Ngày hôm sau, Hứa Ngôn tỉnh dậy vào khoảng chín giờ, quay người lại thì thấy chăn bông bên cạnh đã được gấp gọn gàng — Thẩm Thực đã rời đi. Hứa Ngôn nằm trên giường một lúc rồi đứng dậy rửa mặt, hôm nay cả tổ muốn đi Sapporo, nhưng vì không có nhiệm vụ đặc biệt nên Lục Sâm để mọi người dậy muộn một chút.
Có lẽ vì ban đêm ngủ không ngon nên buổi sáng khi Thẩm Thực rời đi, Hứa Ngôn cũng không bị đánh thức. Không thể nói rõ cảm giác này là thấy thế nào, nhưng Hứa Ngôn cảm thấy như vậy cũng tốt, cứ như vậy là tốt nhất.
Vệ sinh cá nhân xong đi ra, Hứa Ngôn thay quần áo, cửa đột nhiên nhận được mấy tiếng gõ nhẹ. Nếu không nói gì thì chắc chắn không phải người phục vụ, đó chính là đám người Lục Sâm. Hứa Ngôn vừa mặc quần áo vừa đi ra mở cửa, hỏi: "Đến lúc đi rồi sao? Tôi lập tức..."
Cậu còn chưa kịp nói hai chữ "xong ngay", Hứa Ngôn liền im lặng — người đứng bên ngoài chính là Thẩm Thực. Hứa Ngôn kéo nửa chiếc áo T-shirt xuống, Thẩm Thực đưa mắt nhìn theo vạt áo từ bộ ngự.c trắng nõn cho đến eo, cuối cùng Hứa Ngôn cũng mặc xong quần áo, Thẩm Thực cũng ngước mắt lên nói: "Anh mua bữa sáng cho em"
Dưới mắt anh có một cuồng thâm mờ nhạt, đôi mắt đỏ ngầu, lông mi rũ xuống — Hứa Ngôn biết rất rõ, Thẩm Thực ngủ không ngon giấc tinh thần suy giảm và lông mi se rũ xuống.
"Không cần." Hứa Ngôn quay lại phòng, lấy chiếc áo len trên móc. Cậu tưởng Thẩm Thực đã đi rồi, nhưng đối phương lại mang bữa sáng trở lại, Hứa Ngôn có cảm giác bị phủ định — chính là loại cảm giác như mọi chuyện đã kết thúc, đang định thở một hơi, nhưng miệng lại đột nhiên bị bịt lại, và có người nói với bạn: Không đúng, bạn sai rồi, mọi chuyện vẫn chưa kết thúc.
Hô hấp cũng chẳng còn bình thường.
"Sáng sớm anh ra ngoài, có làm ồn em không?" Thẩm Thực đóng cửa lại, đặt bữa sáng lên bàn rồi hỏi.
Quả thực không có động tĩnh gì, có thể tưởng tượng được động tác nhẹ nhàng như thế nào, dù sao Hứa Ngôn ngủ rất nông. Hứa Ngôn mặc áo khoác vào, nói: "Không có"
"Nhưng tối hôm qua anh rất ồn ào." Hứa Ngôn sắc mặt lạnh lùng nói: "Tôi không biết vì sao anh nửa đêm đột nhiên tỉnh dậy, làm ồn cả đêm tôi không ngủ được."
Cậu hiểu rõ hơn ai hết chuyện gì đã xảy ra với Thẩm Thực đêm qua.
Thẩm Thực sửng sốt, sắc mặt có chút tái nhợt, nhưng cũng không giải thích mà nói: "Thực xin lỗi, làm em không nghỉ ngơi được."
Hứa Ngôn đột nhiên cảm thấy ngột ngạt, cúi người nhấc chiếc máy ảnh SLR của mình lên, cầm lấy điện thoại di động bước ra ngoài: "Thẻ phòng tôi mang theo rồi, khi đi anh nhớ đóng cửa lại." Cậu nghe thấy Thẩm Thực nhẹ nhàng gọi "Hứa Ngôn". Nhưng cậu không hề do dự, mở cửa bước ra ngoài.
