Ngày nghỉ, Thomas đang đi dạo trong siêu thị. Anh đang đẩy chiếc xe đựng đồ đến mấy gian hàng đồ ăn. Dừng lại ở gian hàng đồ ăn nhanh, Thomas hướng tay tới mấy gói mì hộp. Một bàn tay như cũng đang hướng tới gói mì đó chạm vào tay Thomas.
- A... Xin lỗi...
Thomas nhìn sang người đứng bên cạnh.
- A... – Cô gái đó kêu lên. – Anh là người đi cùng cảnh sát hôm đó.
Thomas bất ngờ. Cô gái đó chính là Sarah Jones, giúp việc cho nhà Redson.
- Sao cô lại ở đây? – Hai người đẩy xe đi cạnh nhau và Thomas hỏi.
- Tuần nào tôi cũng phải vào trong thành phố để mua thức ăn cả.
- Vậy còn những người trong nhà?
- Họ cũng chỉ ăn thức ăn ở siêu thị nên tôi mua luôn cho họ.
Đến một quán cà phê gần siêu thị, Sarah ngồi xuống trước rồi Thomas ngồi xuống sau. Sarah nói:
- Anh đi cùng cảnh sát nhưng anh không phải cảnh sát đâu nhỉ? Anh là thám tử à?
- Thật ra tôi là luật sư. – Thomas trả lời.
- Oh... – Sarah có thoáng chút ngạc nhiên. – Tôi hy vọng cảnh sát có thể nhanh chóng giải quyết vụ án này và trả lại sự trong sạch cho ông chủ tôi.
- Ông chủ? Ông Harmond Redson ư? – Thomas hỏi.
- Không phải cảnh sát đang nghi ngờ ông ấy sao? – Sarah khuấy khuấy ly cà phê nói. – Chính bởi cái bức thư đó. Nó ghi cái gì mà “tội ác của gia đình Redson”. Cái gì chứ? Nếu là thế thật thì ông chủ đời nào lại báo cảnh sát bao giờ. Đâu có ai ngu như vậy đâu!
- Cô Sarah! Cô nghĩ thế nào về ông Harmond. – Thomas hỏi.
Sarah cười và khuấy ly cà phê.
- Đó là một người khó hiểu. – Sarah mỉm cười – Khi tôi đến làm việc trong gia đình Redson này. Tôi chỉ biết ông ấy là một nhà khoa học và chủ tịch một tập đoàn lớn nhưng tôi nghĩ hàng xóm xung quanh gần như không biết ông ấy là ai.
Thomas nhớ lại lời Maggie nói “Họ không biết gì về chủ nhân của ngôi nhà này đâu.”
- Thế những người còn lại thì sao?
- Họ cũng vậy! Các cô cậu trong nhà chỉ chơi thân với nhau và chẳng vao giờ biết đến hàng xóm xung quanh.
“Một thế giới của những người giàu có” Thomas nghĩ và tiếp tục hỏi:
- Thế còn ông Aric thì sao?
- Ông ấy cũng vậy thôi. – Sarah trả lời – Thậm chí ông ấy còn rất ít khi ra khỏi tháp cuống hồ là ra khỏi nhà.
- Tại sao ông Aric lại phải sống trong tòa tháp đó vậy?
- Vì mộng du! – Sarah trả lời không do dự - Ông chủ nói ông Aric bị mộng du nên chuyển ông ấy sống sang tòa tháp đó.
- Cô cũng nghĩ vậy ư?
Sarah mỉm cười:
- Không! Ai cũng hiểu là có chuyện gì đó giữa ông Aric và ông chủ nhưng không ai nói ra. Tôi cũng chỉ là người giúp việc càng không nên nói gì. Không phải tôi cũng đã nói rồi sao? Ông chủ rất khó hiểu. Có những lúc ông ấy rất tốt nhưng có những lúc ông ấy rất đáng sợ.
- Những lúc ông ấy tốt là như thế nào?
Đôi mắt Sarah trầm tư như nghĩ về một điều gì đó.
- Như lúc ông ấy nhận nuôi cậu Daniel chẳng hạn.
- Daniel! – Thomas nhớ lại những người trong gia đình Redson. – À! Đó là cháu của ông ấy.
- Tôi mới chỉ vào đây được mấy năm thôi! Tất cả những gì tôi biết đều là do bà Army kể lại. Theo bà Army thì bố mẹ cậu Daniel đều chết cháy khi cậu ấy còn rất nhỏ và ông Harmond đã nhận cậu ấy về nuôi.
- Dường như ông ấy rất yêu thương Daniel.
- Có lý do cho việc đó cả đấy. – Sarah buột miệng nói.
- Huh...
Sarah liếm môi và nhìn xuống bàn.
- Đáng lẽ tôi không nên nói chuyện này nhưng theo bà Army thì người mà ông Harmond yêu là Chris, mẹ của cậu Daniel.
