Trời tối, có bốn người đang chơi mạt chược với nhau. Dù đang chơi nhưng một người trong số đó vẫn cứ bấm điện thoại. Thấy như vậy một người phụ nữ có vẻ không vừa ý.
- Này, George! Nếu đã chơi rồi thì nghiêm túc đi.
George gãi đầu:
- Anh chị biết em không giỏi chơi sao cứ rủ em chơi hả?
Một người tên Riley nói:
- Làm như muốn mời chú lắm ấy! Nếu như có Albert ở đây...
Chưa nói xong, Riley đã chợt dừng lại, anh ta biết mình đã nói điều không nên nói. Một người tên David lên tiếng:
- Đừng nhắc đến Albert nữa! Anh ấy đã chết rồi!
Đột nhiên, George đứng lên:
- Thôi đấy, có người bạn ở gần đây nhắn tin cho em. Em phải đi đây, mọi người rủ Nicholas chơi tiếp đi nhé!
- Cái gì...?
David còn chưa kịp nói hết thì George đã chạy ra ngoài. Riley lắc đầu.
- Đúng là không nên rủ nó chơi cùng.
- Vậy làm sao đây? – Catherine nói.
- Đành rủ thằng Nicholas chứ còn làm sao nữa.
Và thế rồi, cả ba người lên phòng Nicholas để tìm thêm người.
Ở bên ngoài, George đang nói chuyện với bạn mình, một người bạn của George đang đi xe máy đến đây rủ anh ta đi đâu đó. George đồng ý, đang định ngồi lên xe để bạn mình trở đi thì...
- A... a... a... – Một tiếng kêu thảm thiết vang lên.
George nghe rõ, đó là tiếng thét của Catherine, chị mình.
"Rầm!" Ngay lập tức, George mở tung cửa xông thẳng vào nhà.
- A... a... a...
Ở tầng trên Nicholas đã chết.
*
Một ngày nọ, Thomas đến chỗ Ma cà rồng, thấy một chiếc túi chưa được mở bên ngoài có chữ "trinh thám". Anh lại gần và nói:
- Cái gì thế! Tôi tưởng cậu sẽ không bao giờ đọc truyện trinh thám vì cậu luôn biết trước hung thủ rồi!
Ma cà rồng lúc đó đang đọc một quyển sách khác nói:
- Tôi đọc truyện trinh thám không phải chỉ vì vụ án thôi đâu.
- Sao? – Thomas ngạc nhiên và mở chiếc túi ra. – Không vì vụ án thì vì cái gì. Ủa...
Anh mở ra, bên trong toàn là " Thám tử lừng danh Conan" [1] tập mới nhất. Thomas mỉm cười:
- Cậu cũng đọc cái truyện này cơ à?
- Sao? Đừng nói là cậu không đọc nhé! Thế thì cậu không có tuổi thơ rồi!
- Không! – Cầm một quyển trên tay Thomas nói – Tôi chỉ đang nghĩ là cái truyện này tôi đọc từ năm lớp 1 mà bây giờ tôi đã đi làm rồi sao vẫn chưa kết thúc.
- Không những chưa kết thúc mà Conan vẫn chưa lên lớp cơ ông ạ!
Thomas lướt qua một hai trang và nói:
- Lúc trước ông tác giả từng bảo sau khi vẽ xong Conan sẽ vẽ Kaito Kid [2], rồi thì Kaito Kid là tác phẩm lớn nhất đời ông ấy, chẳng biết là ông ấy có nhớ không nữa.
- Kaito Kid hả? – Ma cà rồng đọc sách nói – Tôi không thích nhân vật này lắm.
- Huh! Tại sao?
- Tôi thấy nhân vật này ngoài tài năng ra có nét gì đó rất phù phiếm và thích thể hiện. Nếu nói là thích tôi thích Arsene Lupin (nguyên mẫu của Kaito Kid) hơn [3].
- Phù phiếm! Thích thể hiện? – Thomas ngạc nhiên nói.
