Sở cảnh sát, Thomas đã hỏi chuyện xong thân chủ. Hiện tại anh đang ở trong một căn phòng mô phỏng hiện trường và đọc hồ sơ. Thomas có hơi ngạc nhiên, anh không nghĩ là một nơi như này lại có phòng mô phỏng hiện trường. Mặc dù anh được phép vào trong đó nhưng kính phân tích thì lại phải dùng võng mạc cảnh sát mới dùng được nên dù ở đó có cái kính phân tích hiện trường anh vẫn phải xem lại hồ sơ từng trang một.
Hiện giờ, trong phòng đang là khung cảnh ở đền Shiva, Thomas đang ở ngoài cổng. Phía con đường bên trong đúng là có một "hàng quạt" dọc ở đấy. Thomas ấn chiếc điều khiển trên tay và nói:
- Máy tính! Vào bên trong hiện trường!
"Vụt!" Thomas vẫn đang đứng yên nhưng hình ảnh xung quanh di chuyển khiến anh có cảm giác mình đang bay lướt vào bên trong. Vào bên trong, Thomas ấn nút, lần lượt những hình ảnh về nạn nhân, nghi phạm khi phát hiện ra vụ án lần lượt hiện lên.
Thomas tắt tất cả những hình chiếu này đi và nói:
- Máy tính! Thu nhỏ toàn bộ hiện trường lại thành dạng mô hình.
"Vụt!" Trong chốc lát toàn bộ ngôi đền bị thu nhỏ thành một mô hình dưới chân Thomas. Thomas nhìn toàn cảnh khu vực đền Shiva. Ra thẳng ngôi đền là khu đất trống được tổ chức lễ hội. Phía sau ngôi đền là con sông sâu. Đường vào đền tuy nhỏ (phải đi qua hàng quạt) nhưng bên trong lại rất rộng lớn.
"Vụt!" Sau khi đã nhìn tất cả Thomas tắt hết tất cả những ảnh chiếu đi và ra phía bên ngoài nói với Lunar và Weecas.
- Xong hết rồi! Chúng ta hãy đến nhà Octavia Ismall đi!
*
Một lúc sau, Thomas được dẫn đến nhà Octavia, một cảnh sát dẫn anh đến nhà của hắn nhưng viên cảnh sát này có vẻ cũng chẳng quan tâm gì lắm để cho Thomas tự vào nhà còn mình chỉ ngôi trên xe chờ đợi.
Ở bên trong, Thomas cũng chẳng tìm kiếm thêm được thứ gì hết. Trong căn phòng, trên bàn làm việc của Octavia có một bức thư. Anh lật lên và đọc lượt qua.
"Cậu Ismal, tôi đã gửi thư cho cậu, cậu có muốn làm việc ở bệnh viện của tôi không? Nếu cậu không vừa lòng về mức lương, chúng ta có thể bàn bạc lại..."
Thomas chỉ đọc lướt qua như thế rồi để lại chỗ cũ.
Anh bước ra khỏi ngôi nhà và định lên xe thì dừng lại. Đột nhiên, anh thấy một đứa trẻ đang lấp ló gần đó.
- Ê! Nhóc! – Thomas gọi đứa trẻ lại.
Đứa trẻ không lại. Thomas đành bước tới.
- Em có quen với chủ nhân của ngôi nhà này à! – Đứa trẻ chỉ đứng đến lưng Thomas. Thomas đành ngồi xuống và nói chuyện với nó.
- Anh là cảnh sát à! Anh Ismall đã chết rồi ư? – Một lúc sau, đứa trẻ mới rụt rè nói.
Thomas ngạc nhiên:
- Em là Genes Larson?
- ... – Đứa trẻ cúi đầu không nói gì hết.
- Em và cậu ấy vẫn thường hay đi chơi bài đúng không?
- ... – Lần này đứa trẻ gật đầu nhưng vẫn không nói gì.
Thomas tiếp tục hỏi tiếp:
- Cậu ta thường hay dạy em chơi như thế nào?
- Anh ấy chỉ cho em nên đấu những đối thủ nào để chiến thắng.
- Em bị một đám bạn dụ dỗ chơi trò này đúng không?
- Đúng vậy! – Đứa trẻ gật đầu nói.
- Và Ismall bảo vệ em?
- ... – Đứa trẻ lại gật đầu.
- Bảo vệ như thế nào?
- Muốn trả nợ ngay tức thì thì phải thắng được tất cả bọn chứng nhưng trong đám đó có một đứa có quân bài rất mạnh, anh ấy cũng không biết nó có dùng đến quân bài đó hay không nên tốt nhất là cứ đầu với những đối thù yếu hơn để trả nợ từng chút một, như thế sẽ dễ hơn.
