Lúc ấy thì hơi khó chịu, nhưng sau đó đoàn phim bận rộn, Lâm Tử Diên cũng quên luôn chuyện này.
Bận đến quên cả uống nước.
Lâm Tử Diên nói chuyện với nhân viên đoàn phim về chuyện phối hợp trang phục sắp tới, vẻ mặt chăm chú nhìn tài liệu trong tay.
Đột nhiên.
Một cốc nước ấm đưa tới bên cạnh cô.
Lâm Tử Diên quay đầu nhìn.
Thịnh Nam cười nhìn cô: “Một ngày không uống nước rồi, nhuận giọng đi, vừa nãy tôi nghe giọng của cô hơi khàn.”
Lâm Tử Diên cảm ơn một tiếng, nhận lấy nước rồi nói: “Làm phiền anh rồi.”
Thịnh Nam: “Không phiền, chúng ta cũng xem như đồng nghiêp, chăm sóc nhau là điều nên làm.”
Lâm Tử Diên mấp máy khóe môi, không đáp lời.
Thịnh Nam chỉ cho cô một nơi cách đó không xa, vẻ mặt hóng hớt như không thèm để ý, sâu xa nói: “Thật trùng hợp.”
Lâm Tử Diên nhìn theo tầm mắt của anh ta, huyệt thái dương cũng nhịn không được giật giật.
Cô biết ngay sớm muộn gì Vu Giai và Dung Na cũng có ngày xung đột.
Hai người không ai nể ai, dù thể hiện ra ngoài rất hòa hợp nhưng sau lưng lại đoạt tài nguyên của nhau.
Dung Na mắt cao hơn đầu, dù làm nữ phụ cũng không cam chịu ở sau người khác, có đôi khi bố trí hoặc sắp xếp của đoàn phim khiến cô ta cảm giác không công bằng, cô ta sẽ thẳng thắn bày tỏ ý kiến.
Vu Giai rất chướng mắt loại bình hoa di đ0ng như Dung Na, ngoài mặt không nói, sau lưng lại rất xem thường.
Hôm nay.
Hai người cũng coi như chân chính xung đột.
Hai người bất đồng quan điểm về phối đồ của cảnh sau.
Trông Vu Giai không quá thoải mái: “Dung Na, dù tôi biết tính cô tùy hứng, nhưng cô vẫn cần phải biết phối hợp một cách cơ bản chứ.”
Dung Na cười lạnh một tiếng, chỉ cảm thấy cô ta đạo đức giả: “Thế à, đừng tưởng tôi không biết cô giở trò gì sau lưng.”
Thấy Lâm Tử Diên đang ở gần đó, cô ta cười nhạo nói: “Bây giờ hai người các cô thân nhau, quan hệ tốt như vậy là để gây khó dễ cho tôi phải không?”
Vu Giai: “Tùy cô nghĩ.”
Dung Na hít sâu một hơi, đang định nói gì đó thì đạo diễn lại đi tới x04dịu hai người, bảo họ bình tĩnh lại, thời tiết hanh khô, cẩn thận bắt lửa.
Hai người thấy đạo diễn tới cũng không cãi nhau nữa, xem như tan rã trong không vui.
Lâm Tử Diên dò xét.
Hai cô gái này người sau lại toan tính hơn người trước, ở một chỗ quả nhiên sẽ tạo thành cục diện làm khó tất cả mọi người.
Cô vốn định nay về nhà, nhưng may tay quá muộn, cô cũng đành chấp nhận ăn một chút rồi nghỉ ngơi ở khách sạn.
Buổi tối lúc nghỉ ngơi, Lâm Tử Diên lại nghĩ tới đến chuyện hai ngày trước mình ăn không ngon.
Mấy ngày nay lại không có đ0ng tĩnh gì, cô sợ mình suy nghĩ nhiều, lại sợ thật sự có chuyện gì đó. Quyết định mấy ngày nữa tranh thủ đi bệnh viện kiểm tra một chút, chẳng may có việc gì ngoài ý muốn.
Nhưng cô vẫn nhịn không được lên mạng tra biểu hiện của mang thai.
Ngay khi cô đang tìm thì tr3n màn hình điện thoại đột nhiên nhảy ra một khung chat.
Lâm Tử Diên ngẩng đầu nhìn, hóa ra là Thịnh Nam nhắn tin cho cô.
Thịnh Nam: “Cô Lâm.”
Lâm Tử Diên không quá coi trọng người này, chỉ coi anh ta là đồng nghiệp bình thường. Tự dưng anh ta nói chuyện với mình, Lâm Tử Diên cũng chỉ trả lời như giải quyết việc chung: “Có chuyện gì vậy?”
Thịnh Nam: “Không có gì, chỉ là bỗng nhiên trong lúc nghỉ ngơi muốn nhắn tin cho cô th0i.”
Lâm Tử Diên: “Nếu như không có việc gì, tôi phải nghỉ ngơi đây.”
Thịnh Nam: “Đợi chút.”
Lâm Tử Diên: “?”
Thịnh Nam: “Hôm trước bỗng phát hiện một việc, nếu cô không ngại, chúng ta có thể tâm sự.”
Lâm Tử Diên: “Tâm sự cái gì?”