- Đúng thế! Nếu như cậu nhìn vào cốt truyện của Kaito Kid cậu sẽ hiểu. Lúc đầu Kaito Kid gửi thư khiêu chiến ở mỗi lần ăn trộm để dụ kẻ giết bố mình xuất hiện, điều này có thể hiểu được. Nhưng sau đó khi biết nguyên nhân cái chết của bố mình động cơ lại chuyển sang là lấy cắp viên ngọc Pandora trước tổ chức kia vậy thì anh ta còn gửi thư khiêu chiến cảnh sát làm gì, cứ lẳng lặng ăn cắp rồi nếu không phải thì lẳng lặng trả về có phải hay hơn không. Nếu như cái tổ chức kia khôn ngoan ra một chút sẽ hiểu Kaito Kid cũng đang nhắm vào viên ngọc Pandora như mình. Vậy chỉ cần kiểm tra báo chí xem Kaito Kid đã ăn cắp và trả về bao nhiêu viên ngọc rồi tập trung vào những viên còn lại là xong. Việc làm của Kid thực sự chẳng khác gì đang loại trừ dần các viên ngọc cho kẻ thù của mình cả. Nếu là tôi, tôi sẽ không bao giờ làm như thế.
Thomas mỉm cười:
- Thì ông tác giả phải làm như vậy mới có chuyện để mà viết chứ sao? Hơn nữa Kid làm như vậy là muốn dụ cái tổ chức kia ra mặt. Kiểu như bọn chúng biết Kid sẽ nhắm vào rồi sẽ không ngồi yên ấy. Và nó cũng là vì danh dự của một siêu trộm nữa.
- Đó... thế nên tôi mới nói Kaito kid là một kẻ phù phiếm và thiếu thực tế. Việc phải phân nặng nhẹ chứ. Ông đã có trong tay viên ngọc rồi còn sợ tổ chức kia không tìm đến hay sao. Còn danh dự của siêu trộm là gì. Nếu lẳng lặng lấy về rồi lẳng lặng trả lại thì có ai biết là Kid ăn cắp không mà mất danh dự. Giữa một bên là Pandora có năng lực bất tử nếu để kẻ thù lấy được sẽ nguy hại vô cùng với một bên là danh dự vớ vẩn do ông tự đặt ra. Arsene Lupin có gửi thư trước cho chủ nhà nhưng đó là do ông ta muốn chế nhạo giới quý tộc lúc bấy giờ, hơn nữa không phải vụ nào Lupin cũng gửi. Còn với Kaito Kid, anh ta không nên làm như thế. Việc gửi thư trước khi ăn trộm không đem lại cho Kid một lợi ích gì cả nếu như không muốn nói là thêm nhiều rắc rồi, điều đó khiến tôi chỉ có thể nghĩ là Kid thích thể hiện, thích cảm giác qua mặt, biến cảnh sát thành trò đùa mà thôi.
Thế rồi, ngừng lại một chút hắn nói rằng:
- Tôi... sẽ không bao giờ có những hành động như vậy!
Cuộc nói chuyện kết thúc.
*
Các bạn ạ, trên đây là cuộc nói chuyện của Ma cà rồng và Thomas khoảng một tuần trước. Và như người ta vẫn thường hay nói: "Cái người ta nói với cái người ta làm có bao giờ giống nhau đâu". Tuy rằng miệng nói như vậy nhưng trong những ngày sống ở thành phố Gothic đã có mấy lần hắn phá án và gửi thư trước cho cảnh sát. Tại sao hắn lại làm như vậy? Chúng ta hãy cùng theo dõi câu chuyện ngay sau đây.
*
Chuyện xảy ra vào một buổi sáng thứ 6, Maggie đang ngồi trên xe đi đến hiện trường của một vụ án. Nói là vụ án nhưng thật ra chỉ là một vụ xã hội đen đánh nhau trên phố. Tang chứng vật chứng đủ cả, hung thủ cũng đã cúi đầu nhận tội. VIệc còn lại chỉ là lấy lời khai của những người dân trong khu phố để hoàn tất hồ sơ.
Maggie đã nghe rất nhiều về khu phố này. Đây là khu phố có tình hình trị an hết sức phức tạp với nhiều thành phần bất hảo. Tuy vậy, điều đó không khiến cho Maggie tránh khỏi ngạc nhiên khi lần đầu tiên tới đây.
