Thám Tử Bóng Đêm

Chương 62: Hoa, rắn và kẻ thế thân (2)



- Cái gì!? – Thomas nghe thanh tra Radish tường thuật qua điện thoại và nói – Hắn... đã chết ư?

"Vụt!!!" Anh nhanh chóng lái xe đến hiện trường.

*

- À! Không! – Ngài thanh tra nói sau khi Thomas đã đến. – Tại sự việc diễn ra nhanh quá nên tôi mới hốt hoảng mà nói vậy thôi. Thực ra hắn chưa chết. Xe cứu thương vừa mới đưa hắn đi. sau khi băng bó xong, họ sẽ được áp giải về sở cảnh sát để lấy lời khai. – Ông vừa nói vừa quay lại đằng sau. – Trước đó thì chúng ta hãy kiểm tra ngôi nhà này nào.

Ngài thanh tra và Thomas bước tới trước ngôi nhà. Cánh cửa mở ra, một mẩu giấy rơi xuống, Thomas nhặt mấu giấy nên và nói:

- Đặt cả giấy trước cửa để kiểm tra, xem ra đúng thật là hắn đang trốn chạy một điều gì đó nên mới sợ hãi như vậy.

Vào bên trong, đầu Thomas vướng phải một lớp màng nhện phía trên cửa. Thomas gạt đi và nói:

- Đúng thật là hắn ta chỉ ngồi xe lăn nhỉ?

Nhìn xung quanh tất cả mọi thứ đều giống với những bức ảnh chụp của David Fisher. Thomas nói:

- Vẫn còn màng nhện ở cửa chứng tỏ David Fisher đã đột nhập vào bằng cửa sổ.

Anh đến bên chiếc cửa sổ gần đó và nói:

- Theo logic, David Fisher sẽ chụp ở gần trước nên đây là bức đầu tiên. – Nói đoạn, anh lấy một tấm ảnh trong đám ảnh đó ra, tấm ảnh đó như được chụp từ góc mà anh đang đứng.

Thomas di chuyển vị trí và nhìn qua những tấm ảnh.

- Đây sẽ là bức thứ hai... – Thomas lại lấy ra một bức ảnh khác.

Thế rồi, anh di chuyển chỗ đứng.

- Bức thứ ba...

- Bức thứ tư...

- Bức thứ năm...

- ...

Sau khi đã để gần hết những bức ảnh xuống sàn Thomas còn cầm trên tay một tấm ảnh và nói:

- Đây là bức cuối cùng, nhưng cũng là bức lạ nhất. Các bức ảnh khác đều chụp những góc khác nhau của ngôi nhà, tại sao chỉ riêng tấm này lại chụp cận cảnh giá sách vậy.

Thomas lấy hết sách trên giá và nói:

- Cái giá sách này có gì?

Anh đặt tay vào bên trong, bên trong giá sách mở ra một ngăn tủ bí mật. Ngài thanh tra bất ngờ. Ngăn tủ được mở ra. Trong ngăn tủ là giấy tờ tùy thân của một người đàn ông tên Peter Robinson. Ngài thanh tra biết đó chính là người chủ của căn nhà này vì trên đó có ảnh của ông ta. Thomas cầm những giấy tờ đó trên tay, ngài thanh tra nói:

- Ông ta tự xưng với những người xung quanh mình tên là Chive Clarke nhưng tên thật của ông ta lại là Peter Robinson, rõ ràng là có vấn đề.

Nhưng Thomas không quan tâm tới điều đó. Cái anh quan tâm là mẩu giấy ở dưới chân, nó rơi ra ki anh mở cửa tủ. Anh nhặt mẩu giấy lên và nói:

- Ngài thanh tra, hãy nhìn này! Cả tủ bí mật cũng được đặt bẫy, nếu David Fisher không chú ý thì việc Robinson phát hiện ra cũng chẳng có gì là lạ.

*

Trở về sở cảnh sát, ngài thanh tra đặt những gì vừa tìm được đến trước mặt người đàn ông nọ.

- Clive Clarke. – Ngài thanh tra nói – Hay tôi nên gọi ông là Peter Robinson nhỉ?

