Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 908



Chương 908

Thẩm Nguyệt tựa cả người lên cánh cửa, im lặng nhìn Tô Vũ, nghe âm thanh đang gào thét trong lòng mình, cuối cùng làm theo những gì trái tim mách bảo, nàng nghe thấy mình đột nhiên nói với Tô Vũ: “Ta nhớ chàng”.

Tô Vũ sững sờ.

Sau khi thổ lộ nỗi lòng mình, Thẩm Nguyệt mới cảm thấy, hóa ra nói thành lời cũng không khó như những gì nàng đã nghĩ, tựa như khi hé ra một khe hở nhỏ thì nỗi nhớ nhung cũng theo đó mà tuôn trào ra ngoài.

Nàng nheo mắt, mỉm cười với Tô Vũ, cả hơi thở lẫn giọng nói đều run run: “Tô Vũ, ta nhớ chàng lắm! Chắc chắn chàng không biết, ngay cả khi nằm mơ ta cũng nhớ tới chàng”.

Ánh mắt Tô Vũ lập tức tối sầm.

Hắn cúi đầu, hơi nghiêng mặt để chóp mũi hai người lệch nhau, hơi thở ập tới tất thảy mọi ngóc ngách xung quanh, bờ môi ấm áp chạm vào môi Thẩm Nguyệt.

Thẩm Nguyệt thuận thế ôm lấy vai Tô Vũ, cắn nhẹ lên khóe môi hắn, nàng nũng nịu mà thân mật thủ thỉ bằng giọng mũi, vành tai và tóc mai chạm nhau: “Ta luôn tự nhủ rằng, chỉ cần được nhìn thấy chàng nhiều hơn, dù chỉ một hai lần thôi cũng được, nhưng trái tim vẫn rất tham lam, khi nhìn thấy chàng rồi lại muốn nghe giọng nói của chàng, muốn ôm lấy chàng, muốn hôn chàng nồng nhiệt…”

Nàng cười tự giễu: “Tự lừa mình dối người rằng như vậy là đã thỏa mãn, thế nhưng cũng chỉ mình ta mới biết, nếu chỉ nhìn thấy chàng một chốc thôi, ta sẽ chẳng bao giờ cảm thấy hài lòng.

Chàng không biết đâu, hôm đó ta đứng ở ngoài cửa, phải gắng lắm mới ghìm được đôi chân của mình để không đi vào nhìn chàng… Nghe tiếng chàng nói chuyện, nghe tiếng ho của chàng, trong lòng ta lúc ấy khổ sở vạn phần.

Thế nhưng bây giờ, khó khăn lắm mới có được chút thời gian, ta có thể tận mắt nhìn thấy chàng, có thể giơ tay ra chạm vào người chàng, ta không cách nào tiếp tục lãng phí những giây phút quý giá đó thêm nữa. Trong lòng nhớ nhung nên nói thành lời, muốn hôn chàng thì cũng nên nói cho chàng biết. Ta không muốn bản thân cứ mãi khép nép rụt rè…”

Những lời sau đó đã bị Tô Vũ nuốt hết vào trong miệng.

Hắn chẳng khác nào một con sói, dần tách mở hàm răng của Thẩm Nguyệt, sau đó thăm dò từng chút vào trong khoang miệng, muốn quét sạch mọi thứ của nàng.

Hắn hôn rất sâu, hôn như thể muốn nuốt lấy tất thảy. Lưỡi Thẩm Nguyệt bị hắn trêu đùa đến mức phát run, nàng cũng đáp lại vô cùng nhiệt tình.

Lúc chạm trúng lưỡi Tô Vũ, Thẩm Nguyệt hoàn toàn không làm chủ được bản thân cho đến khi không còn đường nào để rút lui, từng bước bị hắn dẫn dắt, cả hai quấn quýt không rời.

Thẩm Nguyệt bất cẩn nuốt một cái, sức lực trong người dần bị rút cạn, hai chân mềm nhũn như thể đang giẫm lên bông.

Tô Vũ ôm chặt eo Thẩm Nguyệt, chặt đến nỗi như muốn khảm cả thân thể ấy vào trong lồ ng ngực mình.

Thẩm Nguyệt vòng cả hai tay ra sau Tô Vũ, ôm hắn theo ý nguyện, dùng hết sức bình sinh ôm chặt đối phương.

Hôn đến khi đối phương sắp ngạt thở, Tô Vũ mới cho Thẩm Nguyệt không gian để thở d ốc, hắn cất tiếng khàn khàn: “Nàng đã thỏa mãn rồi chứ?”

Thẩm Nguyệt nhìn hắn bằng vẻ mặt mê ly, lắc đầu đáp lại: “Vẫn chưa”.

Tô Vũ lại tiếp tục hôn Thẩm Nguyệt.

Hắn đặt một tay lên eo nàng, tay còn lại đỡ đầu, hôn nàng đến mức trời đất quay cuồng.