Xe cảnh sát dừng lại trước khu phố. Maggie bước ra và nhìn lên tấm biển trước mắt. Bỏ chiếc kính đang đeo trên mặt ra và hỏi người trong xe:
- Này, Weevils! Hình như tấm biển này có gì đó sai sai! Đáng lẽ trên biển phải ghi là "Khu phố văn hóa" chứ tại sao lại là "Khu phố văn nghệ"[4].
- À! Không! – Weevils ở trong xe thò đầu ra nói – Nó ghi như vậy là đúng rồi đấy!
Thế rồi, Weevils giải thích:
- Trước đây khu phố này vốn được xét duyệt trở thành khu phố văn hóa nhưng do người dân ở khu phố bên cạnh nói dân ở khu phố này vô ý thức lắm, đêm nào cũng hát karaoke không cho người dân khu khác ngủ nên không được xét duyệt nữa. Tức chí, dân ở khu phố này mới quyết định là mở một "đại nhạc hội" không cho những người khu khác ngủ và bảo ông tổ trưởng dân phố làm ra tấm biển ghi là "Khu phố văn nghệ" ở đây.
- Ôi! Vãi!
Maggie nghe xong cảm thấy chân tay rụng rời, chiếc kính trên tay suýt thì rơi xuống đấy. Nói đoạn, cô ta quay người và định trốn vào trong xe.
- Dân... Dân ở đây côn đồ quá! Tôi... tôi không làm vụ này nữa đâu. Các cậu tự làm nốt đi!
- Không được! – Weevils và Raven từ trong xe bước ra không cho Maggie vào – Dũng cảm lên! Cô là cảnh sát cơ mà! Người ta phải sợ cô chứ sao cô lại phải sợ người ta.
Cuối cùng, dù không muốn nhưng Maggie vẫn bị hai người này bắt vào trong cho bằng được.
Vào phía bên trong, Maggie rút ra một quyển sổ và một cây bút nói:
- Khi vụ đánh nhau diễn ra có rất nhiều nhà gần đó chứng kiến nhưng không ai ra can ngăn. Chúng ta nên hỏi nhà nào trước đây.
- Nhà Oven trước đi! – Raven nói và chỉ sang bên cạnh – Chúng ta đứng trước cửa nhà họ rồi đây này!
Maggie đồng ý quay sang nhà Oven nà nói:
- Ừ! Thế chúng ta vào nhà này trước nhé!
Maggie toan bước vào ngôi nhà thì bỗng nhiên dừng lại. Lùi lại vài bước cô nhìn kỹ dòng chữ dán trên cửa kính.
Trên cửa kính nhà Oven, một dòng chữ ngắn gọn được dán bằng giấy.
"NHÀ MA OVEN"
- Ôi! – Maggie với tay ra đằng sau níu lấy Raven. – Cái... Cái nhà này nó là nhà ma à! Tôi... tôi sợ ma lắm... hai người tự vào đi.
- Không phải... không phải đâu... – Raven chấn an Maggie giải thích – Cô không thấy chữ "ma" và chữ "Oven" cách hơi xa à. Chắc chắn gia đình này là một nhà may tư nhân [5] nhưng có đứa nào nó nghịch ngợm nó xé mất chữ "y" đi đấy.
- À... – Lúc này Maggie mới bình tĩnh nhìn lại thì đúng thật là như vậy. Tuy nhiên cô vẫn phải hỏi trước khi bước vào. – Này... là "nhà may" chứ không phải "nhà ma" đúng không?
- Đúng rồi! – Cả Weevils và Raven cùng nói và đẩy Maggie vào bên trong.
Thế rồi, dù muốn hay không thì Maggie vẫn phải vào bên trong.
*
Một lúc sau, khi đã lấy xong lời khai của các gia đình gần đó, Maggie uể oải mở cửa xe ra thở dài:
- Ôi! Mệt hết cả người!
Raven nói:
- Có mỗi bọn tôi hỏi chứ cô có làm cái gì đâu mà mệt!
Cùng lúc đó, Weevils ngồi vào vị trí lái xe nói:
- Chúng ta về thôi!
Về! Tất nhiên là Maggie cũng muốn về nhưng khi xe dần chuyển bánh. Maggie bỗng vội kêu lên:
- Khoan đã!
- Có chuyện gì thế hả, Maggie!