Thẩm Thực đang cầm túi cơm nắm và hộp sữa, muốn đưa cho Hứa Ngôn mang theo, nhưng một giây sau cửa đã đóng lại. SAnh đứng đó, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cánh cửa phía sau và rất lâu cũng không hề động đậy.
Khi cả đoàn đến Sapporo, Lục Sâm tạm gác việc quay phim và đưa mọi người đi trượt tuyết. Ăn trưa xong cũng đã hơn một giờ, nhiếp ảnh gia Lục cuối cùng cũng nhớ tới việc quay phim, nhưng quay phim chưa đến một giờ, sắc trời đã tối, Lục Sâm để mọi người tạm kết thúc công việc trở về Otaru, nói có một quán rượu gần đây rất được.
Đến quán rượu, cả đoàn người bắt đầu trò chuyện, tán gẫu bát quái, quanh quẩn thì quan trọng nhất chính là các loại tin tức hậu trường và tin đồn bên lề. Hứa Ngôn không nói nhiều, chỉ ngồi nghe, vừa uống vừa cười, bất tri bất giác mà cảm thấy mơ hồ, Lục Sâm hỏi cậu: "Đau đầu sao?"
"Một chút." Hứa Ngôn nói, trầm mặc một lát, hỏi: "Tôi có thể mượn tên của anh một lần được không?"
Lục Sâm nhướn mày: "Có ý gì?"
"Sẽ không sử dụng công khai, không liên quan đến bất kỳ lợi ích nào." Hứa Ngôn đã uống quá nhiều nhưng vẫn mạch lạc, "Chính là, nhắc đến trước mặt người khác một chút, sẽ không ảnh hưởng gì đến anh."
"Uh-huh" Lục Sâm đầu ngón tay vuốt nhẹ miệng cốc, nói: "Được, tôi đồng ý."
Sau 3 tiếng uống rượu, đã thoả mãn, bọn họ chậm rãi ra về. Lục Sâm là người tỉnh táo nhất, cả đường đỡ lấy Hứa Ngôn, khi đến gần cửa khách sạn, nói với Hứa Ngôn: "Này, ngẩng đầu"
Hứa Ngôn ngoan ngoãn ngẩng đầu lên, nhìn thấy Thẩm Thực đứng ở tư thế giống như ngày hôm qua. Có lẽ nghe thấy tiếng động, Thẩm Thực cũng ngẩng đầu nhìn sang, sau đó đi về phía bọn họ. Anh không nhìn những người khác, cúi đầu đón lấy Hứa Ngôn từ tay Lục Sâm. Trước mặt người ngoài, Hứa Ngôn cũng không có ra tay né tránh gì, Lục Sâm giải thích với đồng nghiệp đang say khướt nhìn chằm chằm về hướng này: "Bạn của Hứa Ngôn."
Thẩm Thực gật đầu với họ một cái, nói: "Tôi đưa Hứa Ngôn lên trước." Anh ôm Hứa Ngôn lên bậc thang, hai người đứng gần nhau, Hứa Ngôn có thể ngửi thấy trên người lạnh lùng, còn sót lại mùi hương nước hoa.
"Sao anh còn chưa đi?" Hứa Ngôn hỏi anh.
Thẩm Thực dừng một chút, nói: "Anh với em cùng nhau đi"
Hứa Ngôn bỗng nhiên cười lớn, không nói thêm nữa.
Khi vào phòng, Thẩm Thực giúp Hứa Ngôn cởi áo khoác, đặt cậu lên giường, sau đó vào phòng tắm lấy khăn nóng. Anh nửa quỳ bên cạnh giường, lau mặt và cổ cho Hứa Ngôn, Hứa Ngôn cau mày nghiêng đầu nói: "Đừng làm nữa"
"Được." Thẩm Thực treo chiếc khăn sang một bên, hỏi cậu: "Muốn uống chút nước ấm không?"