Thomas không nói gì nữa, ánh mắt anh như đang suy nghĩ một cái gì đó, lần này đến lượt đứa trẻ kia hỏi:
- Cảnh sát! Có phải anh ấy đã chết rồi không?
Thomas hỏi:
- Em đã biết những gì rồi!
- Không! – Đứa trẻ lắc đầu nói – Em chỉ thấy tuần trước cảnh sát đến đây rất nhiều và cũng từ tuần trước anh ấy không về nhà lấy một lần nào.
Thomas đột nhiên cảm thấy bồi hồi. Anh xoa đầu đứa trẻ rồi nói:
- Không! Cậu ấy chỉ đi ít ngày thôi. Sau đó cậu ấy sẽ quay về.
Vài phút sau, đứa trẻ đã đi rồi, Thomas vẫn ngồi đó nhìn theo bóng hình cậu bé kia. Lunar và Weecas từ đằng sau bước tới. Thomas đứng dậy chỉnh lại áo khoác và nói:
- Lunar! Weecas! Hai người hãy đến nhà Brains giúp anh!
- Nhà Brains! – Lunar nói
- Đúng vậy! – Thomas vẫn nhìn theo hướng thằng bé kia mà không quay lại với hai người nói – Hãy đến đó, nếu có động tĩnh gì thì gọi điện báo anh.
- Thế còn anh!?
Thomas nói:
- À! Anh làm một số việc!
Nói rồi, anh ngồi lên xe và thẳng đến nhà Ma cà rồng. Lunar và Weecas thì lên xe cảnh sát đến nhà Brains.
*
Một lúc sau, Thomas về đến nhà hắn, anh vào ngày phòng hắn thì bất ngờ, một gương mặt quen thuộc (thật ra là cũng mới quen thôi chứ không quen lắm) quay ra nhìn anh. Anh bất ngờ, người trong phòng là Lucas Lewis cảnh sát điều tra vụ án mạng này đang ngồi cùng hắn. Vừa thấy anh Ma cà rồng vẫy tay chào:
- Ồ! Thomas đấy à! Lại đây, tôi đang uống một loại ca cao ngon lắm này! Cậu có uống không?
Thomas ngạc nhiên bước tới:
- Lucas Lewis! Tại sao anh lại ở đây?
Lucas là một chàng trai cao to cầm một cốc ca cao lên và cười nói:
- Này, V! Cậu ta chính là Thomas đúng không?
- Đúng! Đúng! – Ma cà rồng vừa uống một cốc ca cao vừa nói – Đó chính là cái ông luật sư mà tôi hay nói với cậu đấy.
Hai người nói chuyện với nhau một cách vui vẻ, thấy Thomas đang nhìn hai người với ánh mắt nghi hoặc, Ma cà rồng kéo một chiếc ghế lại gần cho Thomas và nói:
- Nào! Thomas! Ngồi xuống đi! Đừng có đứng ngây người ra như thế!
Sau khi Thomas đã ngồi xuống, Ma cà rồng đã bắt đầu giải thích:
- Không phải tôi đã nói với cậu rồi sao? Tôi có rất nhiều những tay chân và cộng sự trong giới pháp luật. Họ là những người cung cấp thông tin để cho tôi phá án. Anh Lucas Lewis đấy là một trong số những người như vậy.
"Haizzz!!!" – Thomas thở dài trong bụng nghĩ – "Cảnh sát làm ăn cái kiểu quần què gì vậy!?"
Thế rồi, Ma cà rồng giới thiệu anh với Lucas:
- Đây chính là tay luật sư mà tôi đã có lần nói với cậu đấy!
- Ồ... Đã biết! Đã biết! – Lucas uống một cốc ca cao gật đầu vui vẻ nói – Tôi vừa gặp anh ấy ở sở cảnh sát xong.
Thomas chẳng thể nào cười được như hai người đó. Anh nói:
- Nếu anh Lucas đã ở đây vậy chắc cậu biết rõ tôi tìm cậu vì việc gì rồi đúng không?
- Ồ! Biết! Là vụ giết người ở đền Shiva có đúng không?
- Đúng thế! Tôi muốn nghe suy nghĩ của cậu về vụ đó.
Lúc này, Ma cà rồng mới tỏ ra nghiêm túc, hắn hơi khom người xuống hai khuỷa tay đặt lên đầu gồi hai tay đan vào nhau và nói:
- Đầu tiên, cậu nghĩ gì về thân phận của Octavia Ismail.
- Đó là con của Amen Brains, - Thomas nói – hoặc ít nhất có quan hệ gì đó với dòng họ Brains.