Peter Robinson nhìn những giấy tờ có tên mình rồi ngẩng đầu lên. Thomas nhìn ông ta ngồi trên xe lăn cũng thấy buồn cười. Lúc đầu ông ta cải trang thành người khuyết tật phải ngồi xe lăn, vậy mà thế quái nào sau khi bị tai nạn ông ta lại phải ngồi xe lăn thật. Haiz... Anh chẳng biết phải nói sao với trường hợp này nữa. Thế rồi, ngài thanh tra nói tiếp:

- Tôi không biết có lý do gì nhưng ông đang chạy trốn đúng không? ông cố gắng che dấu thân phận của mình. Lấy một cái tên khác, giả vờ như một người tàn tật và đến ngôi nhà cũ ở đúng không? Nhưng David Fisher đã tìm ra ông, ông ta đột nhập vào nhà anh để chứng thực và đã tìm được ngăn tủ bí mật đó nhưng anh đã để một mẩu giấy ở ngăn tủ đó, khi về nhà anh biết có kẻ đã đột nhập vào nhà mình. Anh biết đó là Fisher vì anh ta mới dọn đến gần đây. Nên anh đã vào nhà anh ta, đinh đập vỡ đồ đạc để đe dọa. Nhưng anh ta đã quay trở lại nên anh đã giết anh ta. Có đúng không?

Ngài thanh tra hỏi, nhưng Peter không trả lời, ông ta chỉ nhìn vào ngài thanh tra và nói:

- Ông thanh tra, ông đọc tiểu thuyết quá nhiều đấy à! Ông nói tôi đang chạy trốn vì một lý do gì đó. Lý do gì đó là lý do gì? David Fisher là ai? Tôi chỉ biết anh ta là người mới chuyển đến gần nhà tôi chứ tôi biết là ai? Tôi đặt bẫy ở nhà vì tôi sợ có người lẻn vào nhà lúc tôi đi vắng. Như thế có vấn đề gì à? Các người tự bịa chuyện ra. Tôi không phục. Tôi muốn gọi luật sư.

Ngài thanh tra tức giận nói:

- Ông Robinson! Ông đang đùa tôi đấy à! Vậy ông giải thích xem, tại sao ông lại dùng tên giả.

Peter Robinson cãi lại:

- Tôi ghét bố mẹ tôi. Tôi không muốn dùng cái tên họ đặt. Tôi muốn mọi người xung quanh gọi tôi là Clive Clarke đấy! Liên quan gì tới ông!

- Được! Vậy tại sao ông không bị gì hết mà lại đi xe lăn.

- Tôi lười! Tôi ngại đi bộ! Tôi thích ngồi xe lăn! Có liên quan gì đến ông không?

- Vớ vẩn! – Ngài thanh tra đập tay xuống bàn và nói – Vậy tại sao ông lại chĩa súng bắn tôi.

Robinson cứng họng nhưng vẫn cố cãi:

- Tôi thấy có kẻ khả nghi ở trước cửa nhà tôi nên tôi tấn công vậy thôi!

- Có người trước cửa nhà ông và ông bắn súng vào họ?

- Không! – Peter Robinson nói – Tại tôi nhìn cái mặt ông nói gian gian quá thôi. Nhìn cái mặt ông nói như một tên tội phạm. Tôi nhìn tôi muốn bắn cho ông một phát.

- Cái quái gì! – Ngài thanh tra giận đến tím mặt. – Ông nghĩ cảnh sát là một lũ ngu à! Sao ông không soi gương mà nhìn lại cái mặt ông xem nó như thế nào?

Ngài thanh tra đứng dậy, cậu cảnh sát bên cạnh vội kéo ông ta xuống:

- Sếp ơi! Bình tĩnh! Chúng ta vẫn đang trong cuộc thẩm vấn.

Cuối cùng, không còn gì để nói nữa, ngài thanh tra đứng dậy và hướng ra ngoài cửa. Trước khi ông nói:

- Tất cả những chuyện này thật vô nghĩa! Dù ông có giết David Fisher hay không thì ông cũng đã tấn công cảnh sát, hãy cứ chuẩn bị tinh thần mà ra tòa.

Thế rồi, ngài thanh tra định mở cửa thì Peter lên tiếng:

- Khoan đã! Ông thanh tra! Tôi muốn hỏi một việc.

- ... – Ngài thanh tra dừng lại và Peter nói tiếp.

- Tôi muốn biết David Fisher chết trong khoảng thời gian nào?

- Áng chừng là khoảng từ 9 giờ đến 10 giờ tối hôm qua.

- Vậy thì tôi có chứng cứ ngoại phạm. Lúc đó tôi đang ở một quán ăn khuya trên đường Super Boy. Ông chủ quán ở đó có thể làm chứng cho tôi.

