Thẩm Tống Đường Tạ Chu Tiên

Chương 37: Hồng Tố Cực



Phân phó thủ hạ xong, Đoàn Dự mới quay lại, mỉm cười thân thiện với Tư Đống và Sâm Mục: "Hai huynh không cần khách khí, chúng ta quan hệ thế nào, không cần phải thái tử ngược thái tử xuôi a".

Đoàn Dự dung mạo tuấn tú, thái độ thân thiện, khiến người khác trông vào dễ có hảo cảm, không tìm nổi một điểm gợn sóng.

"Tốt, Đoàn huynh".

Tư Đống cùng Sâm Mục nghe Đoàn Dự nói vậy, trong lòng nhất thời sảng khoái một trận, cánh mũi phổng lên không ít.

Tại trước mặt bao nhiêu người, được thái tử vuốt mặt, bọn hắn tâm trạng làm sao không tốt được.

"Đoàn huynh hôm nay tới đây là vì hoa khôi mới a". Tư Đống hỏi.

"Đúng vậy a, thực tình ban đầu ta không biết, cũng may có Sâm huynh báo một tiếng, nếu không có thể sẽ bỏ lỡ dịp hội ngộ này". Đoàn Dự gật đầu, hướng tay về phía Sâm Mục giải thích.

"Ra vậy". Tư Đống nội tâm thầm giật mình, thái tử cùng Sâm Mục quan hệ dường như tốt thêm không ít. Cái tên Sâm Mục này, lúc nào cũng một bộ nóng đầu, vậy mà tâm sâu như quỷ.

Sâm Mục thì vẻ mặt chưng hửng, không biểu lộ gì.

"Vậy tân hoa khôi chưa khai diện a?". Đoàn Dự hỏi, nhìn lên lầu hai phủ màn che.

"Há, cũng vừa đến giờ tốt, đã để các công tử đợi lâu, ngay sau đây tân hoa khôi sẽ xuất hiện". Diễm bà bà quan sát toàn trường một lượt, lúc này chợt mỉm cười phất khăn tay, lên tiếng.

Trương Tống vẻ mặt kỳ quái, chơi thanh lâu còn có chuyện xem giờ tốt? Lúc hành sự cũng muốn xem giờ tốt a? Kẻ nào kiên nhẫn được?

Tất cả mọi người từ đầu đến giờ luôn muốn gạt khuôn mặt của Diễm bà bà ra để nhìn vào cái màn che kia, nghe vậy thì từng người khuôn mặt đều háo hức khấp khởi:

"Tốt a, phiền phức Diễm bà bà"

"Diễm bà bà ngươi đã cực khổ đứng đấy lâu, lui xuống nghỉ ngơi uống trà đi a"

"Đúng đúng, nhanh một chút"

...



Diễm bà bà đứng trên lầu hai ban đầu nghe những thanh âm nhao phía dưới, vẻ mặt khởi sắc không ít, bất quá, càng nghe về sau, càng thấy có điểm nào đấy không đúng.

Bất quá, thời điểm này cũng không kịp nghĩ nhiều. Diễm bà bà quay về sau phất tay một cái, tức thì màn lụa bao phủ lầu hai rung động, từ từ hé mở. Về phần mình, Diễm bà bà liền lui về hậu trường, nhường sân cho hoa khôi.

"Tới rồi".

Tất cả mọi người một mặt háo hức nhìn lên trên lầu hai. Ẩn sau màn che là một thân hình yểu điệu dần dần hiển hiện.

Thời điểm hoa khôi bước ra. Không khí toàn trượng chợt như lắng đọng lại. Phảng phất không một thanh âm.

Hoa khôi thân mặc váy kim sa, bó sát thân hình khiến chỗ lồi chỗ lõm hiện ra vô cùng mê hồn. Phần áo hơi ngắn một chút, để lộ vòng eo không xương tựa liễu. Trên cái rốn nhỏ có đính một đoá kim hoa trắng lấp lánh, rung rung theo bước đi của nàng khiến người không nhịn được mà hô hấp gấp rút một trận.

Hoa khôi làn da trắng tuyết. Mắt phượng mày ngài. Làn môi đỏ thắm ướt át, tựa cánh hoa hồng điểm điểm vài hạt sương thủy. Trên mái tóc, cài hai cây trâm kim phượng đối xen khiến nàng trông càng cao quý, khí chất thiên thượng. Mặt đeo mạng che, tuy vậy từ những mỹ điểm khác, không khó đoán được đây là một mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành.

Cảm tưởng, dường như đây không phải một hoa khôi trong thanh lâu, mà là một nữ tử hoa dung quý phái, quý tộc hoàng gia vậy.

Khách nhân trông thấy dung nhan của nàng, đại đa số hô hấp gấp rút thêm vài phần. Nhiều người còn chảy cả máu mũi lúc nào không hay. Dù vậy, ánh mắt vẫn không rời thân hình nàng chút nào.

Hoa khôi dung mạo như tiên nữ, nhìn nhiều chút không hại a.

"Ai u, Tiết Uyển, ngươi nhẹ tay chút". Bất chợt lúc này, một thanh âm bất mãn vang lên, đánh tan bầu không khí lắng đọng này.

