Thẩm Tổng, Tôi Không Muốn Làm Thể Thân Cho Bạch Nguyệt Quang Của Anh

Chương 55: HÓA ĐƠN BẤT NGỜ



Sau bữa tối Triệu Niên Niên nói cô ấy muốn đi vệ sinh, nên Hứa Thư cũng không muốn đi theo.

Ánh đèn trong phòng riêng vẫn là mà vàng ấm, bên ngoài trời cũng đã tối dần.

Cửa bị đẩy ra, Hứa Thư còn tưởng là Triệu Niên Niên quay lại, quay đầu lại phát hiện là Lục Nghiêu.

Trong tay cậu ta cầm ly rượu, cậu ta dựa vào cửa nói: "Đầu bếp ở đây nấu ngon không?"

Hứa Thư mỉm cười: "Rất ngon."

"Cô hài lòng là tốt rồi, chỉ cần cô Hứa hài lòng, thì nhị thiếu gia liền hài lòng, mà nhị thiếu gia hài lòng, thì tôi liền có được thu được lợi nhuận."

Phân tích rất rõ rành, nhìn cậu ta không giống như đang say.

Vậy cái người vừa nãy lảo đảo đi ra cửa chính, chẳng lẽ là người khác sao?

“Nhân tiện.” Hứa Thư tựa như nhớ tới cái gì, “Ở đây bình thường có nhiều người như vậy sao?”

“Đương nhiên, chỗ của tôi ở trong giới cũng khá nổi danh.” Lục Nghiêu cười nói: “cô Hứa đang thắc mắc, tại sao mỗi lần cô cùng nhị thiếu gia tới đây đều không có người?”

Cô gật đầu.

"Bởi vì Nhị thiếu gia đã bao trọn nơi này."

"Bao trọn?"

Lục Nghiêu dứt khoát ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh Hứa Thư, bắt đầu giải thích: “Nhị thiếu gia thích yên tĩnh, mỗi lần đến đây ăn cơm đều báo trước cho tôi để tôi không tiếp thêm khác nào khác.”

Hứa Thư hỏi: "Nếu như vậy, chẳng phải là rất lỗ sao?"

"Lỗ thì sao?" Lục Nghiêu cười nói: "Tôi chỉ quan tâm cho nhị thiếu gia bao trọn thì tôi mới có được nhiều tiền nhất."

Cô chợt hiểu tại sao Lục Nghiêu lại thường xuyên mời cô đến.

"Tôi vẫn phải cảm ơn cô, cô Hứa."

"Cam ơn tôi?"

"Đúng vậy, kỳ thật trước kia nhị thiếu gia cũng không thường xuyên tới chỗ của tôi."

Hứa Thư mỉm cười nhưng không nói gì.

“Được rồi, tôi trở lại chỗ những người kia uống rượu.” Lục Nghiêu đứng lên, vẻ mặt mệt mỏi giải thích nói: “Tôi đã bảo tài xế chờ ở cửa, lát nữa ăn xong cậu ta sẽ đưa các cô trở về trường học."

Những chuyện này đều là giữ thể diện của Thẩm Từ Sinh, cô hiểu mà cô cũng không từ chối.

*

Triệu Niên Niên quay lại, Hứa Thư còn đang định gửi tin nhắn cho cô ấy.

“Sao đi lâu thế?” cô hỏi.

“Nơi này lớn quá, mình đi lòng vòng suýt chút nữa đã lạc đường.” Triệu Niên Niên nhẹ nhàng đóng cửa lại, trên mặt lộ ra vẻ đạo tặc.

“Cậu làm sao vậy?” Hứa Thư cười hỏi.

“Hứa Thư.” Người đối diện thần sắc nghiêm túc, “Mình thấy hay là chúng ta leo cửa sổ chạy trốn đi.”

Leo cửa sổ? Từ đây nhảy xuống không tật thì cũng què?

"Tại sao?"

Triệu Niên Niên nuốt nước miếng, nói: "Vừa rồi mình có đến quầy thanh toán xem bill của chúng ta, cậu có biết bữa ăn này bao nhiêu tiền không?"



Hứa Thư hiêir ý cô ấy.

"Yên tâm đi, hôm nay mình chắc là có đủ tiền."

"Thật sao? Cậu mang theo bao nhiêu?"

Hứa Thư nói: "Hai vạn."

“A!” Triệu Niên Niên cau mày, “Nhưng cả bữa ăn hôm nay hết tám vạn!”

Không gian đột nhiên yên lặng.

“Cậu có đọc lầm không?” Hứa Thư không thể tin được.

Hơn nữa, hôm nay bọn họ gọi đồ ăn đều là những món bình thường, đắt nhất có lẻ là mấy con tôm hùm.

“Không thể nào nhìn nhầm được.” Triệu Niên Niên nói: “Mình đã nhìn hơn mười lần rồi.” Cô muốn khóc, “Hứa Thư, chúng ta không nên nói Thẩm tổng là người nhỏ mọn, hiện tại phải chịu quả báo rồi, chúng ta phải làm gì đây?

Hứa Thư an ủi: "Không có việc gì, mình có mang theo thẻ, tiền trong thẻ hẳn là đủ."

Đúng lúc này, một người phục vụ bưng đĩa trái cây teangs miệng đi vào, Hứa Thư hỏi cậu ta thanh toán hóa đơn ở đâu.

"Sếp của chúng tôi nói muốn mời bữa cơm này, nói cô cứ việc ăn thoải mái."

Nói xong cậu ta đóng cửa lại đi ra ngoài, trong phòng riêng chỉ còn lại hai người.