Thịnh Nam dừng lại hai phút.
“Trả giá đi.”
“Tôi có thể trả nhiều hơn người đàn ông kia.”
Lâm Tử Diên cẩn thận đọc hai lần, chắc chắn Thịnh Nam định này kia với cô, mà không phải hiểu lầm.
Lâm Tử Diên coi như là bình tĩnh hỏi: “Anh tính bao nuôi tôi sao?”
Thịnh Nam: “Đừng nói khó nghe như vậy, không thể phủ nhận là tôi rất hứng thú với cô, nhưng tiếc là hình như có người nhanh hơn tôi một bước, cho nên tôi không ngại trả nhiều một chút, cô thấy sao?] Lâm Tử Diên hít sâu một hơi.
Chắc là hôm trước khi Thẩm Tư Viễn đi, hai người tương tác với nhau ở trước xe bị Thịnh Nam thấy được.
Lúc ấy cô quay đầu lại cũng cảm giác có bóng người lướt qua, ban đầu còn tưởng rằng là nhân viên công tác của đoàn phim, không ngờ lại là anh ta.
Đợt trước ánh mắt người này nhìn cô hơi kỳ quái, Lâm Tử Diên vẫn không nghĩ nhiều, không ngờ tâm tư người này dơ bẩn đến mức trực tiếp đề nghị với cô.
Hơn nữa anh ta còn cho rằng đây là một chuyện rất bình thường, không hề cố kỵ chút nào.
Lâm Tử Diên cũng từng gặp loại đàn ông hèn mọn bỉ ổi này rồi, cô bình tĩnh trả lời: “Thế à, chỉ sợ anh không nuôi nổi th0i.”
“Hơn nữa nếu muốn vượt qua anh ấy, có lẽ kiếp sau anh cũng không làm được.”
Sau khi nhắn tin này, Thịnh Nam không trả lời lại.
Hẳn là anh ta cũng tức giận, dù sao Lâm Tử Diên cũng từ chối anh ta như thế mà.
Ngày hôm sau, Lâm Tử Diên vừa đến đoàn phim đã nhận ra Thịnh Nam lạnh nhạt với mình rõ ràng.
Lúc trước vừa đến đoàn phim, Thịnh Nam đã vui vẻ chào hỏi cô: “Chào buổi sáng, cô Lâm”.
Hôm nay thấy cô, Thịnh Nam chỉ nhìn qua rồi đi ngang qua như không nhìn thấy.
Trợ lý tò mò hỏi: “Cô Lâm, cô và Thịnh Nam là có mâu thuẫn gì à?”
Lâm Tử Diên lắc đầu: “Không có.”
Buổi trưa, Lâm Tử Diên lái xe về nhà thay đồ.
Lúc về đến nhà, cô hỏi dì giúp việc: “Anh Thẩm đâu rồi ạ?”
Dì giúp việc: “Trùng hợp thật, cậu Thẩm vừa về không lâu, đang bàn chuyện với vài người bạn trong thư phòng, tôi lên gọi giúp cô một tiếng.”
“Không cần đâu, tự cháu lên gọi là được.”
Cô gõ cửa phòng sách, bên trong vang lên giọng nói trầm thấp của người đàn ông.
“Vào đi.”
Những người trong phòng tưởng là dì giúp việc dưới lầu đến, trong lúc cười đùa cũng không chú ý đến cửa ra vào.
Ngay khi Lâm Tử Diên đẩy cửa ra đã bị khói trong phòng xông đến.
Mấy người đàn ông mặc vest nói cười vui vẻ, tr3n mặt đều là vẻ lười biếng buông lỏng.
Thoạt nhìn không giống đang bàn việc mà giống đang nói chuyện phiếm hơn.
Thẩm Tư Viễn ngồi ở giữa, thấy người tới là Lâm Tử Diên, anh hơi kinh ngạc rồi ngước mắt nói:
“Tử Diên?”
Lâm Tử Diên bị sặc một cái, sau đó nhỏ giọng ho khan vài tiếng.
Mấy người Điền Phi Văn liếc nhìn nhau rồi cười nói: “Em dâu về rồi.”
Lời này khiến mọi người đều tự đ0ng ngoan ngoãn dập thuốc.
Thẩm Tư Viễn mở cửa sổ ra, sau đó đi tới cửa, tự nhiên cười nhẹ hỏi: “Sao tự dưng lại về?”
Lâm Tử Diên nhìn mấy người trong phòng, chớp mắt hỏi: “Em quấy rầy các anh trò chuyện à?”
Thẩm Tư Viễn: “Không đâu, hôm nay trùng hợp đám Phi Văn đang ở gần đây, cho nên tới hàn huyên vài câu.”
Lâm Tử Diên gật đầu: “Em chỉ về lấy quần áo, lát em đi luôn, các anh cứ trò chuyện đi.”
Cô định ra khỏi phòng sách, lại phát hiện Thẩm Tư Viễn đi ra cùng cô.
“Sao anh lại đi ra, không ở với bạn anh à?”
“Không cần.” Thẩm Tư Viễn trực tiếp dẫn cô vào phòng ngủ, nói: “Bọn họ không cần anh ở đó, ngược lại em cần hơn.”
Khi nói chuyện, người đàn ông đã đặt cô lên ván cửa.
