Mộc Thanh Anh không an phận mà bấu víu lấy Thẩm Phong.
- Thanh Anh, bỏ ra. Tôi kêu bác sĩ đến cho em
Thẩm Phong gỡ lấy tay của cô đang ôm chặt mình, Mộc Thanh Anh kêu lên.
- Nóng quá...huhu
Mộc Thanh Anh ngay phút chốc tự cởi chiếc đầm trên người xuống, cô giờ đây chẳng nhận thức được việc gì nữa rồi. Cả người uốn éo trên chiếc giường rộng lớn, miệng không ngừng kêu lên.
Thẩm Phong nhìn cô chỉ thầm nuốt một ngụm nước bọt, cố gắng kìm chế bản thân mình.
Đôi mắt Mộc Thanh Anh hé mở, mắt thấy người đàn ông trước mắt cô bật người dậy ngồi lên đùi Thẩm Phong mà làm càng.
- Mộc Thanh Anh em biết tôi là ai không?
Cô mơ hồ nghe thấy giọng nói của anh, chỉ gật đầu nhẹ. Trong chút ý thức còn sót lại của cô lúc này, nếu trao lần đầu cho người đàn ông này thì cô chấp nhận, tại vì anh chưa lần nào động đến gái gú, một lần cũng chưa. Cô biết anh sạch sẽ, cô cũng vậy thôi. Khác ở chỗ anh là người hiện tại cô tin tưởng.
- Nóng...nóng quá...
Thẩm Phong lật người cô xuống giường, anh cởi chiếc áo vest trên người xuống. Mộc Thanh Anh dưới thân anh không tự chủ được hành động của mình, thân thể cô chỉ còn chiếc áo lót và quần nhỏ. Cô dám tự mình cởi đồ trước mặt đàn ông sao? Vì cô trúng dược, nên cô vô tội...
Anh quặm lấy đôi môi của của cô, ra sức mút mát đôi môi dư vị ngọt ngào, Mộc Thanh Anh quấn lấy anh. Đầu óc bị hiện tại bị bàn tay mát lạnh của Thẩm Phong lấn át, bàn tay anh ôm lấy tấm lưng mướt mát của cô vuốt ve.
Chiếc áo lót bị Thẩm Phong thuần thục cởi ra, bầu ngực căng tròn hiện lên trước mắt, anh ra sức mút lấy nhũ hoa của Mộc Thanh Anh, một bên bị anh nhào nặn ra dạng gì rồi.
Những nơi Thẩm Phong đi qua đều để lại một chiến tích, anh đột nhiên dừng lại, âm thầm cởi chiếc áo sơ mi trên người xuống, dùng bàn tay vuốt ve khuôn mặt cô.
Mộc Thanh Anh phút chốc cảm thấy hụt hẫng, khoái cảm của cô gần như cao trào, cô sắp đạt được mục đích rồi. Nhưng lại dường như không thể với tới.
Cô mở mắt, nhìn lấy anh, đưa tay lên cổ của Thẩm Phong dùng lực kéo mình dậy, cô tự hôn lấy anh. Cô chủ động cướp lấy đôi môi đó. Đầu óc anh có chút mụ mị, giọng nói trầm khàn vang lên.
- Mộc Thanh Anh, là em tìm đến tôi!
Lớp phòng bị cuối cùng trên người cô cũng đã bị đối phương ném xuống sàn gỗ. Thẩm Phong cũng không chần chừ mà giải phóng "người anh em" đã căng như dây đàn nãy giờ.
- Đau...đau quá huhu
Mộc Thanh Anh rút người lại cứng ngắc khi cô cảm giác được vật gì đó vừa to vừa khủng vừa thọt vào bên trong mình.
- Em thả lỏng ra...Một chút, tôi di chuyển được, em sẽ hết đau.
Thẩm Phong vuốt tóc cô, nhẹ giọng bảo.
Mộc Thanh Anh thật sự thả lỏng cơ thể, lúc này phía dưới bắt đầu luân động từ từ rồi chuyển sang tốc độ bình thường. Cho đến khi Thẩm Phong thật sự cảm thấy bên trong anh và cô đã có thể hòa quyện, phía dưới liền luân động mạnh hơn.