Tất cả mọi người đang ngất ngây lạc thần ngắm nhìn hoa khôi, nghe thấy thanh âm này thì giật thót một cái. Liền tức giận nhìn lại phương hướng phát ra âm thanh, là kẻ nào, kẻ nào thô bỉ như vậy!

Chỉ thấy tại một cái bàn phía Đông, một thanh niên tuấn tú ngọc thụ phong lâm đang ôm ôm vai vẻ đau đớn. Bên cạnh hắn, một tiểu cô nương hoa khôi vẻ mặt áy náy nhìn hắn, rồi lại nhìn mọi người xấu hổ.

"Cần phải cẩn thận chút nha. Tiếp, lại bóp vai cho hết đau a, lần này đừng mạnh tay như vậy". Trương Tống xoa xoa vai vài cái, hướng Tiết Uyển nhắc nhở.

Nguyên lai vừa rồi trông thấy nhan sắc hoa khôi, đến Tiết Uyển là nữ nhân cũng rất bất ngờ đối với vẻ đẹp của nàng. Lúc này nàng đang xoa bóp thư giãn cho Trương Tống, trong lúc không cẩn thận, vô tình giật mình bấm mạnh vào vai hắn.

Dù Tiết Uyển cũng ở trong Mộng Khiết Lâu, nhưng hoa khôi này mới tới không lâu, nàng vẫn chưa có dịp xem qua mặt. Cũng là vì nàng không có hứng thú, hoa khôi nào cũng vậy a, vừa gia nhập Mộng Khiết Lâu thì nổi do lạ, sau một thời gian ngắn khách nhân đã quen thuộc, liền trở thành một nữ tử thanh lâu bình thường như các nàng.



Phải chăng những người có kỹ nghệ, dung nhan tuyệt sắc xuất thế, bán nghệ không bán thân, mới có thể bảo vững phong quang.

Hoa khôi mới này còn hơn cả trong tưởng tượng của nàng. Dung mạo khuynh thành tạm không nói, trên thân còn có một cỗ khí chất hoa dung cao quý tuyệt đại.

Không biết nàng trước đây là ai, vì lý do gì mà lưu lạc tới nơi này.

Nàng này đã định trước có thể sẽ là hoa khôi số một của Mộng Khiết Lâu a.

Nghe Trương Tống nói, lại đối mặt với nhiều ánh mắt đang chăm chăm nhìn vào một phen, Tiết Uyển bối rối: "Xin... xin lỗi a". Nói xong, luống cuống tiếp tục bóp vai.

Trương Tống thấy mọi người nhìn lại, bất ngờ: "A, sao các vị nhìn ta làm gì? Không nhìn hoa khôi a? Ta cũng không phải nữ nhân xinh đẹp..."

Tất cả mọi người nghe vậy liền từ tức giận chuyển ngạc nhiên, người này trông tuấn tú, mặt lạ hoắc, không biết là người phương nào mà mở miệng phun tiếu ngôn không kiêng kỵ.

Bất quá, nghe lời Trương Tống nói, mọi người liền chuyển hướng ánh mắt lên lầu hai. Một tên ngông cuồng mà thôi, không cần để ý làm gì.

Hoàn San một bên thì cười thầm. Kẻ này không sợ tất cả mọi người xúm vào đánh hắn a.

Hoa khôi khẽ liếc Trương Tống một cái, đoạn, nàng hơi thi lễ, môi son khẽ mở:

"Tiểu thiếp Hồng Tố Cực, lần đầu ra mắt các vị công tử, mong được chiếu cố".

Thanh âm Hồng Tố Cực thánh thót như chim hoàng oanh, mọi người nghe được toàn thân xốp giòn một phen, toàn lâu nhất thời sôi động, tiếng tán thưởng liên tục vang lên:

"Tốt tốt"

"Thật tuyệt a, Hồng cô nương đẹp tựa tiên nữ"

"Hồng cô nương là mỹ nữ đẹp nhất trong các hoa khôi Mộng Khiết Lâu từ cổ chí kim đến nay"

"Ngày hôm nay đến đây quả không phí bạc a"



"Nghe nói ngươi trộm bạc của thê tử, không biết hổ thẹn?"

"Nói bậy..."

...

Nghe khách nhân nhao nhao, Trương Tống ngán ngẩm. Người kia ngươi hồ ngôn! Mộng Khiết Lâu làm sao tồn tại từ cổ chí kim tới lúc này. Còn người kia trộm bạc của thê tử đi chơi gái... ai, nói ra thật buồn.

Hoàn San đối với hoa khôi Hồng Tố Cực này cũng có chút bất ngờ. Không ngờ tại nơi thanh lâu này lại xuất hiện một nữ tử dung mạo, khí chất tuyệt thế như vậy.

Nhìn sang Trương Tống, thấy hắn khác hẳn với những người kia, vẻ mặt thản nhiên, ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng thì giật mình, người này quả có chút khí độ a.

Đợi toàn lâu lắng lại, các thanh âm tán thưởng nhỏ dần, Hồng Tố Cực lên tiếng: "Lần đầu gặp mặt, tiểu thiếp hổ thẹn múa một bài ra mắt các công tử, xin các vị đừng chê cười".















May mắn là hắn đã giác tỉnh một cái hệ thống, càng nổi danh càng vô địch, càng cõng nồi càng cường đại."- Hắn là Sở Hi Thanh trong . Bật mí: Hắn sợ vợ :v