Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 972



Chương 972

Ngay sau đó đôi môi gian xảo của hắn đã tiếp cận, khéo léo mở răng của nàng ra rồi để đầu lưỡi thâm nhập vào.

Đầu óc Thẩm Nguyệt quay cuồng, trong miệng nàng tràn ngập mùi thuốc tanh tưởi hòa quyện với xúc cảm chạm mềm mại của hắn. Cảm giác đó thực sự khiến nàng không thể phản kháng.

Nàng sợ cắn hắn bị thương cho nên không thể không há miệng ra.

Thuốc từ trong miệng Tô Vũ chảy vào miệng nàng, nàng trợn to hai mắt, buộc phải nuốt xuống từng chút một.

Qua khóe mắt nàng nhìn thấy Thôi thị đang đứng bên cạnh, gương mặt nàng liền nóng lên.

Thẩm Nguyệt đặt tay lên vai Tô Vũ và cố gắng đẩy hắn ra. Tiếc rằng hắn không những không bị đẩy ra mà còn hôn càng lúc càng sâu.

Nàng một lòng muốn phân cao thấp với Tô Vũ, lại nghĩ đến chuyện Thôi thị vẫn đang ở bên cạnh nhìn thấy thì khiến cho nàng vô cùng xấu hổ, nhất thời đã quên mất vị tanh của thuốc.

Đầu lưỡi của Tô Vũ quấn lấy nàng trong chốc lát, không biết là hắn muốn cho nàng uống thuốc hay là cố ý muốn hôn nàng, nụ hôn có chút cường thế bá đạo, không cho nàng kháng cự, mà Thẩm Nguyệt cũng không thể kháng cự nổi.

Hắn chậm rãi lui đi ra nhưng bàn tay đang ôm sau gáy Thẩm Nguyệt vẫn không hề nới lỏng, mái tóc mềm mại của nàng đang chảy giữa những ngón tay hắn như những sợi lông vũ.

Hai mắt Thẩm Nguyệt mơ màng, nàng thở hổn hển, cảm thấy huyết khí toàn thân như không ngừng dồn lên đầu. Hai má ửng đỏ, nàng trừng mắt nhìn Tô Vũ.

Tô Vũ nhìn đôi môi của Thẩm Nguyệt bằng ánh mắt thâm trầm rồi thấp giọng nói: “Cuối cùng cũng đã xuất hiện hai phần huyết sắc rồi. Còn có mấy ngụm thuốc, ta sẽ cùng nàng chịu khổ, để cho nàng không có cảm giác thứ này khó uống nữa”.

“Ta không uống!”, Thẩm Nguyệt càng phản đối: “Tác phong thổ phỉ! Hành vi lưu manh!”

Tô Vũ không để ý tới nàng, lại lạnh nhạt uống thêm một ngụm thuốc.

Thẩm Nguyệt ngả người ra sau, cố nói: “Chàng đừng làm bậy, nhị nương vẫn đang nhìn…”

Nàng chưa kịp nói xong thì Tô Vũ lại ôm gáy, tiếp tục công việc.

Lại uống xong một ngụm thuốc nữa.

Hô hấp của Thẩm Nguyệt lúc này rất dồn dập, nàng cắn môi, có chút mê đắm vào sự thân mật với hắn.

Lần này, ngay cả tự tin để kháng cự nàng cũng đã mất đi, nhìn thấy Tô Vũ uống thêm một ngụm thuốc, mùi thuốc đắng khiến đôi lông mày nàng không khỏi nhăn lại, mà trái tim lại muốn nhảy lên.

Thẩm Nguyệt không còn chỗ nào để né tránh, chỉ có thể khàn giọng nói: “Bây giờ ta là bệnh nhân, chàng không thể lợi dụng lúc người khác bị ốm mà thừa dịp… ưm…”

Tô Vũ không cho nàng cơ hội nào để nói nữa.

Sau khi uống xong một ngụm thuốc, ánh mắt nhìn Thẩm Nguyệt của hắn tối lại, hắn thì thầm bên tai nàng: “Nếu đã biết mình là bệnh nhân thì phải biết uống thuốc. Nếu như nàng đã không muốn uống thì ta đành phải giúp nàng uống”.

Phòng tuyến của Thẩm Nguyệt đã bị hắn đánh bại hoàn toàn.

Hắn nhìn bát thuốc đã gần cạn, trầm giọng nói: “Ngoan nào A Nguyệt, chỉ cần một ngụm cuối cùng thôi”.

Nghe giọng của hắn giống như đang dụ dỗ con nít ăn cơm, vô cùng dịu dàng kiên nhẫn, trái tim của Thẩm Nguyệt đập loạn xạ.

Đừng nói là dỗ nàng uống thuốc chữa bệnh, cho dù dỗ nàng uống thuốc độc thì nàng cũng cam tâm tình nguyện.