"Không cần." Hứa Ngôn giơ tay che mắt, tựa hồ có chút tức giận, "Sao lại chói như thế?"
Thẩm Thực lập tức tắt đèn trong phòng ngủ, chỉ để lại ánh đèn trong phòng khách mờ mờ. Tầm nhìn trở nên mơ hồ, Hứa Ngôn buông tay xuống, mở mắt nhìn Thẩm Thực. Hai người đều không nói gì, Hứa Ngôn nhìn thấy trong mắt Thẩm Thực có một thứ gì đó mà trước đây cậu chưa từng thấy, trước đây cậu chưa bao giờ dám nghĩ tới, nhưng hiện tại cậu đã có được, mặc dù đã hỏ lỡ mất cơ hội tốt nhất.
Bàn tay đang rũ đầu giường của cậu đột nhiên bị nắm lấy, tay Thẩm Thực vẫn lạnh ngắt, anh ngồi ở mép giường, cúi đầu nhìn Hứa Ngôn. Anh không giữ chặt lắm, như thể anh đem quyền lựa chọn trao cho Hứa Ngôn — ở trong tay tôi hoặc thoát ra, đều được.
Cậu nghe thấy hơi thở của Thẩm Thực trầm thấp, Thẩm Thực tiến lại gần, thấp giọng gọi cậu: "Hứa Ngôn"
Hứa Ngôn nhắm mắt lại: "Ừm"
Có loại dự cảm bị áp bức, hai chóp mũi chạm vào nhau, Thẩm Thực cắn m/ôi dưới của cậu, đồng thời đưa từng ngón tay đan chặt vào từng ngón tay của Hứa Ngôn. Hứa Ngôn mơ hồ rê.n rỉ một tiếng, mở miệng, Thẩm Thực đầu lưỡi tiến vào, quấn lấy cậu. Hứa Ngôn choáng váng đến mức nuốt khan, theo bản năng hưởng ứng, đầu lưỡi và môi bị Thẩm Thực dùng lực m.út mạnh, nước bọt từ khóe miệng tràn ra, cả căn phòng chỉ còn mỗi âm thanh duy nhất của hai người hôn nhau.
Mặc dù mối quan hệ của bọn họ là một mớ hỗn độn nhưng cơ thể vẫn luôn đồng điệu 100%, hành động sau nụ hôn đã khắc sâu vào tiềm thức của bọn họ. Thẩm Thực đưa tay vào trong áo len của Hứa Ngôn, kéo phần áo T-shirt trong quần của cậu ra, trực tiếp chạm vào eo của Hứa Ngôn mà không hề có chút cản trở nào. Tay anh vẫn có chút lạnh, Hứa Ngôn rùng mình ngẩng đầu lên, Thẩm Thực cúi đầu hôn vào yết hầu của cậu — mỗi lần Hứa Ngôn nuốt xuống, chỗ đó sẽ lăn theo trên đôi môi và đầu lưỡi của Thẩm Thực.
"Xi..." Hứa Ngôn cảm giác được cổ mình bị cắn đau đến mức thở d.ốc, kêu lên thành tiếng lên: "Lục Sâm..."
Trong chốc lát, không khí nóng bỏng dường như đột nhiên bị dội nước lạnh, trở nên tĩnh mịch, một khối đá đông cứng. Rõ ràng là cả hai vẫn đang th.ở dốc và gấp gáp, nhưng mọi chuyển động đều dừng lại ngay lập tức, giống như một thước phim điện ảnh kịch tính bị nhấn nút tạm dừng khi phát hiện có bug — hình ảnh đã tạm dừng nhưng âm thanh vẫn tiếp tục.