- Huh... – Thomas tỏ ra bất ngờ. – Mẹ của Daniel.
- Tôi không biết nhiều về bà ấy, chỉ biết bà ấy là một người rất đẹp thôi. Đẹp hơn cả bà Jennie, đẹp đến độ bà Emily luôn ghen tỵ với sắc đẹp của bà ấy. Ông Antonio, bố cậu Daniel là người em mà ông Harmond thương yêu nhất, bà Chris là người mà ông ấy yêu. Khi hai người họ cùng chết ông Harmond là người khóc nhiều nhất, và sau đó ông ấy nhận nuôi cậu Daniel về.
- Thật ra tôi có thắc mắc này từ lâu lắm rồi! Vợ của ông Harmond là ai?
- Tôi không biết! – Sarah lắc đầu – Tôi chưa hề nghe thấy tên của bà ấy, chỉ biết được là hai người họ đã ly hôn trước khi ông ấy nhận nuôi cậu Daniel về. Hai người họ không có con, có lẽ đó cũng là lý do ông ấy nhận nuôi cậu Daniel chăng?
- Hai người họ chia tay ư?
- Ukm... – Sarah khuấy khuấy cốc cà phê. – Lý do của họ là ông Harmond chỉ chăm chăm nghiên cứu khoa học mà không quan tâm gì đến gia đình nhưng lý do thực sự thì ai mà biết được. Có thể bà ấy biết người mà ông Harmond yêu là mẹ của cậu Daniel. Cái đó thì không ai có thể biết được.
- Vậy còn ông Aric và bà Sharon, học không có một người con nào sao?
Gương mặt Sarah thoáng thay đổi:
- Tôi nghe nói họ có một người con nhưng đã chết do sinh non. Từ đó bà Sharon không thể sinh con được nữa. Tuy vậy, hai người họ vẫn yêu thương nhau thật lòng. Anh cũng thấy rồi đúng không, hôm xảy ra án mạng bà Sharon ngất đi khi thấy thi thể ông Aric. Sau đó bà ấy cũng nhốt mình trong phòng không hề ra ngoài.
- Bà ấy nhốt mình trong phòng ư?
- Đã mấy ngày rồi... – Sarah nói. – Trong gia đình thì tôi thấy ông bà Brian là yên ổn nhất.
- Brian và Jennie... – Thomas nhớ lại những người trong gia đình Redson. – Đó là bố mẹ của Russell đúng không?
- Đúng vậy! Gia đình họ chẳng có vấn đề gì cả!
***
Tối hôm đó, tại biết thự nhà Redson, nhà A, Jennie đang rửa hoa quả trong bếp. Brian bước vào và đến bên cạnh Jennie.
- Chúng ta nói chuyện chút nào!
Cả hai người cùng bước ra ban công. Brian châm một điếu thuốc và đưa lên miệng rồi thở ra khói. Sau vài phút im lặng, cuối cùng, ông ta lên tiếng.
- Em nghĩ chúng ta nên làm gì đây? Cảnh sát sẽ không thể làm gì được đâu! – Brian nói bằng một giọng ảo não.
- Anh đã nói chuyện với anh ấy chưa? – Jennie e ngại nhìn chồng.
Brian thở dài:
- Anh ấy cũng không thể giải quyết được vụ này...
Im lặng. Cả hai cũng nhìn ra bên ngoài.
- Anh này... – Jennie nói – Anh có cảm thấy Harmond trong vụ này có gì đó rất lạ không?
- Ý em là sao?
- Tại sao anh ấy lại nhờ đến cảnh sát. Cứ như anh ấy đang muốn đẩy chúng ta đến chỗ chết ấy... Em nghĩ... – Jennie ngập ngùng.
- Em nghĩ gì...?
- Thôi bỏ đi! Jennie gạt phăng điều mà mình định nói ra khỏi đầu.
- Ở đây không có ai nghe thấy đâu! – Brian nhìn thẳng vào mắt vợ.
- Anh có nghĩ đây là âm mưu của Harmond không?
- Âm mưu... để làm gì?
- Để giết chết tất cả chúng ta!
- ...
- Chúng ta có 8 người, nếu tất cả đều chết hết thì chỉ còn một mình anh ấy làm chủ. Anh ấy có thể làm những gì anh ấy muốn.
Brian lảng tránh ánh nhìn của vợ. Cuối cùng, ông ta lại nhìn vào mắt Jennie một lần nữa.
- Em nghĩ quá nhiều rồi! Vậy theo em, bức thu tống tiền đó cũng là do anh ấy tự gửi ư? Aric là do anh ấy giết à?
- Em chỉ cảm thấy vậy thôi! Từ khi anh ấy chuyển Aric sang tòa tháp đó, anh ấy ngày càng khó hiểu.
