Ngày tôi trở về Bắc Kinh với cơ thể đầy sẹo, trợ lý của Chu Cẩn Nhiên đã đến sân bay đón tôi.
Khi tôi đến, không khí trong phòng rất sôi động. Vừa lại gần đã nghe thấy giọng nói của Chu Cẩn Nhiên: “Từ Sơ Niệm hẳn là đã có chút tiến bộ, cô ta tốt nhất nên an phận hơn.”
“Đáng lẽ ra tính nết nóng nảy của cô ấy cần được mài giũa từ lâu rồi.”
“Khương nữ thần nói đúng, nhà Từ Sơ Niệm đã phá sản, giờ cô ta không còn là tiểu thư giàu có nữa. Nếu vẫn kiêu ngạo như trước, ai sẽ nhân nhượng cô ta?”
“Thật đáng thương cho Chu Cẩn Nhiên, người ta có lẽ càng muốn quấy rầy cậu.”
Chu Cẩn Nhiên cười mỉa mai: “Sao tôi có thể không biết? Cô ta như là tấm da c h ó vậy.”
Tôi nhìn thấy sự ngạc nhiên, hoài nghi, không dám tin trong mắt họ. Một Từ Niệm Sơ xinh đẹp và kiêu ngạo bốn tháng trước; bây giờ gầy gò, hốc hác giống như một người tị nạn thảm thương.
Chu Cẩn Nhiên phản ứng nhanh chóng, tỏ ra rộng lượng nói: “Sơ Niệm, sao em lại trở nên như vậy? Mau vào đi…”
Nhưng tôi vẫn đứng yên không nhúc nhích.
Không giống trước đây, nhìn thấy Chu Cẩn Nhiên liền nhịn không được tiến tới cạnh hắn. Sau đó chỉ vài ba câu đã bị Chu Cẩn Nhiên chọc giận, nổi cáu, khóc lóc, cãi nhau lớn với hắn. Một cuộc gặp gỡ vốn tốt đẹp cứ như vậy bị tôi phá hỏng, tan rã trong không vui, làm cho rất nhiều người không thích tôi.
Nghĩ tới đây tôi chỉ thấy buồn cười.
“Cô đứng đấy làm gì? Còn không mau tiến vào.”
Chu Cẩn Nhiên cau mày nhìn tôi, vẻ mặt lộ rõ vẻ chán ghét và thiếu kiên nhẫn quen thuộc.