Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 922



Chương 922

Trước kia Tần Như Lương cho rằng bình lặng là chuyện rất tốt, nhưng bây giờ thì sao?

Rốt cuộc thế nào mới là trung nghĩa?

Trung nghĩa chính là hắn ta phải làm trái nhân tính, trái với lòng để mưu hại thê tử kết tóc của mình sao?

Trước đây, hắn ta và Thẩm Nguyệt không cùng một trận doanh, mặc dù ghét nàng, hận nàng nhưng chưa bao giờ có ý nghĩ là muốn lấy mạng nàng cả. Còn bây giờ, trong lòng hắn ta lại nảy sinh tình cảm với người con gái này, vậy hắn ta còn có thể ra tay được sao?

Cho dù Thẩm Nguyệt không yêu hắn ta, nhưng trong lòng Tần Như Lương đã nhận định nàng chính là thê tử kết tóc của mình từ lâu rồi.

Vào lúc Thẩm Nguyệt múc một thìa canh gà, định đưa lên miệng thì Tần Như Lương đột nhiên giơ tay ra, túm lấy cổ tay nàng.

Thẩm Nguyệt giật mình.

Không phải nàng kinh ngạc vì Tần Như Lương đột nhiên giơ tay ra cản, nàng chỉ ngạc nhiên vì lực tay mà Tần Như Lương sử dụng khi nắm lấy cổ tay mình lại mạnh hơn tưởng tượng vài phần.

Nàng nhìn Tần Như Lương, kinh ngạc nói: “Tay ngươi…”

Tần Như Lương mím môi không đáp, chỉ vươn một tay lấy đi cái thìa trong tay Thẩm Nguyệt, tay kia cầm bát canh gà đặt sang bên khác.

Thẩm Nguyệt lộ ra vài biểu cảm, sau đó vô tư cười nói: “Ngươi hầm canh gà mang tới cho ta, muốn nhìn ta uống nó, nhưng bây giờ lại không cho ta uống nữa là sao?”

“Cô không thể uống bát canh này”, Tần Như Lương nói chắc nịch.

Thẩm Nguyệt khẽ đáp: “Nhân sâm trăm năm là một loại dược liệu rất tốt, tại sao ta lại không thể uống?”

“Thì là không thể uống thôi!”. Hắn ta sợ Thẩm Nguyệt lại muốn cầm lấy bát canh gà nên lạnh mặt đứng dậy, đổ canh gà vào trong tô, cầm lấy tô rồi đi thẳng ra ngoài, đổ hết cả tô canh gà nóng xuống bồn hoa.

Đến khi hắn ta quay lại thì trong tô canh chỉ còn lại mấy miếng xương chưa được hầm mềm, nước thì hết sạch.

Tần Như Lương dằn mạnh tô xuống bàn, im lặng nhìn chằm chằm Thẩm Nguyệt, giọng điệu có phần tức giận: “Tại sao cô lại không đề phòng ta? Lẽ nào ta đưa thứ gì, cô đều uống hết à?”

Thẩm Nguyệt khẽ cong khóe môi, rất muốn cười: “Tần Như Lương, chính ngươi đưa bát canh này tới, giờ lại tỏ thái độ gì thế?”

Tần Như Lương gằn từng chữ một: “Ta đã bỏ thêm lê lô vào trong canh này. Hôm qua ta không chỉ mang mỗi nhân sâm về, mà bên dưới nhân sâm còn có cả lê lô”.

Ánh mắt Thẩm Nguyệt hơi tối lại, nàng nhướng mày nói: “Chẳng phải lê lô cũng là một loại dược liệu sao, hầm chung với canh có tác dụng bồi bổ mà”.

“Chẳng phải cô hiểu y thuật à, sao lại không rõ nếu lê lô nấu chung cùng nhân sâm sẽ tạo ra thứ gì?”

“Thứ gì cơ?”, Thẩm Nguyệt hỏi.

Tần Như Lương mấp máy môi, hạ giọng: “Hôm qua, sau khi từ trong cung về, ta có tới tiệm thuốc hỏi, nếu nhân sâm và lê lô dùng chung chẳng những không hề bồi bổ mà còn tạo thành độc tính. Mặc dù loại độc này không đến mức khiến người ta mất mạng ngay nhưng lại làm thương tổn lục phủ ngũ tạng, khiến ngũ tạng dần dần suy kiệt, cuối cùng không chữa được mà mất mạng”.

Thẩm Nguyệt không hề bất ngờ, chỉ nói: “Hoàng đế muốn ngươi hạ độc, giết ta chết?”

“Không phải hạ độc để cô chết, mà muốn cô chết bệnh”. Tần Như Lương nói: “Chỉ cần cô chết bệnh ở phủ tướng quân thì mọi chuyện đều sẽ được giải quyết”.