- Aa...a, nhẹ..ư...nhẹ thôi...a
Mộc Thanh Anh vừa thở gấp vừa nói, cơn đau buốt lúc ban đầu cũng đã bị người đàn ông này xua tan đi, cô hiện tại đang trong một cơn khoái lạc mê hồn, cảm giác sung sướng ập đến, loại cảm giác này cô chưa bao giờ có được. Vậy cho nên mà nói, Thẩm Phong hiện tại như liều thuốc tiên, cứu giúp cuộc đời cô.
Thẩm Phong anh nhìn xuống nơi đang di chuyển mạnh, dòng nước màu đỏ đặc óng ánh đang chảy dọc xuống grap giường màu trắng. Anh biết, mình lấy đi lần đầu của cô gái Thư Kí Mộc này, thì về sau sẽ chịu trách nhiệm với cô. Đối với người phụ nữ khác thì anh chưa chắc đã đồng ý giúp họ giải được loại thuốc này, nhưng nếu là Mộc Thanh Anh thì anh chắc chắn đồng ý! Vì anh tin cô là người sạch sẽ nhất mà anh từng biết.
- Gọi tên tôi!!
Thẩm Phong vừa nói vừa thúc đẩy mạnh mẽ, anh như giải phóng tinh lực dồi dào mà bao năm qua mình kiềm nén sự dục vọng.
- Phong...Phong, nhẹ..nhẹ aa...ư
Mộc Thanh Anh bị thúc đẩy, lí trí cô hiện tại đang phục tùng người đàn ông này. Cả cơ thể đều lên xuống theo nhịp của người trên thân mình.
...
Cuộc chiến trên giường của anh và cô kết thúc lúc 4 giờ chiều, Mộc Thanh Anh ngất đi trên giường, được Thẩm Phong bế vào phòng tắm vệ sinh thân thể sạch sẽ, anh chỉ mặc cho cô chiếc áo sơ mi của mình, rồi bế cô trở về giường.
Thẩm Phong ngồi đó, làn khói trắng được phả ra từ miệng anh. Ánh mắt hướng về tấm lưng của Mộc Thanh Anh đang yên tĩnh trên giường, đột nhiên cô ho vài tiếng. Anh nhìn điếu thuốc trên tay rồi dập nó đi.
- Chuyện tôi và Thanh Anh xảy ra quan hệ, tuyệt đối không để lộ ra ngoài!
Thẩm Phong cất tiếng, Nhiệm Vu đứng đối diện gật đầu, ánh mắt anh đăm chiêu nhìn về một hướng. Sau đó lại nói
- Điều tra toàn bộ hành tung của Chu Viễn từ lúc chưa bắt đầu buổi tiệc
- Vâng, sếp còn gì căn dặn nữa không ạ?
Nhiệm Vu gật đầu rồi nói, chuyện sếp lớn và thư kí Mộc xảy ra chuyện trên giường đã khiến anh ta bất ngờ lắm rồi.
- Không, mấy giờ thuyền cập bến?
- Dạ 5 giờ, cũng sắp đến giờ rồi sếp.
- Một chút nữa, cậu sắp xếp lối đi riêng giúp tôi
Thẩm Phong nói rồi nhìn cậu ta, đối phương gật đầu sau đó cuối đầu chào rồi ra khỏi phòng.
Mọi hành lí của anh và cô đều được chuyển về trước, chỉ còn người ở đây thôi. Việc anh kêu Nhiệm Vu chuẩn bị lối đi riêng đều có lí do, anh không muốn dư luận ảnh hưởng đến Mộc Thanh Anh, càng không muốn cô gặp rắc rối.
Thuyền cập bến, khách khứa đều đua nhau đi hướng chính, cho đến khi được Nhiệm Vu báo cáo là trên thuyền không còn một ai, lúc này Thẩm Phong mới bế Mộc Thanh Anh đang ngủ trên tay, bước chân nhanh chóng sải về hướng lối đi riêng, sau đó bọn họ nhanh chóng lên chiếc xe thương vụ đã đợi sẵn rồi cũng rời khỏi bến cảng trong tích tắc