Lâm Tử Diên duỗi một ngón tay, đặt lên môi anh, khẽ cười nói: “Em chỉ có nửa giờ, hoàn toàn không kịp, anh đừng nghịch.”
Thẩm Tư Viễn suy nghĩ rồi tỉnh táo nói: “Nửa giờ đúng là không đủ.”
Nói xong, anh buông cô ra, ngồi ở tr3n giường:
“Hai ngày này bận lắm à?”
“Đương nhiên là bận.” Lâm Tử Diên ném di đ0ng lên giường rồi quay đầu lại tìm quần áo trong tủ.
Sau khi vào đoàn phim cô mới biết, công việc là một chuyện, việc đối nhân xử thế mới khiến người ta mệt mỏi nhất.
Cũng may gần đây chuyện làm ăn trong cửa hàng cũng không bận nên cô không quá mệt mỏi, nếu không cô thật sự sẽ phải lao lực quá độ.
Nhưng đồng thời, cảm giác bận rộn này khiến cô thấy phong phú hơn.
Điều lạ lùng duy nhất là gần đây cô rất dễ mệt mỏi, thường xuyên cảm giác không đủ thể lực và thời gian.
Cô đi đến bàn trang điểm nơi đặt trang sức, định cầm theo mấy món trang sức thường dùng.
Điện thoại tr3n giường sáng lên, hiện ra một tin nhắn đến.
Thẩm Tư Viễn mở miệng nói: “Tử Diên, em có tin nhắn này.”
Lâm Tử Diên cũng không quay đầu lại nói: “Xem cho em đi, em đang bận.”
Thẩm Tư Viễn cầm di đ0ng lên, khẽ nhíu mày:
“Mật khẩu.”
Lâm Tử Diên: “Sinh nhật anh.”
Khóe môi anh thoáng cong lên, nhập sinh nhật mình vào.
Sau đó.
Mở khóa thành công.
Thẩm Tư Viễn nhìn điện thoại khá vui vẻ, dù sao mật mã điện thoại vợ là của anh, đây đúng là một chuyện dễ dàng thỏa mãn.
Thẩm Tư Viễn bên ngoài đa mưu túc trí, hôm nay cũng vui vẻ vì một việc đơn giản như vậy.
Nhưng mà.
Ngay khi nhìn thấy tin nhắn.
Thẩm Tư Viễn lạnh mặt.
Tin nhắn là Thịnh Nam gửi đến.
Không giống ân cần hỏi han, mà như là đang cố ý công kích.
Thịnh Nam: “Cô Lâm, cô đến muộn rồi, như vậy không chuyên nghiệp lắm nhỉ.”
Lướt lên tr3n, có thể thấy cuộc trò chuyện của hai người tối qua.
Lời Thịnh Nam nói rất gay gắt, Thẩm Tư Viễn lạnh nhạt nhìn rồi đặt điện thoại sang một bên.
Lâm Tử Diên thấy sau lưng không có đ0ng tĩnh, hỏi: “Làm sao vậy, là tin nhắn của ai?”
Thẩm Tư Viễn: “Không có gì, em thu dọn đồ đạc trước đi, không quan trọng.”
Anh lại lấy điện thoại ra, đầu ngón tay tùy ý lướt bên tr3n như đang tìm ai đó.
Vài giây sau, Thẩm Tư Viễn tìm thấy số của ông chủ giải trí Thành Tinh, sau đó anh đứng dậy đi ra ngoài gọi điện.
Mà Lâm Tử Diên dọn đồ xong vội vàng lái xe về.
Quả nhiên.
Cô vừa đến, Thịnh Nam đã cười nói: “Vừa rồi đạo diễn hỏi cô, tôi còn giải thích giúp cô một phen, cô Lâm nên cảm ơn tôi mới phải.”
Lâm Tử Diên không có để ý tới anh ta, đi thẳng về phía trước.
Thấy cô không để ý tới mình, Thịnh Nam cười lạnh một tiếng: “Biết diễn đấy.”
Lúc ấy Lâm Tử Diên nghe thấy, nhưng cô mặc kệ anh ta.
Cô nhíu mày, không muốn so đo với loại người thấp kém này.
Chắc tin nhắn tối qua làm anh ta thẹn quá hoá giận, nếu không hôm nay anh ta cũng không nhằm vào cô rõ như thế.
Lâm Tử Diên thầm nghĩ, hẳn là người đàn ông này cũng chỉ rộng lượng đến vậy.
Cô vừa đến phim trường đã thấy sai sai.
Chắc là chuyện giữa Vu Giai và Dung Na hôm qua vẫn chưa được giải quyết triệt để, ban đầu hai người vẫn chưa làm gì.
Nhưng sau đó, Dung Na đột nhiên thấp giọng kêu một tiếng.
“Chết rồi.”
Lâm Tử Diên nhìn sang.
Vừa nhìn, trái tim của cô cũng suýt thì nảy lên.
Sườn xám có cúc đính phỉ thúy xanh cô cất kỹ kia lại bị Dung Na không cẩn thận rạch một miếng nhỏ.
Mọi người quanh đó cũng như hít một ngụm khí lạnh.