*

Một lát sau, khi nhân viên kiểm tra được cử đi trở về, ngài thanh tra nói với Thomas:

- Hắn đã nói thật! Đúng là hắn đã ở đó trong khoảng thời gian gây án.

- Nhưng có đáng tin không? Đó là bằng chứng dó hắn tự nói ra.

- Tôi không nghĩ chủ quán nói dối! – Ngài thanh tra nói – Khi người của tôi đến quán có một vị khách tối qua cũng tình cờ có mặt ở đó đã làm chứng cho hắn ta.

- Vậy là hắn ta không phải hung thủ?

- Nhưng tại sao hắn luôn nói dối chúng ta?

Thomas nói:

- Có lẽ chúng ta phải tìm ra được nguyên nhân khiến Robinson chạy trốn mới có thể làm sáng tỏ vụ án này.

*

Một lúc sau, một loạt những tập hồ sơ được đặt trên bàn. Ngài thanh tra nói với các nhân viên trong đội của mình.

- David Fisher là thám tử trong một công ty thám tử. Tất cả các vụ án mà anh ta nhận đều được ghi lại trong hồ sơ. Tìm được người nhờ cậu ta tìm Peter Robinson có thể tìm ra lý do khiến Rovinson chạy trốn.

Thế là cả đội cảnh sát vùi đầu vào tìm kiếm những vụ án mà David được nhờ điều tra trong thời gian gần đây. Không thấy gì hết. Đột nhiên một viên cảnh sát nói:

- Sếp ơi! Tuy là trong hồ sơ không có ai nhưng hãy nhìn này!

Ngài thanh tra nhìn theo tay cậu nhân viên đó chỉ. Viên cảnh sát đó đang cầm danh sách những người có quan hệ thân thiết với David Fisher lúc sống. Trong danh sách đó có một cái tên. Một người phụ nữ tên là Lucia Robinson.

*

Nửa tiếng sau, cô gái đó được đưa đến sở cảnh sát. Đó là một người phụ nữ tầm 24, 25 tuổi. Tóc ngắn ngang vai, gương mặt không xinh nhưng trông có vẻ hiện đại. Tại phòng thẩm vấn Lucia nói:

- Đúng vậy! David Fisher là bạn của tôi! Tôi biết anh ấy là một thám tử nên đã nhờ anh ấy tìm giúp bố tôi.

- Peter Robinson là bố cô! – Ngài thanh tra nói.

- Không phải trên danh nghĩa! – Cô gái mỉm cười – Ông ấy qua lại với mẹ tôi khi đã kết hôn. Mẹ tôi đã chia tay ông ấy (lúc đó bà ấy có mang thai tôi). Sau này, khi mẹ tôi chết đi, tôi đã gặp lại bố tôi, lúc đó ông ấy mới biết đến sự tồn tại của tôi. Đã có thời gian khó khăn nhưng cuối cùng chúng tôi đã hòa thuận với nhau. Vợ của ông ấy đã chết nhưng ông ấy vẫm không muốn công khai mối quan hệ của chúng tôi. Tôi sống ở trong một ngôi nhà lớn, cứ mỗi tuần ông ấy đến thăm tôi một lần nhưng gần đây ông ấy biến mất nên tôi đã nhờ David tìm hiểu hộ xem ông ấy ở đâu.

- Thế cô đã nhận được tìn gì về David Fisher chưa?

- Chưa! – Cô gái nói – Các người biết anh ấy ư? Anh ấy đã tìm được bố tôi chưa?

- Cô Robinson này! David Fisher chết rồi!

- Không thể nào! – Lucia thể hiện rõ sự ngỡ ngàng.

Nhưng cô chưa kịp thể hiện sự đau khổ thì ngài thanh tra đã nói tiếp:

- ... Và bố cô, là kẻ tình nghi giết cậu ấy!

Lucia đưa tay lên miệng, lần này thì cô không biết phải nói gì nữa. Gương mặt cô cứng đờ, một cảm giác vừa bất ngờ vừa đau khổ, vừa không thể tin được vừa không thể nói nên lời. Ngài thanh tra nói tiếp:

- Tôi cần cô để giúp tìm ra kẻ đã giết Fisher. Cô sẽ giúp tôi chứ!

*

Một lúc sau, Thomas và ngài thanh tra đứng trước một ngôi nhà và nói:

- Cô ấy không giúp được gì cho chúng ta nhiều nhưng ít nhất cô ấy đã cho chúng ta biết Robinson có một ngôi nhà bí mật ở đây.

Không nhiều lời nữa, Thomas nói:

- Chúng ta vào thôi!