- Tại sao cậu lại nghĩ thế?
- Vì hắn có đôi mắt màu ánh vàng, Amen Brains cũng thế, những đặc điểm đó chỉ di truyền từ bố mẹ qua con cái.
- Vậy tại sao không ai biết về việc đó?
- Vì cậu ta đã che giấu thân phận của mình.
- Tại sao cậu ta lại làm vậy?
- Vì cậu ta là con riêng, một đứa con ngoài giá thú của gia tộc Brains.
- Vậy tại sao cậu ta lại có thứ thuốc chữa bệnh cùi đá
- Vì cậu ta đã tự chế ra nó.
- Tại sao cậu ta lại làm vậy?
- Vì cậu ta muốn giúp họ.
- Giúp như thế nào?
- Khi có người đến trách móc thuốc không có tác dụng Amen Brains đem thứ thuốc đó ra chữa cho người bệnh vấn đề sẽ được giải quyết.
- Tại sao họ lại làm vậy? Nếu gia tộc Brains đã chế ra thuốc chữa bệnh cùi đá thì họ cần gì đến thứ thuốc của Octavia?
- Vì sự thật không phải vậy?
- Vậy sự thật là như thế nào?
- Họ vốn không chế ra thuốc chữa bệnh cùi đá.
- Vậy tại sao lúc đầu có những bệnh nhân lại khỏi?
- Vì họ vốn dĩ không nhiễm bệnh.
- Vậy tại sao họ lại có triệu chứng?
- Vì họ đã bị nhiễm độc của gia tộc Magee.
- Vậy tại sao bao nhiêu lần không sao mà gần đây lại có người đến đập phá?
- Tại vì có kẻ muốn phá rối!
- Tại sao lại có kẻ muốn phá rối?
- Chỉ có thể giải thích bằng một lý do...
- ...
- Đó là hắn muốn có được "thuốc" chữa bệnh cùi đá của gia tộc Brains.
- Tại sao hắn lại muốn có thuốc đó?
- Vì hắn đã trúng độc. – Thomas nói.
- Tại sao hắn lại trúng độc?
- Vì hắn đã gây sự với gia tộc Magee.
- Vậy... giả thuyết của cậu là gì?
Thomas hơi trầm ngâm một chút rồi nói:
- Nhiều năm về trước có hai gia tộc luôn đấu đá lẫn nhau. Một gia tộc chuyên bào chế chất độc là Magee, một gia tộc luôn chế thuốc giải là Brains. Gia tộc Magee nhiều lần tạo ra chất độc nhưng đều bị người của gia tộc Brains hóa giải. Gia tộc Magee thất thế phải trốn trong rừng sâu. Một lần có người trong thị trấn mắc bệnh cùi đá, Amen Brains, chủ nhân gia tộc Brains lúc bấy giờ mới phát hiện ra rằng căn bệnh này có triệu chứng giống hệt với một chất độc mà gia tộc Magee đã chế tạo ra. Nhưng gia tộc Brains chỉ biết chế thuốc giải chứ không biết chế thuốc độc. Và thế là một cuộc làm ăn đã ra đời. Hai gia tộc bắt tay lại với nhau. Gia tộc Magee đã hạ độc vào nguồn nước và pháo tin rằng bệnh cùi đá đã lan ra khắp vùng Saga rồi, còn Amen Brains thì tuyên bố mình đã chế ra thuốc chữa bệnh (thật ra đó là thuốc giải độc). Một số người nhiễm độc (cứ nghĩ mình mắc bệnh cùi đá) uống thuốc vào và thấy khỏi thật. Từ đó mọi người đều nghĩ Amen Brains đã tìm ra thuốc thật và lũ lượt kéo đến mua. Tất nhiên vẫn có những người mắc bệnh cùi đá thật uống vào nhưng không khỏi và mất mạng. Với những trường hợp như vậy Amen nói rằng "Do bệnh quá nặng không thể chữa khỏi". Số người chết quá ít mà số người "khỏi bệnh" lại quá nhiều nên không ai nghi ngờ gì. Mọi chuyện cứ thế cho đến một ngày có kẻ gây sự gì đó với gia tộc Magee và bị trúng kịch độc của họ. Kẻ này biết bí mật đằng sau "thuốc chữa bệnh cùi đá". Hắn biết chỉ có thứ thuốc đó mới cứu được mình nhưng khổ nỗi thuốc trong kho đã bán hết, thuốc mới vẫn đang được chế tạo. Hết cách hắn đành thuê một số người đến gây sự náo loạn để những ai mua thuốc hoài nghi và trả lại như vậy hắn sẽ có thuốc để tự cứu mình. Nhưng hắn không ngờ rằng Octavia Ismail, con ngoài giá thú của gia tộc Brains, là một bác sĩ đại tài đã thực sự chế ra thuốc chữa bệnh cùi đá và gửi đến chỗ bố mình. Tên hung thủ, bằng một cách nào đó đã biết được việc này nên đã giết Octavia để ngăn không cho cậu ta gửi thứ thuốc đó nữa.