Mọi người đều biết, lần này Lâm Tử Diên mang không ít kinh nghiệm cá nhân đến đoàn phim, mà cô cũng là nể mặt Lawrence.
Ai ngờ Dung Na bất cẩn như vậy, lại làm hỏng bộ váy Lâm Tử Diên cất riêng.
Trông cô ta có vẻ không cố ý, hơi thấp thỏm.
Nhưng lúc chạm phải ánh mắt của Lâm Tử Diên, cô ta lại không muốn tỏ ra quá sợ hãi, khẽ nâng cằm không yếu thế nói: “Ngại quá, là tôi sai, bộ sườn xám này của cô bao nhiêu tiền, tôi bồi thường cho cô.”
Lâm Tử Diên đau lòng nhìn bộ đồ cất riêng, khẽ nói: “Đây không phải chuyện giải quyết được bằng tiền.”
Dung Na nhíu mày: “Có gì tiền không giải quyết được, cô nói thẳng giá là được, tôi bồi thường cho cô, đừng làm như tôi cố ý làm hỏng.”
Cô ta nói đến cuối cũng hơi chột dạ, dù sao cũng là mình làm sai.
Nhưng cô ta cũng không quên lần trước Lâm Tử Diên đột nhiên xuất hiện, tranh chụp tạp chí với mình.
Dù thế nào, hai người cũng coi như là có thù oán.
Không khí đang giằng co căng thẳng, Vu Giai đi đến, thấy cảnh này thì kêu nhỏ một tiếng: “Cô bất cẩn quá đi.”
Dung Na ngứa răng vì cái vẻ kinh ngạc của Vu Giai, cô ta tỏ vẻ như vậy hẳn là cố ý xem thường mình.
Vu Giai: “Ấy, bảo bối của cô Lâm cũng bị cô làm hỏng rồi, bình thường cô cũng làm việc như vậy à? Cũng đúng, cô có tiêu chuẩn gì đâu, công việc thì hấp ta hấp tấp, đến quay phim cũng không chăm chú. Nếu không phải đạo diễn bảo vệ cô, chưa chắc cô đã lấy được vai nữ hai. Tôi thấy cô nên đền bù cho cô Lâm thỏa đáng đi.”
Dung Na bị cô ta k1ch thích đến đỏ mắt: “Không tới lượt cô dạy dỗ tôi.”
Bên cạnh tay cô ta vừa vặn có một chén trà, không chút suy nghĩ ném về phía cửa ra vào:
“Cút đi, chuyện của tôi không cần cô chỉ tay năm ngón.”
Chuyện hôm qua Vu Giai cũng đã khiến cô ta chịu thiệt nhiều. Sau khi về khách sạn, đạo diễn còn đặc biệt tới bảo cô ta về sau bớt đối đầu với Vu Giai lại, dù sao Vu Giai cũng không dễ trêu chọc, nếu gây ra chuyện gì, chưa chắc ông ta đã bảo vệ được Dung Na.
Dung Na biết Vu Giai chướng mắt mình nên vẫn luôn nén giận.
Lần này cô ta không nhịn nổi nữa, kết quả một giây sau, cô ta lại sợ hãi đến tái môi.
Chén trà này vỡ vụn tr3n cây cột, mảnh vỡ bắn r4 lại trực tiếp văng lên cánh tay Lâm Tử Diên.
Tr3n cánh tay mảnh khảnh trắng nõn để lại một vết cắt, máu tươi ch4y ra trong nháy mắt, rất chói mắt.
Dung Na ngập ngừng mấp máy môi: “Tôi...”
Sắc mặt Vu Giai cũng tệ đi: “Cô cái gì, còn không mau sang xem thử.”
Người của đoàn phim cũng bất an theo.
Đạo diễn biết chuyện vội sai người lái xe đưa Lâm Tử Diên đi bệnh viện.
Trong bệnh viện.
Lâm Tử Diên dựa vào một bên, hơi buồn ngủ.
Thật ra miệng vết thương cũng không có gì, chỉ xước một vết, nhưng tr3n xe cô thấy hơi buồn ngủ nên tạm thời ngủ mất.
Việc này khiến đạo diễn sợ hãi, còn tưởng xảy ra chuyện gì thật.
Vừa đến bệnh viện, ông ta đã vội cho Lâm Tử Diên kiểm tra toàn thân, sợ cô xảy ra chuyện gì.
Đạo diễn biết rõ quan hệ của Lâm Tử Diên với Thẩm Tư Viễn và cả Lawrence.
Mấy người này ông ta đều không dám đụng vào, cho nên rất để bụng chuyện Lâm Tử Diên bị thương.
Cô ngồi bên cạnh đang định nhắm mắt nghỉ ngơi một lúc, chợt nghe thấy tiếng bước chân dồn dập.
Ngẩng đầu lên lần nữa, đã trông thấy người đàn ông cao ráo mảnh khảnh đứng trước mặt mình.
Hơi thở anh hiếm khi bất ổn, anh cụp mắt nhìn cô, đôi mắt tĩnh mịch chứa cảm xúc sâu không thấy đáy, nói: “Sao thế em?”
Lâm Tử Diên nở một nụ cười, nói: “Vết thương nhỏ th0i, không có gì đáng ngại.”