“Hứa Thư, mình càng ngày càng yêu cậu.” Triệu Niên Niên mở to mắt, “Bây giờ mình có thể vừa ăn vừa cọ mặt với cậu.”

"Mình..."

Nhưng thật mục đích thật sự của Lục Nghiêu là lấy lòng Thẩm Từ Sinh.

Mục đích cậu ta không đơn giản chỉ là muốn trả cho cô bữa ăn 8 vạn nàu mà là hợp đồng cả triệu đô kia.

Hứa Thư không cho cậu ta cơ hội, cô đi thẳng đến quầy thu ngân để trả tiền.

"Xin chào, tôi muốn thanh toán hóa đơn." Hứa Thư đưa thẻ cho người trước mặt.

"Cô Hứa, Sếp của chúng tôi..."

Cô gái còn chưa kịp nói xong đã bị cô ngắt lời.

"Không có chuyện gì, cô có thể xem như không biết gì, tôi sẽ giải thích với sếp của cô sau."

"Được..." Người đối diện lộ ra vẻ ngượng ngùng, nhưng vẫn làm theo.

Khi ra ngoài, tài xế của Lục Nghiêu đã đợi sẵn bên ngoài.

Anh ta là người lần trước đưa Hứa Thư về trường, vậy nên cô có chút ấn tượng.

“Ăn ở đây còn có người đưa đón, bảo sao lại đắt kinh khủng.” Triệu Niên Niên thở dài.

Người tài xế mỉm cười: “Đây không phải là cách đối xử mà ai cũng đều được hưởng.”

Tất cả là nhờ vào mặt mũi của Thẩm Từ Sinh.

“Thật tốt.” Triệu Niên Niên đương nhiên hiểu được đạo lý này.

Chẳng trách lại có nhiều người muốn làm quen với Thẩm tổng như vậy, anh sẽ không bị những hành động nhỏ này lấy lòng.

Cô nhìn Hứa Thư.

Ánh mắt Hứa Thư nhìn ra ngoài cửa sổ xe, thần sắc có chút lạnh lùng.

Triệu Niên Niên có chút thắt mắc.



Nếu cô và Thẩm tổng thực sự thích nhau, tại sao vẫn chưa ở bên nhau.

Nếu cô không thích anh, thì tại sao lại không nói không.

“Hứa Thư.” Triệu Niên Niên gọi cô, “Mình có thể hỏi cậu một câu không?”

"Câu gì?"

Cô gái đến gần, nhỏ giọng hỏi: “Cậu có nhiều bí mật lắm phải không?

Tim Hứa Thư đập lỡ một nhịp, "Cậu hỏi vậy làm gì?"

“Không biết nữa.” Triệu Niên Niên ngửa đầu nhìn về phía trước, “Mình luôn cảm thấy cậu có rất nhiều chuyện khó nói.”

Hứa Thư cười: “Mấy ngày nay mình đã nói với cậu rồi, cậu bớt xem phim truyền hình lại đi, vậy mà cậu vẫn không chịu nghe mình.”

"Thật vậy sao?"

“Đúng là vậy đó.” Cô nói tiếp: “Cậu đừng suy nghĩ nhiều quá, mình không có chuyện gì đâu.

“Được rồi.” Triệu Niên Niên ôm lấy cánh tay cô, “Mình tin cậu.”

*

Nữa đêm, Nam Chiếu mưa lớn, cả thành phố như chìm trong màn mưa.

Trên trần là những chiếc đèn đang phát ra ánh sáng vàng ấm áp.

Thẩm Từ Sinh ngồi ở một góc, tùy ý vắt chéo đôi chân dài, dựa vào ghế sô pha da nhắm hờ mắt nghỉ ngơi.

“Sếp.” Có người mở cửa đi vào, ghé vào tai anh nói nhỏ, “Hôm nay cô Hứa đến chỗ Lục thiếu gia ăn cơm.”

“Lục Nghiêu à?” Thẩm Từ Sinh mở mắt ra, “Tôi hiểu rồi.”

Anh vẫy tay bảo người đàn ông ra ngoài.

Trong phòng lại rơi vào khoản không im lặng thật lâu, Thẩm Từ Sinh nhìn ánh đèn mờ ảo trên trần, không biết anh đang nghĩ gì.

Cánh cửa lại mở ra, Lâm Trọng Nhàn đi vào

"Đến sớm vậy?"

Thẩm Từ Sinh đứng dậy chỉnh đèn sáng hơn.

"Trùng hợp đang ở trên lầu ăn cơm, ăn xong con liền xuống đây."

Lâm Trọng Nhàn ngồi xuống ghế sofa, đặt cây gậy kế bên.

"Con tìm chú có việc gì?"

Thẩm Từ Sinh cười nhạt: “Con thật sự có chuyện muốn nhờ chú giúp đỡ.”

"Được, nói ta nghe thử."

Anh rót rượu cho Lâm Trọng Nhàn, không vội vàng nói: "Những người biết về mói qua hệ giữa Ninh Ý và con chỉ có những người bên cạnh chú, vì vậy con hy vọng họ có thể kín miệng hơn một chút."

"Sao đột nhiên lại nhắc tới chuyện này?" Lâm Trọng Nhàn hỏi.

Thẩm Từ Sinh vẫn bộ dạng ôn nhu như vậy, anh cười không đáp.

Trước đây thì không thành vấn đề, Hứa Thư có biết thì chẳng sao.

Chỉ là bây giờ thế sự luân chuyển, có một số việc anh nhất định phải chắc chắn cả đời này Hứa Thư cũng sẽ không biết.