Hô hấp hỗn loạn, lâu sau Hứa Ngôn nghe thấy Thẩm Thực khàn khàn hỏi cậu: "Vừa rồi em gọi ai?"
Cảm xúc trong giọng nói đó không thể dò xét kỹ lưỡng, nó bị đè nén và run rẩy. Hứa Ngôn trong cổ họng tràn ngập vị đắng đọng lại ở đầu lưỡi, cậu lau khóe miệng, nhẹ nhàng nói: "Xin lỗi"
Thẩm Thực vẫn đang phủ trên người Hứa Ngôn, lồng ngực như bị một khối băng sắc nhọn lấp đầy, chỉ cần cử động một chút cũng sẽ đau đớn tột cùng, căn bản không thể đứng dậy được. Anh chậm rãi thu tay về, tựa mình lên giường, bàn tay nắm chặt ga giường, miễn cường ngồi xuống một chút. Mặc dù ánh sáng yếu, Hứa Ngôn vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt không thể tin nổi và đau đớn trống rỗng trên mặt anh.
Thời khắc này Hứa Ngôn cảm thấy có chút hối hận, nghĩ thầm hà tất phải như vậy, tại sao nhất định phải đến nước này? Bốn năm trước Thẩm Thực người mà sau khi hôn xong liền lên tiếng gọi "Nghiên Nghiên" và cậu bây giờ có khác gì nhau? Hai bên cùng thiệt mà thôi.
Nhưng cậu chưa bao giờ nghĩ tới việc trả thù Thẩm Thực, cậu chỉ muốn một đao cắt đứt.
Cậu không muốn nhìn thấy Thẩm Thực đau khổ như vậy hết lần này đến lần khác, không những chỉ hành hạ một người, mà là cả hai người. Hứa Ngôn biết rõ mình không thể liều lĩnh mà yêu Thẩm Thực như vậy nữa, mạo hiểm tất cả, luôn theo đuổi tình yêu từ hai phía, đáng tiếc trước kia Thẩm Thực không muốn trao nó cho cậu, hiện tại cậu cũng không thể cho được, cho nên mặc kệ Thẩm Thực có thực sự yêu cậu, yêu cậu nhiều đến đâu, đã không còn là vấn đề.
Hứa Ngôn không có hứng thú giả vờ kiêu ngạo, không có hứng thú thăm dò hay thử lòng, không có hứng thú đếm từng cái nợ cũ đòi Thẩm Thực trả từng cái một, cậu thực sự chưa bao giờ có ý nghĩ như vậy. Cậu ngay từ đầu đã yêu Thẩm Thực một cách dứt khoát, khi buông tay cũng vậy, nếu hai người đã bỏ lỡ qua nhau, thì không cần phải kéo nhau nữa, điều này đối với ai cũng không có lợi ích gì.
"Tôi buồn ngủ rồi." Hứa Ngôn đưa tay đẩy Thẩm Thực ra, kéo chăn đắp qua đắp lên người, "Anh coi như chưa từng xảy ra chuyện gì, đừng nghĩ nữa"
Bên ngoài gió vẫn thổi, thật lâu sau đó, Thẩm Thực mới đáp lại: "Được."
Không biết tại sao, khi nghe đến lời này, nước mắt cậu như tuôn ra, rơi xuống gối hết giọt này đến giọt khác. Hứa Ngôn cắn răng không hé một lời, lúc đứng lên cậu cảm thấy Thẩm Thực lảo đảo, sợ anh nhìn thấy cậu khóc, Hứa Ngôn vùi mặt vào trong chăn.
Một lúc lâu sau, Hứa Ngôn nghe thấy tiếng cửa nhẹ nhàng đóng lại, hít một hơi thật sâu, mò mẫm bật đèn, quay đầu lại thì thấy trên bàn cạnh giường có một cốc nước còn bốc hơi nóng — là Thẩm Thực đặt đó trước khi rời đi.