Cô vốn không định nói chuyện này cho Thẩm Tư Viễn, nhưng đạo diễn lại chột dạ, gọi điện thoại cho Thẩm Tư Viễn trước tiên.
Thẩm Tư Viễn nhận điện thoại, vội vàng chạy đến đã thấy cô dựa vào tường nghỉ ngơi.
Ngay khi ấy, sâu trong tim anh như có một ngọn lửa vô danh, nhưng lý trí được tu dưỡng nói cho anh biết, ở trước mặt cô anh phải bình tĩnh hơn.
Anh là chồng cô, dù xảy ra chuyện gì cũng không thể bối rối trước mặt cô.
Nhưng Thẩm Tư Viễn không thể không thừa nhận, vừa nghe tin cô vào viện, dù khi đó đang họp anh vẫn vội vã lái xe tới.
Tr3n đường anh quá tốc độ mấy lần, sợ cô thật sự gặp chuyện gì nguy hiểm.
Lúc này thấy tr3n cánh tay cô quấn băng gạc mà vẫn cười được, tim Thẩm Tư Viễn như thoáng hẫng một nhịp, hơi bình ổn lại.
Cũng may, cô không làm sao.
Lâm Tử Diên thấy sắc mặt anh không tốt, kéo anh đến bên cạnh mình, nói: “Ngoài ý muốn thật mà, anh đừng tức giận.”
Thẩm Tư Viễn: “Ai làm?”
Lâm Tử Diên suy nghĩ, không nói.
Thẩm Tư Viễn: “Em không nói anh cũng biết, vừa rồi đạo diễn đã nói lại mọi chuyện cho anh nghe rồi.”
Lâm Tử Diên hơi do dự nói: “Em chỉ là không biết nên mở miệng thế nào.”
Mấy người trong đoàn phim đều rất khó nhằn, chẳng được mấy người an phận.
Giọng Thẩm Tư Viễn lạnh lùng: “Em không cần xen vào, chuyện này anh sẽ giải quyết.”
Lâm Tử Diên không muốn nói chuyện không vui này với anh, thuận thế tựa lên vai anh, lẩm bẩm:
“Hình như mấy ngày nay em rất hay buồn ngủ.”
“Em cứ đòi đến nơi xa như vậy làm việc, còn bị thương nữa.” Nói xong, anh đan mười ngón tay với cô, trong mắt lộ tia độc chiếm, khàn giọng nói:
“Đúng ra nên nuôi em trong nhà, để em khỏi khiến anh lo lắng mỗi ngày.”
Lâm Tử Diên: “Nhưng anh nói rất đúng, hình như em cần nghỉ ngơi một thời gian, ít nhất phải không mệt mỏi đến vậy.”
Thẩm Tư Viễn còn tưởng cô thay đổi suy nghĩ, nhíu mày nhìn sang: “Hôm nay em sao thế?”
Lâm Tử Diên cười cười, thuận tiện thân mật cọ lên vai anh: “Em muốn nói với anh một chuyện.”
Lúc đến, tr3n người Thẩm Tư Viễn mang theo khí lạnh bên ngoài, sắc mặt còn hơi tức giận.
Nhưng lúc này cô dựa lên vai mình dịu dàng nói mấy câu, anh lại thấy như bị cô làm cho mềm cả tim.
“Chuyện gì vậy?” Thẩm Tư Viễn trả lời.
Lâm Tử Diên không nói, đưa kết quả khám trong tay cho anh: “Anh xem đi.”
Thẩm Tư Viễn dừng một giây, sau đó nhận lấy kết quả trong tay cô.
Hình như anh nhìn thật lâu, cũng khiến Lâm Tử Diên hơi nghi ngờ: “Có mỗi mấy dòng chữ, anh tính xem bao lâu?”
Thẩm Tư Viễn đặt kết quả xuống, gằn từng chữ:
“Em mang thai rồi.”
Đôi mắt của Lâm Tử Diên khẽ cong cong: “Đúng vậy, coi như một niềm vui ngoài ý muốn, em cũng không ngờ lại nhanh như vậy, đây có coi là trong họa có phúc không?”
Cô vốn định một thời gian nữa mới đi kiểm tra, lần này thì hay rồi, cô đỡ phải đi một chuyến.
Hơn nữa hình như đứa bé này đến trước kế hoạch của hai người, chỉ có điều lúc trước Lâm Tử Diên quá bận, không chú ý tới kỳ s1nh lý. Mệt cho họ lúc trước cứ phải cần cù lên kế hoạch...
Nghĩ vậy, Lâm Tử Diên nhịn không được đỏ mặt.
“Bác sĩ nói em có thai ba tháng rồi.”
Thẩm Tư Viễn nhướng mày.
Anh không dám tin, nếu lần này Lâm Tử Diên thật sự xảy ra chuyện gì, rồi đứa bé và cô gặp chuyện ngoài ý muốn thì anh sẽ làm gì với đám người kia.
Anh đè nén cảm xúc quay cuồng trong lòng, cuối cùng lúc nhìn cô vẫn biến thành dịu dàng.
Anh ôm lấy cô, thậm chí giọng nói dịu dàng khàn khàn như bị đè nén.
“Tử Diên.”
“Vất vả rồi.”