Không thấy Brian nói gì, Jennie nói:
- Anh à... hay...
- ...
- ... hay là chúng ta tự thú đi!
- !!!
- Khoan bàn tới chuyện vụ này có liên quan gì đến Harmonnd không! Cứ cho như là không đi. Bây giờ đang có một kẻ nhắm vào gia đình chúng ta. Nếu cảnh sát bắt được hắn, hắn sẽ khai ra hết những gì hắn biết, chúng ta sẽ bị bắt. Còn nếu cảnh sát không bắt được hắn, hắn sẽ giết chết từng người trong gia đình chúng ta. Nếu là như vậy thôi thì chúng ta tự thú đi.
Brian thở dài và lắc đầu:
- Harmond và những người khác sẽ không đồng ý đâu. Cứ cho là chúng ta mặc kệ bọn họ thì Russel sẽ làm sao đây... Nó cũng sẽ ngồi tù à?
Jennie gần như tuyệt vọng .
- Vậy... vậy chúng ta phải làm thế nào đây?
Thấy sắc mặt của Jennie. Brian vỗ vai an ủi.
- Đừng sợ... đừng sợ gì hết... mọi thứ sẽ qua thôi.
***
Ở tầng dưới, trước cửa phòng của Sharon Redson, hai cô giúp việc Sarah và Tina đang đặt những đĩa thức ăn trước cửa phòng Sharon.
- Bà ấy vẫn không ra khỏi phòng à?- Sarah hỏi.
- Đã mấy ngày nay rồi! – Tina nói – Đành để thức ăn ở đây thôi.
Nói rồi cô ta để đĩa thức ăn cuối cùng trước cửa phòng.
Rời khỏi phòng của Sharon, Sarah nói chuyện:
- À! Hôm nay tôi đã gặp anh chàng lần trước đi cùng cảnh sát đấy!
- À! Anh chàng thám tử...
Sarah kể:
- Thật ra anh ta là một luật sư.
- Luật sư?
Hai người vừa đi vừa nói chuyện. Ở một góc khuất gần đó, một bóng người đang dõi theo hai cô bằng đôi mắt phức tạp. Đó không ai khác chính là Sharon Redson, bà ta không ở trong phòng mà ở bên ngoài. Một nửa gương mặt bà ta nấp sau bức tường, nửa kia lộ ra ngoài. Đôi mắt bà ta không ngừng nhìn về phía trước.
***
Ở dưới nhà, bên ngoài sân, Michael Allen đang rửa xe ô tô. Đám chị em Hayley Wendy và Nate không có việc gì làm, chạy đến bên tán tỉnh anh ta. Anh ta ghét nhất những lúc như thế này nhưng vì công việc anh ta đành bơ bọn họ đi. Vào đúng lúc đó, cánh cổng mở ra. Russel và Daniel đi đâu mới về, và Skye đang lẽo đẽo đi theo họ. Không cần nói cũng biết là Skye đã đi theo hai người rồi. Michael vẫn đang lau rửa xe nhưng ánh mắt anh ta đột nhiên chuyển hướng về phía Skye.
***
Cùng lúc đó, trong nhà A, phòng khách, Harmond Redson đang nhìn lên chiếc camera ở trên trần.
- Bà Army! – Bà Army đi qua bị Harmond gọi lại.
Bà Army đứng lại và Harmond nói tiếp:
- Bà ra gặp cậu Michael, nói ngày mai cậu ấy gỡ hết camera trong nhà A cho tôi.
***
Trong thành phố, tại một căn nhà nào đó, Thomas đang viết một tờ giấy gì đó. Viết xong, anh ta dán lên bức tường bên cạnh. Đó là tờ giấy có ghi những người liên quan đến vụ án đã được Thomas liệt kê lại thành từng mục như sau:
*) Gia đình Redson.
- Cậu cả: Harmond Redson.
+ Vợ: đã ly hôn.
+ Con: không có.
- Cậu hai: Aric Redson (nạn nhân trong vụ án này)
+ Vợ: Sharon Redson.
+ Con: có một con nhưng đã chết non.
- Cậu ba: Brian Redson.
+ Vợ: Jennie Redson
+ Con: Russell Redson.
- Cô bốn: Emily Redson
+ Chồng: Grimmer Redson
+ Con: Hayley Redson
Wendy Redson
Nate Redson
Skye Redson
- Cậu út: Antonio Redson (đã chết từ rất lâu)
+ Vợ: Chris Redson (đã chết từ rất lâu)
+ Con: Daniel Redson (đang được Harmond nuôi)
*) Người giúp việc của gia đình Redson:
- Army Mulvey
- Sarah Jones
- Tina Watson
- Michael Allen
*) Người ngoài cuộc vô tình có mặt tại vụ án.
- Nhà báo Tom Evans.
Nhìn vào danh sách, Thomas gõ gõ tay lên trán và lẩm bẩm: