Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 656



Chương 656

Thẩm Nguyệt đút khá từ tốn, tốt xấu gì Tô Vũ cũng uống được một ít.

Nửa đêm, Tô Vũ bị sốt, Thẩm Nguyệt không dám chợp mắt, không lúc nào lơ là việc hạ sốt cho hắn.

Hóa ra Tô Vũ có thể trở nên yếu ớt thành như vậy trước mặt nàng.

Bệnh của hắn tới như núi lở, như muốn một lần bộc phát toàn bộ những gì vết thương và nỗi đau mà trước kia hắn từng chịu.

Thẩm Nguyệt lờ đờ, không biết hai ngày qua mình trải qua thế nào.

Nàng cực kỳ mệt mỏi nhưng lại không chịu rời khỏi phòng của Tô Vũ, nằm sấp bên giường hắn ngủ một lúc rồi bất chợt nàng mở mắt ra, vô thức kiểm tra hơi thở của hắn.

Nàng cứ sợ là khi mình không cẩn thận ngủ quên thì sẽ để lỡ thời gian.

Nhưng Tô Vũ vẫn hôn mê sâu, chưa từng tỉnh lại.

Thẩm Nguyệt nghĩ, có lẽ mình nên đợi thêm vài ngày nữa là Tô Vũ sẽ tỉnh thôi.

Lại sang một ngày mới.

Thẩm Nguyệt đẩy cửa ra, tay chân tê lại, ngơ ngẩn bước ra ngoài, nàng định đi lấy nước lạnh rửa mặt để lấy lại tinh thần.

Ai ngờ vừa mới bước ra khỏi cửa là đã đụng phải một người.

Đối phương tiến lên, vươn tay đỡ lấy nàng.

Thẩm Nguyệt ngẩng đầu lên thì thấy là Tần Như Lương, lúc này nàng mới nhớ hình như có loáng thoáng nghe người khác nhắc đến việc Tần Như Lương cũng ở trong biệt viện này dưỡng thương, còn là ở đối diện.

Tần Như Lương vốn đã có vết thương cũ, lần này lại bị thương không nhẹ, hắn ta hôn mê mấy ngày cuối cùng cũng tỉnh lại.

Nhưng sắc mặt hắn ta vẫn không quá ổn, trên cánh tay và thắt lưng còn quấn băng, chỉ có thể tùy ý khoác áo choàng miễn cưỡng xuống giường, bước ra ngoài.

Bây giờ một cánh tay hắn ta vẫn còn được cố định bằng băng vải.

Hắn ta nghe nói Thẩm Nguyệt luôn túc trực trong phòng Tô Vũ nhiều ngày, ai khuyên cũng không chịu nghe.

Nàng đích thân chăm sóc cho Tô Vũ, cực nhọc ngày đêm, không nghỉ ngơi đàng hoàng, một tấc không rời.

Nhưng suy cho cùng, người Thẩm Nguyệt cũng không phải làm bằng sắt, cứ tiếp tục như thế thì nàng sẽ đổ bệnh mất.

Tần Như Lương cũng chỉ nghe thái y chữa trị vết thương cho mình nói việc này, đến khi có thể xuống giường, hắn ta đã lập tức đến đây ngay.

Khi nhìn thấy dáng vẻ mệt mỏi của Thẩm Nguyệt mới biết thái y không nói quá chút nào.

Tần Như Lương chưa từng thấy dáng vẻ tiều tụy này của Thẩm Nguyệt.

Với nàng, Tô Vũ vẫn khác hẳn so với người ngoài, vì cứu hắn, nàng có thể không nghỉ không ngủ.

Trong lòng Tần Như Lương cảm thấy chua chát.

Hắn ta vẫn còn nhớ lúc mình bị sát thủ đá xuống núi đã nghe thấy Thẩm Nguyệt hét lớn tên của hắn ta.