Vốn Lâm Tử Diên cũng thấy đây không phải một chuyện lớn, dù sao ngoài ý muốn cũng là một chuyện bình thường với người trưởng thành.
Cuộc sống không thể luôn thuận buồm xuôi gió, cô vào đoàn phim cũng mở mang tầm mắt, mà tố chất tâm lý cũng đã được tôi luyện rất khá.
Cho nên từ phim trường đến bệnh viện cô vẫn rất thong dong, không hề thấy quá đau.
Nhưng lúc đối mặt với Thẩm Tư Viễn, cô đột nhiên cảm giác mình như là một đứa bé được bảo vệ, có thể buông tất cả phòng bị, chỉ ở trong lồng nguc ấm áp của anh.
Hốc mắt cô không nhịn được nóng lên, lại thấy hơi mất mặt, đành phải nhẹ nhàng đẩy anh ra, nói: “Được rồi, về nhà th0i.”
Tr3n đường về nhà.
Lâm Tử Diên nhận được một tin nhắn, cảm giác hơi khó hiểu.
Người gửi lại là Thịnh Nam.
Anh ta hết sức trịnh trọng viết một lá thư năm trăm chữ xin lỗi cô, hơn nữa còn xin cô đừng làm khó anh ta, cũng đừng đưa chuyện này ra ánh sáng, hiện tại ông chủ của anh ta đã nhằm vào anh ta.
Cô nhịn không được nghiêng đầu nhìn Thẩm Tư Viễn: “Người này...”
Thẩm Tư Viễn không muốn bàn luận quá nhiều về người này với cô, chỉ đút vào miệng cô một quả nho, nói: “Há miệng.”
Đây là vừa rồi ở dưới bệnh viện Thẩm Tư Viễn đã mua mang lên xe.
Tr3n đường đi, Thẩm Tư Viễn lặng lẽ bóc nho cho cô, cũng không nói gì nhiều.
Cô nghĩ, chắc là ngày đó Thẩm Tư Viễn thấy được đoạn chat giữa Thịnh Nam và cô nên mới có chuyện này.
Nhưng mạnh mẽ dạy dỗ người như Thịnh Nam cũng tốt, cho nên Lâm Tử Diên không để ý anh ta mà dứt khoát block luôn.
Bởi vì cô cũng không định tiếp tục làm việc ở đoàn phim, chủ yếu là vì bây giờ cô không đủ khỏe, dưỡng thai thật tốt vẫn quan trọng hơn. Về phần kiếm tiền nuôi gia đình, bây giờ chỉ đành nhờ Thẩm Tư Viễn phần lớn th0i.
Mà trông Thẩm Tư Viễn có vẻ hoàn toàn đồng ý với quyết định này của cô, nói: “Đúng ra em nên giác ngộ sớm hơn một chút.”
Lâm Tử Diên cũng nhanh chóng nhận được lời xin lỗi của Dung Na, hẳn là cô ta cũng vất vả lắm mới tìm được bộ sườn xám giống y đúc bộ lúc trước cô cất riêng. Mà vì cô ta vô cùng bồng bột, cho nên vị trí nữ hai cũng bị thay thế.
Lâm Tử Diên chẳng rảnh hóng hớt, bởi vì gần đây cô đang bận tìm hiểu một lớp học về việc mang thai, được tiếp thu không ít tri thức mới lạ, bận rộn mà cũng phong phú vui vẻ.
Mà chuyện cô mang thai cũng nhanh chóng lan truyền trong nhà họ Thẩm.
Đoàn Mạn là người vui vẻ nhất, gọi một đám người tới nhà liên hoan.
Vừa thấy Lâm Tử Diên, Đoàn Mạn đã cẩn thận nhìn, nói: “Hình như bây giờ bụng vẫn chưa rõ lắm.”
Lâm Tử Diên nở nụ cười: “Vâng ạ, đều tại lúc trước con quá sơ ý, không chú ý đến việc đã mang thai.”
“Cũng bình thường, con quá gầy, bụng cũng không lộ, thoạt nhìn không hề giống người đang mang thai, người không biết còn tưởng con chỉ bằng Thẩm Nhân đấy.”
Thẩm Nhân vừa nghe vậy thì trầm ngâm nhìn qua, sau đó nói: “Đâu có đâu, bà Hai nhìn còn trẻ hơn con nhiều.”
Đoàn Mạn cười: “Con nhóc này bây giờ miệng càng ngày càng ngọt rồi, ông Hai cháu đúng là thương cháu không vô ích.”
Thẩm Nhân bị lây niềm vui của Đoàn Mạn, cảm thán: “Lâu rồi cụ không cười vui vẻ như vậy.”
Đoàn Mạn: “Đương nhiên, nhà họ Thẩm chúng ta có chuyện mừng, đương nhiên phải vui. Tư Viễn khó lắm mới lập gia đình, bây giờ đến con cũng có rồi, đây là chuyện cụ nằm mơ cũng muốn thấy. Cũng may, mọi chuyện đều chưa tính là muộn.”
Lâm Tử Diên: “Đúng vậy, đứa nhỏ này tới khiến chúng ta đều bất ngờ.”
Cô vốn dự tính nhanh nhất cũng phải một hai tháng nữa mới có đứa bé này, ai biết đứa nhỏ này lại lặng lẽ tới, cho tất cả mọi người một bất ngờ.
