Thẩm Nguyệt Một Kiếp Hồng Trần

Chương 990



Chương 990

Hạ Phóng tức đến mức bật cười: “Bản quan đang đánh gia nô của ngươi, thế mà ngươi chẳng có chút phản ứng nào. Tô đại nhân hào sảng quá nhỉ, hôm nay ngươi làm bản quan mở mang tầm mắt đấy!”

Tô Vũ liếc mắt nhìn hắn ta: “Nếu ta giận dữ hay lên tiếng ngăn cản, Hạ đại nhân sẽ không đánh họ nữa sao? E là ngươi sẽ đánh mạnh hơn. Bước vào Đại Lý Tự vốn đã thân bất do kỷ, Hạ đại nhân thích thẩm án như thế này, Tô mỗ cũng không có cách nào khác”.

Hạ Phóng cười khẩy: “Đợi đánh chúng xong sẽ đến lượt ngươi đấy”.

Hắn ta xem hết tất cả tranh chữ nhưng không phát hiện ra điều gì bất thường bèn chất sang một bên, cầm mấy món đồ trang trí lên ngắm nghía, sau khi xem thử cũng thấy chán. Sau đó, hắn ta hướng tay về phía hai con rối gỗ trên góc bàn.

Tô Vũ ngồi ngay ngắn trên đống cỏ khô trong địa lao, thấy bàn tay của Hạ Phóng cầm vào con rối gỗ, hắn thoáng nheo mắt, nhẹ đến mức gần như không thể thấy được, trong ánh mắt gần như chứa đựng cái giá lạnh của ngày Tam Cửu*.

*tức là ngày thứ 19 đến ngày thứ 20 sau tiết Ðông Chí

Hạ Phóng cầm hai con rối gỗ trong tay ngắm nhìn trong chốc lát rồi nói với Tô Vũ: “Con rối gỗ này điêu khắc vụng về mà sơ sài quá, đúng là không nhìn ra chút giá trị sưu tầm nào. Tô đại nhân thích sưu tầm thứ này sao? Muốn sưu tầm cũng nên sưu tầm thứ gì tinh tế hơn chứ”.

Hạ Phóng vừa nói vừa mân mê chúng.

Tô Vũ điềm nhiên đáp lại: “Chẳng qua chỉ là hứng thú nhất thời, quên vứt đi”.

“Quên vứt đi? Ta thấy Tô đại nhân không phải người vô tâm như vậy, chẳng lẽ thứ này là do đích thân Tô đại nhân điêu khắc?”, nói rồi, Hạ Phóng nhìn ngắm kỹ càng, tỏ vẻ sâu sắc: “Một nam một nữ, vừa đủ ghép thành một đôi. Con rối nam tử trông cũng có vài phần tương tự với Tô đại nhân đấy, còn con rối nữ là ai nhỉ?”

Con rối nữ tử rõ ràng cũ hơn con rối nam tử khá nhiều. Năm tháng quá đi, đường nét vốn đã chẳng rõ ràng càng thêm mờ mịt, Hạ Phóng nhất thời không thể nhận ra rốt cuộc nữ tử này là ai.

Hạ Phóng buột miệng hỏi: “Là Tĩnh Nguyệt công chúa à?”

Tô Vũ nhẹ nhàng đáp: “Chỉ đơn giản là hai con rối gỗ là có thể khiến Hạ đại nhân liên tưởng thành Tô mỗ cùng Tĩnh Nguyệt công chúa, xem ra Hạ đại nhân vô cùng nóng lòng muốn định tội cho Tô mỗ”.

“Bản quan cũng chỉ buột miệng hỏi vậy thôi, hình như ngươi rất sốt ruột nhỉ”.

Tô Vũ nhìn hắn ta mà cười cười: “Ta không nóng vội, người nóng vội là Hạ đại nhân”.

Hạ Phóng lại được một lần tức nghẹn họng, đang định nổi nóng thì thị vệ từ trong phòng thẩm vấn bước ra: “Đại nhân, đã chết mất ba người nhưng vẫn không chịu khai”.

Hạ Phóng tiện tay quăng hai con rối gỗ xuống nền đất, tức giận đáp: “Ta không tin xương cốt của chúng cứng hơn cả đá được!”

Hạ Phóng nhìn chằm chằm vào Tô Vũ mặc áo trắng điềm đạm ngồi trong địa lao: “Mở cửa địa lao, lôi hắn ra ngoài, đánh hai mươi roi!”

Thế là hai tên thị vệ không hề câu nệ mà tiến vào phòng giam, một trái một phải áp giải Tô Vũ ra ngoài, tống vào phòng thẩm vấn.

Trong phòng thẩm vấn, quản gia vẫn còn một chút hơi tàn cũng phải kêu lên: “Sức khỏe đại nhân nhà ta vốn còn chưa khỏi hẳn, thế mà các ngươi dám dụng hình! Không tìm được chứng cứ là phải dụng hình ép cung đòi chứng cứ phải không!”

“Im ngay, lão già kia! Có tin ta quất roi đánh chết ngươi không!”

Chẳng bao lâu sau, tiếng quất roi vang lên trong phòng thẩm vấn.