- Đúng là như vậy! – Ma cà rồng ngồi thẳng lại và nói – Cậu đã hiểu ra rồi đấy!
*
"Vụt!" Thế rồi, không nói một lời nào nữa, cả Lucas và Thomas ngồi trên xe đến sở cảnh sát.
Ngồi trên xe, Thomas gọi điện ngay cho Weecas. Weecas và Lunar hiện đang ở nhà Brains.
- A lô! Weecas! Vụ án có gì mới không?
- À... Bọn em đang ở nhà Brains! – Từ đầu dây bên kia Weecas nói.
- Nhà Brains? Ở đó có chuyện gì?
Weecas nhìn về phía đằng sau nói:
- Ở đây lộn xộn lắm. Nhiều người cho rằng thuốc chữa bệnh là giả nên ném thuốc vào nhà Brains, cảnh sát được phái đến đây để giải quyết. Bọn em cũng đi theo.
Nghe thấy thế, giọng Thomas bỗng trở nên đanh lại:
- Weecas! Hãy chú ý! Tất cả mọi người đều ném thuốc vào nhà Brains đúng không?
- Đúng thế!
- Có ai nhặt thuốc ở dưới đất không?
Weecas nhìn quanh và đúng là có một người như vậy.
- Có!
Thomas giật mình nói lớn trong điện thoại:
- Weecas! Nói với cảnh sát chặn hắn lại. Hắn chính là hung thủ đấy!
- Cái gì cơ! – Weecas vẫn còn ngơ ngác không hiểu chuyện gì?
Người đàn ông đó nhặt lấy túi thuốc rồi cho vào túi.
Thomas kêu lên trong điện thoại:
- Bắt hắn lại...
Lúc này người đàn ông đó đã đứng lên định rời đi. Weecas thấy thế vội hét lên:
- Cảnh sát bắt hắn lại!
"Vụt!" trong chớp mắt, người đàn ông đó chạy vào trong đám đông. Một viên cảnh sát đuổi theo. Người đàn ông đó dẫm vào chân một người phụ nữ. Người phụ nữ đó kêu "A". Không chút suy nghĩ, người đàn ông đó đẩy người phụ nữ vào viên cảnh sát đằng sau. Viên cảnh sát bị đụng trúng ngã vào một người gần đó. Đám đông kêu lên. Người đàn ông chạy ra đường.
- A... a... a...
Một chiếc xe tải chạy đến.
"Kíttt!!!" người lái xe cố dừng lại nhưng không được.
*
"Bùm!" Ở một nơi nào đó, một tiếng nổ vang lên.
*
- Cái gì? – Thomas vẫn nói qua điện thoại – Hắn ta đã chết rồi ư?
- Đúng vậy! – Weecas nói ở đầu dây bên kia – Nhưng có vẻ như ông ta không phải hung thủ đâu. Ông ta chỉ là một người nào đó được hung thu mua chuộc để chạy lại và lấy thuốc thôi.
- Sao cậu biết! – Thomas nói.
- Trước lúc chết ông ta có nói như thế! Có thể ông ta biết mặt hung thủ nhưng...
- Đúng! – Thomas nói – Ông ta chết rồi thì lấy đâu ra người để nhận diện hung thủ đây. A...
"Kít!!! Vụt!!!" Lucas lái xe chuyển hướng một cách đột ngột khiến Thomas không kịp chuẩn bị đầu hơi chúi về phía trước.
- Anh đang làm cái gì vậy!? – Thomas nói lớn tiếng.
- Đi đến nhà hung thủ?
- Cái gì? – Thomas ngạc nhiên – Anh biết hung thủ đang ở đâu ư?
- Đúng vậy! – Lucas Lewis giải thích – Và sắp có chuyện không hay xảy ra rồi!
"Kít!!!" "Vụt!!!"
*
Trong lúc đó, ở một ngôi nhà nào đó, vài cảnh sát đang đứng trước màn hình máy tính. Một người nói vào điện thoại:
- Sếp ơi! Không hay rồi! Hắn sắp sửa đốt nhà thủ tiêu chứng cứ!
*
Tại một nơi nào đó, một kẻ đeo mặt nạ xanh đang dắt theo một cô gái. Cô gái đó bị trói hai tay, dù vùng vằng nhưng vẫn phải đi theo hắn.