Nghe anh nói mà Hứa Thư ngạc nhiên không thể tin vào tai mình.
Cô có nên tin lời anh nói, xung quanh anh sẽ không có người phụ nữ nào khác, anh chỉ có mình cô mà thôi.
Có lẽ câu nào sẽ đúng hơn.
Nếu Thẩm Từ Sinh gặp Hứa Thư trước khi gặp Ninh ý, thì có lẽ sẽ đúng như anh nói.
Cô chỉ ăn một nửa chiếc bánh, nửa còn lại đặt trên bàn.
Thẩm Từ Sinh còn phải làm việc trong thư phòng trong cùng, Hứa Thư ngồi bên ngoài buồn chán mở ứng dụng trên điện thoại lên tìm nhà.
Mặc dù Thanh Thủy vắng vẻ, ít người đi lại.
Nhưng giá thuê nhà lại đắt kinh khủng, giá thuê một căn nhà ở trung tâm thành phố Nam Chiếu cao chỉ bằng giá một căn hộ một phòng ngủ ở đó.
Đúng lúc này, Triệu Niên Niên gửi tin nhắn đến nói cô ấy đã tìm được một căn nhà thích hợp, hỏi cô đã tìm được chưa.
Hứa Thư thở dài, bất đắc dĩ gõ mấy chữ: 【Mình còn đang tìm, đọc thông tin liền phát hiện không có căn nào thích hợp hết.]
Triệu Niên Niên: [Mình phát hiện ra việc thuê nhà còn phải phụ thuộc vào duyên phận, vẫn còn thời gian, cậu không phải quá lo lắng đâu.]
Hứa Thư: [Ừ, mình sẽ tiếp tục tìm.]
Triệu Niên Niên: [Mình chia tiền thuê nhà ở ghép với người khác, sao cậu không cân nhắc đến chuyện chia tiền thuê nhà ở ghép với người khác?]
Cô cũng nghĩ đến câu hỏi này, nhưng có rất ít người sẵn sàng thuê một căn nhà ở Thanh Thủy.
Hứa Thư: [Rất khó tìm được người thích hợp để ở cùng.]
Triệu Niên Niên thở dài: “Tiếc là hai chúng ta làm việc xa nhau quá.]
Hứa Thư hiểu ý của cô ấy.
Hai người họ ở với nhau bốn năm, tính tình cũng khá hợp.
Nếu không phải vì lý do này, có khả năng cao họ sẽ tiếp tục ở với nhau.
Cánh cửa phòng làm việc mở ra, Hứa Thư quay lại nhìn.
"Anh Thẩm xong rồi à?"
Thẩm Từ Sinh không biết cởi áo vest ra khi nào, góc áo sơ mi trắng một bên nhét vào trong quần âu màu xám một bên để bên ngoài, phía trên còn hơi nhăn nhúm.
Nhìn anh lúc này rất lưu manh.
Nhưng Hứa Thư lại thấy bộ dạng hiện tại của anh lại đặc biệt đẹp mắt.
Khóe miệng Thẩm Từ Sinh giật giật, anh hỏi: “Sao em lại nhìn anh như vậy?”
“Anh Thẩm thật đẹp.” Trong lời nói có chút nịnh nọt.
Ai mà không vui khi được khen chứ? Thẩm Từ Sinh mỉm cười.
Khoanh tay dựa vào khung cửa, anh thích thú nhìn cô.
"Em đang làm anh hạnh phúc đấy, Thư Thư."
Hứa Thư quay người lại, nằm trên ghế sô pha, chống cằm trên khuỷu tay, hai mắt sáng ngời.
Cô hỏi anh: "Anh Thẩm có vui không?"
Vài phút trước, Thẩm Từ Sinh trong phòng làm việc còn tức giận muốn đập phá mọi thứ, nhưng lúc này trái tim anh lại mềm đi, như muốn mềm thành một vũng nước.
Thẩm Từ Sinh nhìn cô từ xa.
Màn đêm sắp buông xuống, trong phòng không có ánh sáng, mơ hồ nhìn thấy bóng dáng của Hứa Thư.
“Rất vui.” Thẩm Từ Sinh lặp lại, giọng nói càng thêm trìu mến, “Tất nhiên là rất vui rồi.”
*
Hai người ăn tối tại nhà hàng Trung Quốc ở tầng dưới, mùi vị cũng khá ngon.
Suốt bữa ăn hai người cũng không nói chuyện nhiều, thấy Thẩm Từ Sinh không nói chuyện nên Hứa Thư cũng không nói cho đến khi ăn xong.
Trăng ngoài cửa sổ đã lên cao.
Hứa Thư nói, "Em phải về rồi."
Thẩm Từ Sinh đang chậm rãi dùng khăn ăn lau miệng, hơi nhíu mày hỏi: "Em về đâu?"
“Trường học.” Cô vươn tay kéo cánh tay anh, ánh mắt rơi vào trên mặt đồng hồ, nghiêm túc nói: “Đã gần tám giờ rồi.”
Thẩm Từ Sinh kinh ngạc, nhất thời không phân biệt được cô đang nói thật hay nói đùa.
Anh tiếp tục hỏi: "Hôm nay em định về trường thật à?"
Hứa Thư gật đầu.
Thẩm Từ Sinh khó hiểu: “Ngày mai em còn có việc phải làm sao?”
“Ngày mai?” Hứa Thư suy nghĩ một chút, “Không có.”
“Vậy thì đừng về nữa.” Giọng anh có chút mê hoặc, “Ngày mai anh đưa em về.”
Khung cảnh ban đêm của Gia Hòa thực sự rất tuyệt, đứng trước cửa sổ trong suốt từ trần đến sàn, Hứa Thư nhìn ra các tòa nhà cao lớn bên ngoài.
“Còn đứng đây làm gì?” Thẩm Từ Sinh không biết từ lúc nào đã đi đến sau lưng cô.
“Nhìn cảnh đêm.” Ánh mắt cô có chút mê mang.
“Thích nơi này không?” Anh đút hai tay vào túi quần, thản nhiên hỏi.
“Cũng được.” Đây là lần đầu Hứa Thư tới đây, cô không thể nói thích hay không thích nơi này được, liền chuyển đề tài, “Anh Thẩm, chúng ta nói chuyện chút được không?”
"Em muốn nói chuyện gì?"
Hứa Thư suy nghĩ một lúc rồi nói: "Nếu có hai sự lựa chọn, một là quay về quá khứ, hai là du hành đến tương lai, anh Thẩm sẽ chọn cái nào?"
“Quá khứ và tương lai à.” Thẩm Từ Sinh nghiêm túc suy nghĩ, vẻ mặt nghiêm túc.
“Nếu là em thì sao?” Anh hỏi ngược lại cô mà không trả lời.
Hứa Thư chớp mắt, ánh mắt anh rơi vào ánh sáng trong mắt cô.
"Tương lai."
Thẩm Từ Sinh lại hỏi cô tại sao.
Cô nói: "Em muốn nhìn thấy tương lai, xem em người đi cùng anh Thẩm có phải vẫn là em hay."
Thẩm Từ Sinh trong phút chóc cảm thấy hoảng hốt.
Cảm giác lo lắng, mà anh không thể lý giải được.
Hứa Thư tiếp tục hỏi anh: "Anh Thẩm sẽ chọn cái nào?"