Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 1139



Chương 1139

Sau đó có một thái giám nhân lúc trời nhá nhem tối xách theo một hộp thức ăn tới cung của Tề phi.

Tuy rằng bị cấm túc nhưng nàng ta tốt xấu gì cũng là phi tần cao quý số một số hai của hậu cung, do đó hoàng đế cũng không phái thêm người canh gác cửa cung mà chỉ ngăn cấm nàng ta ra vào.

Việc đóng cửa suy ngẫm toàn bộ đều dựa vào tự giác, nhưng nàng ta lại không thể ngang nhiên bước ra khỏi cửa cung, trong hậu cung không biết có bao nhiêu cặp mắt đang nhìn chằm chằm như hổ đói, chỉ cần nàng ta nhấc gót, chắc chắn sẽ có phi tần dựa vào đó kiếm chuyện.

Bởi vậy mấy ngày nay Tề phi cũng thành thực không đi đâu cả.

Trên eo thái giám mang đồ đến có đeo thẻ bài có thể đi qua mà không gặp trở ngại. Cung nhân vừa nghe là thái giám được hoàng đế cử tới liền vô cùng mừng rỡ, vội vàng dẫn hắn đến tẩm cung của Tề phi.

Thái giám tháp tùng bên cạnh hoàng đế là tổng quản trong cung, tổng quản lại có rất nhiều hoạn quan trực tiếp dưới quyền, vì vậy không phải là người nào Tề phi cũng từng gặp qua, chỉ cần có thẻ bài thì ai còn quan tâm thái giám đó trông như thế nào.

Hơn nữa trời đã vào đêm, dưới ánh đèn mơ hồ thái giám đó còn một mực cung kính cúi đầu, nhất thời cũng không nhìn rõ bộ dáng của hắn.

Thái giám nói là hoàng thượng lệnh cho hắn mang chút đồ ăn này tới cho Tề phi.

Thức ăn trong hộp vẫn còn ấm nóng, Tề phi liếc mắt thấy đều là đồ ăn yêu thích thường ngày của mình liền tin tưởng hoàng đế vẫn nhớ nhung tới nàng ta, khúc mắc nặng trĩu treo trong lòng cũng bỗng chốc trở nên nhẹ nhõm vui vẻ hơn.

Mặc dù đã dùng bữa tối nhưng nàng ta vẫn cầm lòng chẳng đặng nếm thử vài miếng.

Tên thái giám kia vẫn đứng ở một bên chờ đợi, nói: “Đợi nương nương ăn xong, nô tài lại trở về bẩm báo với hoàng thượng”.

Tề phi tùy ý hỏi: “Ngự hoa viên bên kia tiến triển thế nào rồi?”

“Bữa tiệc hoàng thượng chiêu đãi sứ thần diễn ra rất thuận lợi, chỉ là hoàng thượng vẫn bận tâm nương nương ăn không ngon miệng do đó lệnh cho nô tài đem những thứ này tới”.

Tề phi cười khổ một tiếng: “Bên cạnh người chắc hẳn có hoàng hậu cận kề, còn có thể nhớ tới bản cung đúng là hiếm có”.

“Tuy có hoàng hậu kề bên nhưng trong lòng hoàng thượng vẫn luôn nghĩ tới nương nương người”.

Tề phi lúc này mới lộ ra nỗi ai oán thuộc về nữ nhân chốn hậu cung: “Bản cung đã bị hoàng thượng cấm túc, người cũng chưa hề đặt chân tới đây, trong lòng người nào có chỗ của bản cung cơ chứ”.

“Hai ngày nay hoàng thượng cũng mong muốn tới nhưng đáng tiếc chuyện chính sự quấn thân, vẫn chưa từng nghỉ ngơi qua. Đợi một lát sau khi cung yến kết thúc, hoàng thượng còn phải trở về ngự thự phong xử lý chính sự nữa đấy ạ”.

Tề phi có chút mềm lòng.

Thái giám dừng một chút lại nói tiếp: “Xin nương nương đừng trách nô tài nhiều chuyện, đêm nay cung yến trời đã vào khuya, đường cũng tối đen, có ai biết nương nương có rời khỏi cung hay không. Nếu nương nương có thể tới ngự thư phòng bầu bạn cùng hoàng thượng, có lẽ liền có thể hóa giải sự cách biệt với người rồi”.

Thái giám đúng là một câu nói thức tỉnh người trong mộng.

Tề phi vẫn luôn khổ não vì chuyện bị cấm túc, cộng thêm Ngũ hoàng tử quấn quýt không rời người khiến nàng ta căn bản không có cơ hội thị tẩm. Nếu nàng ta có cơ hội thổi gió bên tai hoàng đế cũng không đến nỗi rơi vào hoàn cảnh như hôm nay.

Đêm nay ngược lại là một thời cơ tốt, hoàng đế không tới tìm nàng ta, nàng ta có thể đi tìm hoàng đế.

Nếu có thể dỗ dành hắn vui vẻ, đêm nay không biết chừng còn có thể đạt được cơ hội thị tẩm.