Bởi vì Đoàn Mạn quá nhiệt t1nh, còn chưa ăn cơm đã bảo Lâm Tử Diên ăn nhiều điểm tâm và hoa quả một chút, sợ cô và đứa bé trong bụng bị đói.
Trùng hợp lúc này Thẩm Tư Viễn trở về, cởi áo vest ngồi xuống bên cạnh Lâm Tử Diên, nhìn Đoàn Mạn một cái, khẽ cười nói: “Ăn ít th0i, bằng không tối đến lại khó chịu.”
Lâm Tử Diên cũng đồng ý gật đầu: “Lát nữa còn phải ăn cơm, mấy loại hoa quả này con không ăn nữa.”
Đoàn Mạn: “Vậy cứ để xuống trước đi, mấy ngày nữa mẹ đặc biệt cho người mang cho con ít hoa quả nhập khẩu mới lạ mỗi ngày. Đứa nhỏ trong bụng này phải nuôi thật tốt, ăn gì đó phải mới lạ, hay mẹ lại cho vài đầu bếp trong nhà qua, đặc biệt đổi món theo khẩu vị của con.”
Lâm Tử Diên cảm giác cái này hơi lố, mặt lộ vẻ khó xử: “Mẹ, không cần đâu...”
Thẩm Tư Viễn nhìn vẻ mặt ngượng ngùng là biết cô đang nghĩ gì, lắc đầu bất đắc dĩ nói: “Đứa nhỏ này không yếu ớt đến vậy đâu, mẹ yên tâm đi, Tử Diên là vợ con, con biết cách chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Đoàn Mạn nghe cũng có lý: “Cũng đúng, con lúc nào cũng cẩn thận hơn mẹ, giao Tử Diên cho con mẹ cũng rất yên tâm, con cần phải chăm sóc hai mẹ con thật tốt, nhỡ xảy ra chuyện gì mẹ sẽ tìm con đó.”
Thẩm Tư Viễn mở tay ra, bất đắc dĩ nói: “Vâng.”
Lâm Tử Diên cứ tưởng đây là một bữa tiệc rất đơn giản.
Nhưng về sau từng người đến khiến không khí trong nhà sôi nổi lên.
Thẩm Lương Châu là người đến cuối cùng.
Sau chuyện kia anh ta đã bị trừng phạt xứng đáng, sau đó không biết đi đâu, biến mất rất lâu.
Hôm nay gặp lại, anh ta cắt tóc rất ngắn, khuôn mặt từng trong sáng như ánh mặt trời giờ có thêm vài phần tang thương và từng trải.
Thoạt nhìn anh ta đã trải qua rất nhiều chuyện, quần áo tr3n người cũng rất bình thường, lại trông cường tráng hơn trước vài phần, trông càng giống một người đàn ông rồi.
Anh ta không nói một lời ngồi tr3n ghế, sau đó nhìn về phía Thẩm Tư Viễn, mấp máy môi: “Ông Hai...”
Ngón tay thon dài của Thẩm Tư Viễn cầm lấy chiếc đũa, lạnh nhạt nói: “Ăn cơm đi.”
Những ngày này Thẩm Lương Châu chịu không ít khổ, gần như có thể thấy bằng mắt thường.
Hôm nay anh ta còn được ngồi ở đây cũng là nhờ cha mẹ anh ta, điểm này anh ta biết rõ hơn bất cứ ai.
Lúc ăn cơm, Lâm Tử Diên không nhịn được tò mò liếc qua.
Nhiều ngày không gặp, trong lòng cô cũng hơi cảm thán.
Một người vốn tâm cao khí ngạo như vậy, bây giờ cũng thành thế này.
Nhưng tất cả đều là Thẩm Lương Châu gieo gió gặt bão. Qua chuyện này chắc anh ta cũng đã được dạy dỗ, mũi nhọn ngày xưa như bị mài phẳng triệt để. Có lẽ, với anh ta đây cũng là một chuyện to lớn.
Thẩm Lương Châu luôn yên lặng ăn cơm, không nhìn về phía cô.
Cho đến khi...
Bữa tiệc chấm dứt.
Thẩm Tư Viễn đi ra vườn nói chuyện.
Thẩm Lương Châu đặt cốc nước trong tay xuống, nhìn về phía cô, đôi mắt hơi hoảng hốt hỏi: “Tử Diên, gần đây em ổn không?”
Lâm Tử Diên nhìn anh ta, như muốn nói gì nhưng cuối cùng vẫn nén lại.
Nếu chịu khổ có thể làm một người phát triển, vậy thì với người như Thẩm Lương Châu cũng coi như một chuyện tốt.
Thẩm Lương Châu thấy Lâm Tử Diên không nói gì, lẩm bẩm: “Anh biết bây giờ em cũng không thể tha thứ cho anh, nhưng không sao, anh chưa từng hy vọng được em tha thứ. Nhưng Tử Diên, bây giờ anh từ bỏ thật rồi, còn hi vọng em thật sự hạnh phúc.”
