Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 785



Chương 785

Để tránh chuyện ngoài ý muốn xảy ra thì có thể xử lý thủ thành trước sau đó mới công khai sổ sách, cuối cùng liền có thể nhân danh công chúa mở cổng thành để sắp xếp chỗ ở cho dân tị nạn.

“Theo ta được biết thì thủ thành Giang Nam thực chất là một tham quan, A Nguyệt, nàng đã biết nên xử lý như thế nào chưa?”, Tô Vũ hỏi.

Tất nhiên là Thẩm Nguyệt biết.

Từ khi đám thủ thành uy hiếp dân tị nạn bằng cung thủ trước mặt nàng thì nàng đã biết đám người đó đều không phải là quan tốt.

Đối phó với loại tham quan ác bá này, nàng chắc chắn sẽ không mềm lòng.

Một lúc lâu sau thì Thẩm Nguyệt mới nói: “Còn chàng thì sao? Sau khi ta mở được cổng thành thì chàng mới vào thành sao?”

“Bây giờ thì chỉ có một cách duy nhất này thôi”.

Nàng nghe thấy chính mình đang hỏi một cách mơ hồ: “Nếu như ta không làm được, chậm chạp không mở được cổng thành, dân tị nạn ngoài thành cùng đường muốn giết chàng thì phải làm sao?”

Tô Vũ nói: “Ta tin tưởng nàng sẽ không bỏ rơi bọn họ, cũng sẽ không thất tín với bọn họ”.

Thứ mà hắn tin tưởng chỉ có tấm lòng của Thẩm Nguyệt đối với lê dân bá tánh.

Rõ ràng tình yêu của nàng dành cho dân chúng đã được chính tay hắn vun đắp nên, nhưng cuối cùng hắn vẫn không tránh khỏi nảy sinh cảm giác mất mát.

Cảm giác đó giống như chính tay mình đã dâng ra cho người khác một nửa món báu vật mà mình yêu thích nhất, muốn độc chiếm nhất.

Có thể là còn hơn một nửa.

Từ nay về sau nàng sẽ không còn chỉ vì hắn mà suy nghĩ nữa.

Chuyện này đối với hắn thật sự rất tàn nhẫn.

Chẳng qua chuyện tàn nhẫn này là do hắn cam tâm tình nguyện tự gánh vác trên vai.

“Ta sẽ không bỏ rơi họ, cũng sẽ không thất tín với bọn họ”, Thẩm Nguyệt nhẹ nhàng lẩm bẩm: “Nhưng nếu có một ngày ta không còn tin tưởng chàng nữa thì phải làm sao đây?”

Tô Vũ chỉ nhẹ nhàng nói: “Không sao, ta vẫn sẽ tin tưởng nàng”.

Thẩm Nguyệt dựa vào thân xe, hơi ngẩng đầu lên nhìn không gian chật hẹp tối tăm này.

Tô Vũ đợi hồi lâu không thấy nàng trả lời thì liền nhấc chân nói: “Đã muộn rồi, nàng nghỉ ngơi sớm đi, ta sẽ không quấy rầy nàng nữa”.

“Tô Vũ”.

Tô Vũ dừng chân.

Thẩm Nguyệt nói: “Thỉnh thoảng chàng hãy vì bản thân tính toán một chút có được không?”

Tô Vũ đáp: “Được, ta sẽ cố gắng hết sức”.

Hừng đông ngày hôm sau, theo những gì Tô Vũ đã nói tối qua, Thẩm Nguyệt chuẩn bị vào thành. Nàng để lại lời nhắn cho những người tị nạn, bảo họ kiên nhẫn đợi bên ngoài thành trong ba ngày.

Nàng nhất định sẽ tìm cách mở cổng thành càng sớm càng tốt để mọi người vào thành.

Tô Vũ sẽ ở lại bên ngoài thành, còn Tần Như Lương và Hạ Du sẽ đi cùng nàng vào thành để mọi người cảm thấy an tâm hơn.