đầu cành cũng có thêm vài phần hương sắc.

Cung yến vào đêm nay, ngoại trừ sứ thần hai nước còn có một số đại thần trong triều, hoàng đế, Thái hậu. Hoàng hậu và một số phi tần địa vị cao trong hậu cũng được phép tham gia.

Nữ nhân hậu cung hiếm có cơ hội được lộ diện trước người ngoài nên ai nấy cũng dồn hết tâm tư trang điểm lộng lẫy, đồng thời các phi tần còn âm thầm so bì với nhau.

Đêm nay Tề phi vẫn bị cấm túc, không thể tham dự. Hoàng hậu dung mạo cao quý, tâm thế bình ổn, không hề lo lắng có người cướp mất hào quang của nàng ta.

Thẩm Nguyệt mặc cung y màu lam do Thượng y cục đưa tới, tóc búi cao, cài trâm vàng gắn tua ngọc, điểm thêm nhụy hoa đỏ trên trán, đôi môi hồng nhuận, khi không cười lộ rõ vẻ thanh lãnh.

Lúc này, khí chất cao quý từ khi sinh ra đã có của một nàng công chúa mới được nàng giải phóng ra ngoài.

Bắp Chân ở bên cạnh yên lặng nhìn. Tiểu Hà đứng bên cạnh, biểu cảm trên mặt cũng ngơ ngác.

Thẩm Nguyệt xoay người nhéo gò má của Bắp Chân, nói: “Tối nay mẹ đến hoa viên uống rượu, con không cần đợi mẹ về rồi mới ngủ, con mệt thì cứ kêu Tiểu Hà cho con ngủ nhé, có hiểu chưa?”

Bắp chân gật gật đầu: “Mẹ về sớm nhé”.

Thẩm Nguyệt cười cười, nói: “Mẹ sẽ cố về sớm”.

Nàng không có hứng thú với mấy bữa tiệc trong cung, không phải chỉ là đến gặp sứ thần nước Bắc Hạ thôi sao, cùng lắm uống vài ly rượu là xong