Anh ta hơi khịt mũi, sau đó rũ đôi mắt xuống nói:
“Hồi trước anh thật sự khốn nạn, ham chơi, vô trách nhiệm, gặp chuyện còn muốn trốn tội. Anh phụ niềm tin em dành cho anh, thậm chí còn giảo hoạt nghĩ rằng em sẽ nể t1nh cảm nhiều năm mà tha thứ cho anh. Bây giờ anh mới thật sự hiểu ra, sai chính là sai, không có đường lui. Có lẽ ngay từ lúc có suy nghĩ ấy, anh đã thật sự không xứng với em.”
“Có lẽ em sẽ cảm thấy không đáng khi lãng phí thanh xuân với kẻ khốn nạn như anh nhiều năm, anh cũng rất tự trách, nếu như có thể...”
“Chẳng thà chúng ta không gặp lại.”
Đôi mắt anh ta nhịn không được rưng rưng, rồi lại nhanh tay lau đi.
“Ai rồi cũng sẽ trưởng thành, anh không thể tỉnh táo sớm, thậm chí lúc trước còn mắc nhiều sai lầm như vậy, nhưng đến hôm nay anh mới hiểu...”
“Thì ra, tr3n đời này cái gì cũng cần phải trả giá.”
“Anh hiểu rồi, Tử Diên.”
“Xin lỗi em.”
Trước khi đi, Thẩm Lương Châu để lại một phần quà cho cô.
Là một chiếc lắc vàng, trông như quà cho bé con tương lai.
Lâm Tử Diên không biết xử lý như thế nào, thẳng thắn nói lại với Thẩm Tư Viễn.
Đương nhiên Thẩm Tư Viễn biết hai người lén nói chuyện.
Bởi vì lúc ấy anh ở vườn nhìn bọn họ.
Lâm Tử Diên tưởng anh ở ngoài nói chuyện, thật ra Thẩm Tư Viễn có thể thấy rõ bên trong qua cửa sổ sát đất.
Lúc thấy Thẩm Lương Châu khóc, tầm mắt anh vẫn luôn chăm chú nhìn Lâm Tử Diên, hẳn là trong lòng cũng sợ sẽ nhìn thấy một tia rung đ0ng tr3n mặt của cô.
Nhưng...
Lâm Tử Diên không hề.
Cô vẫn luôn nhìn Thẩm Lương Châu nói chuyện như người xa lạ.
Với cô mà nói, chuyện kia thật sự đã là quá khứ.
Nếu bây giờ Thẩm Lương Châu thật sự tỉnh táo thì ân oán hồi trước cũng có thể xóa bỏ.
Bởi vì, cô đã hoàn toàn không thèm để ý nữa.
Tối đó.
Lâm Tử Diên hỏi: “Cái này phải làm sao bây giờ?”
Thẩm Tư Viễn hỏi lại: “Em thấy sao?”
Lâm Tử Diên khổ não một hồi, sau đó đơn giản nói: “Vậy anh xử lý đi.”
Lúc ấy ngoài miệng Thẩm Tư Viễn rất rộng lượng, lạnh nhạt nói: “Nếu là tặng cho em thì giữ lại, dù sao cũng là một phần tâm ý của cậu ta.”
Lâm Tử Diên nhíu mày, cảm thấy Thẩm Tư Viễn hơi quá rộng lượng đến mức hơi không giống anh.
Kết quả.
Ngày hôm sau, chiếc vòng tay vàng kia không cánh mà bay.
Lâm Tử Diên nhìn tr3n mặt bàn, rõ ràng tối qua còn để tr3n này, sáng sớm dậy đã không thấy tăm hơi.
Trong lòng cô nghĩ thầm chắc là Thẩm Tư Viễn cầm đi, nhưng cũng không hỏi thành lời, vẫn như thường hỏi: “Sáng nay ăn món gì?”
Thẩm Tư Viễn ngồi tr3n sofa đọc sách, không hề rời mắt nói: “Tr3n bàn đặt sẵn rồi, em xem thử có thích món nào không.”
Lâm Tử Diên bình tĩnh đi ăn sáng.
Thấy phản ứng này của cô, Thẩm Tư Viễn ngược lại đặt quyển sách tr3n tay xuống, híp mắt nhìn sang: “Em không có gì muốn hỏi sao?”
Lâm Tử Diên lắc đầu, tự nhiên nói: “Không có.”
Sau khi dò xét cô hồi lâu, Thẩm Tư Viễn mới hài lòng cong môi, tiếp tục đọc cuốn sách trong tay.
Thấy người đàn ông không hỏi tiếp, Lâm Tử Diên mới thả lỏng một hơi.
Nếu vừa rồi cô hỏi, có khi mới sáng sớm bình giấm chua trong nhà đã vỡ.
Không thể không nói, hai người ở chung lâu cũng sẽ hiểu nhau.
Như cô hiện tại, rất hiểu rõ tính ghen tuông của Thẩm Tư Viễn.
Bởi vì mang thai, Lâm Tử Diên ở nhà bật mode hưởng thụ.
Ban đầu Thẩm Tư Viễn vô cùng phối hợp, còn chăm sóc cẩn thận.
Nhưng dần dần, Thẩm Tư Viễn bắt đầu không kiềm chế được.
Bởi vì, vì mang thai, Lâm Tử Diên bắt đầu chia phòng ngủ với anh.