Ngay lập tức, cảnh sát bước vào bên trong, lục tìm mọi thứ, không có gì. Cuối cùng, Thomas vào trong bếp và lôi ra được một thứ.

- Radish! Hãy nhìn này! Dường như trước lúc bỏ trốn ông Robinson đã đập nát một cái gì đó. – Thomas nói và lôi từ trong thùng rác ra những thứ gì như những chiếc máy ghi âm bị đập nát.

Ngài thanh tra cầm lấy chiếc máy ghi âm đó và nói:

- Đem về sở cho phòng pháp chứng may ra có thể khôi phục được nội dung bên trong.

- Và còn có rất nhiều những giấy tờ kỳ lạ bị đốt. – Thomas lại nói và lôi từ trong thùng rác ra những mẩu giấy nham nhở do cháy dở.

Radish lại cầm những mẩu giấy từ tay Thomas và thở dài:

- Hy vọng bên pháp chứng có thể khôi phục lại.

Cuối cùng, Thomas rút ra một chiếc phong bì. Trên đó có gắn một con dấu hình một con rắn đang cuộn lấy một bông hoa. Thomas đưa cho ngài thanh tra và nói:

- Radish! Ông nhìn này! Đây là thứ gì?

Ngài thanh tra cầm lấy bức thư và nói"

- Ôi! Không! Đó là hội "Hoa và Rắn".

Thomas không nói gì hết, ngài thanh tra cũng im lặng. Đột nhiên, Thomas nói:

- Này, Radish! Ông có nghe thấy tiếng gì không?

- Không!

Thomas tập trung tinh thần và nói:

- Còn tôi thì nghĩ là có đấy!

Vừa dứt lời, anh ta cầm ngay chiếc thùng rác trên tay ném về phía cửa sổ.

"Cạch!" một bóng người đứng dòm ngó bên cửa sổ vội chạy đi.

- Bắt lấy hắn! – Thomas kêu lên.

"Vụt!" Anh nhảy qua cửa sổ. Các cảnh sát khác tản ra những lỗi đi khác chặn đường hắn lại.

Kẻ đó đội mù trùm đầu đen, chỉ để hở mỗi đôi mắt. Hắn chạy về phía trước. Có cảnh sát ở đó. Hắn chạy về sau, gặp ngay Thomas. Hắn liều mình đánh trái. Thomas đưa tay lên đỡ. Hắn đánh phải, Thomas đưa tay lên bắt lấy tay hắn. Anh xoay người 180° hích hắn về phía bức tường đằng sau.

- A... a... a...

Cùng đường, tên bịt mặt cắn vào vai anh một cái. Anh đau điếng bỏ tay hắn ra. Hắn biều mình xông thẳng về phía cảnh sát. Một vài cảnh sát bị hắc hích ngã. Ngài thanh tra lao tới ôm người khiến hắn ngã khuỵa xuống đất.

- A... a... a...

Trong lúc đó, tên bịt mặt còn đang kêu thì ngài thanh tra đã kép chiếc mũ của hắn ta ra.

- A... – Ngài thanh tra ngạc nhiên khi thấy gương mặt của kẻ đó. – Robert Goble! Sao cậu lại ở đây?

Kẻ đó bị ngài thanh tra ghì chặt dưới đất mếu máo nói.

- Peter Robinson là trợ lý của hội. Cả tháng nay ông ấy biến đi đâu mất nên ông chủ bảo tôi đến nhà ông ấy lấy một số giấy tờ quan trọng. Tôi xin ông hãy thả tôi ra đi.

Ngài thanh tra nói:

- Mày đã bị bắt tại trận thì đừng hòng tao thả mày!

- Không! – Robert Goble thều thào nói – Để tôi nói cho ông biết một tin quan trọng nhé, ông chủ Smith đã tìm ra được hung thủ giết người rồi, nếu ông không đi bắt hắn thù sẽ xảy ra án mạng đấy.

- Mày vừa nói cái gì cơ? Đã biết được hung thủ rồi!

- Đúng thế! – Kẻ đó mếu máo nói – Lúc đầu ông chủ cứ nghĩ là Mike và Eunice nhưng hóa ra lại là Joe. Bây giờ ông ta sắp sửa hành quyết rồi, ông mau bỏ tôi ra và đến đó cứu người đi.

Vừa nghe xong, ngài thanh tra kinh hãi.

*

Ở một bãi đất vắng nào đó.

Nửa tiếng sau...

"Đoàng!" Tiếng súng vang lên.