Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 760



Chương 760

“Tô Vũ, dù sau này chàng đi tới đâu, ta cũng sẽ ở bên chàng. Dù là địa ngục hay thiên đường, chàng cũng đừng mơ tưởng tới việc bỏ rơi ta.

Ta muốn cùng chàng đếm những ngày tháng bền lâu.

Dù không thể trải qua những ngày như vậy cũng không hề gì, chung quy sẽ không thể để chàng đơn độc một mình đi trong đêm đen”.

“Phải chăng chỉ cần ta khoác lên hào quang muôn trượng của danh tiếng ngàn đời liền có thể chiếu sáng con đường dưới chân chàng.

Nếu vậy ta nhất định sẽ làm như chàng mong muốn”.

Thẩm Nguyệt đưa tay vỗ về bờ lưng Tô Vũ, một lần lại một lượt dịu dàng phác họa hình dáng của từng vết sẹo.

Nàng chủ động nâng cằm hôn hắn, sử dụng tất cả nhiệt huyết và sức lực của bản thân.

Nàng vịn chặt lấy bờ vai Tô Vũ từ phía sau, hơi thở nàng hơi dồn dập, nước mắt lưng tròng, hé môi mấp máy, nhìn vào đôi mắt trầm lắng hẹp dài cùng đường nét ẩn hiện sáng tối của hắn, ẩm ướt khàn giọng bày tỏ: “Tô Vũ, ta muốn ngủ với chàng, tối nay ta muốn, ngay hiện tại liền muốn, chàng sẽ ngủ với ta chứ?”

Thân thể Tô Vũ có chút căng thẳng, ngón tay hắn luồn vào trong mái tóc mượt mà nâng đỡ đầu nàng, cúi người liền ngậm lấy cánh môi nàng, cùng nàng trao nhau nụ hôn sâu cuồng nhiệt.

Ai cũng không lỡ tách rời, dường như có một loại kiên quyết triền miên liều chết.

Thẩm Nguyệt nỉ non, ngón tay nàng giống như có thể châm lửa, lướt nhẹ men theo sống lưng của Tô Vũ, tỉ mỉ đếm từng đốt xương.

Lúc đó trong cơn đê mê nàng dường như nghe thấy tiếng yết hầu hắn chuyển động lên xuống theo từng nhịp thở hổn hển trầm thấp.

Hắn giống như một con sói, nụ hôn tràn qua bờ môi rời tới vành tay Thẩm Nguyệt, âu yếm hôn lấy tai nàng rồi một đường đi xuống dưới cần cổ trắng ngần, lưu lại từng dấu hôn hồng phớt mê người.

Nhưng đến cuối cùng, Tô Vũ vẫn không vượt quá giới hạn, hắn phải có ý chí mạnh mẽ mới có thể miễn cưỡng dừng lại trước bờ vực này.

“Tô Vũ…”

Tô Vũ vùi đầu vào hõm cổ nàng, hơi thở lộn xộn nóng rực của hắn phả vào cổ nàng, hắn hít thật sâu, cực lực lấy lại bình tĩnh, giọng nói cũng khản đặc tới lạ: “Không được”.

Thẩm Nguyệt và hắn tóc mai kề nhau, nàng mơ màng nói: “Tại sao lại không được? Chàng không dám?”

Tô Vũ khẽ cắn lỗ tai: “Nếu ta không tính sai thì kỳ kinh nguyệt của nàng đã qua nửa tháng, như vậy rất dễ thụ thai”.

Thẩm Nguyệt lắng nghe nhịp tim đập loạn gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực của bản thân.

“Chúng ta, có một Bắp Chân là đủ rồi”.

Hóa ra Tô Vũ vậy mà để tâm nàng tới trình độ này, ngay cả kỳ kinh nguyệt của nàng khi nào tới hắn cũng biết chính xác.

Sức khỏe của nàng vẫn luôn được tính là không tệ, do đó số ngày trong tháng về cơ bản là cố định.

Thẩm Nguyệt tha thiết mong chờ nhìn Tô Vũ, nũng nịu đòi hỏi: “Vậy Tô Vũ chàng có thể hôn ta nhiều hơn không”.

Tô Vũ chỉ ước rằng có thể hôn nàng đến bình minh.