Maggie không nói gì. Nét mặt cô bỗng nhiên thay đổi. Cô có thể nghe thấy rất rõ. Ngay gần đó, trên vỉa hè, dưới lòng đường, mọi người đang bàn tán xôi nổi:
- Cậu có nghe tin tức gì không? Thám tử bóng đêm Ma cà rồng sẽ đến và phá vụ án ở nhà Simpson đấy!
- Ma cà rồng! Là cái tên tống tiền đấy hả?
- Đúng vậy! Nhưng lần này anh ấy không tống tiền! – Một người nói.
- Anh ấy nói tối nay sẽ đến và phá án. Có lẽ lúc này hung thủ đang nơm nớp lo sợ nhỉ?
- Có nhiều người đang định tối nay tụ tập ở trước nhà Simpson đấy!
- ...
- ...
Những tiếng bàn tán không ngớt. Ở trên xe cả bà người đã nghe hết tất cả. Lúc này, Maggie đưa ánh mắt nhìn ra phía bên ngoài và nói:
- Cái quái gì đang xảy ra thế này?
*
- Sao? Hắn nói là sẽ đến phá án à?
Sở cảnh sát, Maggie đang nói chuyện với Phil Hale trong phòng làm việc.
- Đúng vậy! – Phil Hale nói – "Ngày thứ 6 tuần này ta sẽ đến và phá giải vụ án về Nicholas Simpson. Ta khuyên hung thủ trong vụ án này hãy ra đầu thú đi trước khi bị vạch trần." Đó là những gì hắn đã viết trong thư đấy.
- Vụ án nhà Simpson? – Maggie nói – Nhưng tại sao hắn lại làm vậy?
- Chịu! Có lẽ hung thủ không chịu đưa tiền cho hắn nên hắn mới phá án chăng?
- Nhưng tôi vẫn không hiểu! – Maggie nói – Tại sao hắn lại viết thư báo trước như vậy! Bình thường Ma cà rồng đâu phải kẻ thích thể hiện như vậy đâu?
- Hắn đang muốn thách thức cảnh sát chúng ta! – Phil Hale nghiêm nghị nói – Cô đã đọc hồ sơ về vụ án đó chưa? Một tuần trước vụ án đã diễn ra và cảnh sát đã kết luận đó là một vụ tự tử. Bây giờ hắn lại gửi thư đến nói là sẽ phá vụ án này thì có khác gì hắn đang cười cảnh sát là một lũ vô dụng.
Trước vấn đề này, Maggie không biết nói sao đành hỏi một câu khác:
- Vậy chúng ta đã chuẩn bị gì để truy bắt hắn chưa?
Phil Hale trả lời:
- Tôi đã giao cho Wiliam làm rồi! Có lẽ giờ này cậu ấy đang ở nhà Simpson.
*
Vài phút sau, Maggie đã có mặt ở nhà Simpson. Phía bên ngoài, Maggie đã thấy có lác đác vài bóng phóng viên trong tư thế sẵn sàng chuẩn bị cho sự xuất hiện của Ma cà rồng. Phía bên trong, Wiliam đang mệt mỏi với các kế hoạch đề ra:
- Vô ích thôi! – Wiliam nói với mấy cấp dưới của mình – Hắn ta là tội phạm cấp độ S đấy! Cậu nghĩ kế hoạch này có thể bắt được hắn ta à?
Mấy cấp dưới của Wiliam vừa rời khỏi, Maggie đã đi tới và ngồi vào ghế:
- A! Chào đội trưởng! Tình hình thế nào rồi!
- Chẳng thế nào hết! – Wiliam nói – Mà sao cô lại ở đây.
- À! Sếp bảo tôi đến đây xem có giúp được gì không?
- Vậy thì hãy điều tra vụ án này đi! – Wiliam nói và đưa cho Maggie một tập hồ sơ.
- Vụ gì đây?
- Là vụ án lần này mà Ma cà rồng nói là sẽ phá giải đấy. Trước đó, nó được kết luận là tự sát nhưng Ma cà rồng lại nói là hắn sẽ đến phá vụ án này. Nếu đây không phải một vụ tự sát thì có khác gì hắn đang cười chúng ta không hả?
- Anh nói y hệt như sếp. – Maggie cầm tập hồ sơ và nói – Nhưng tại sao lại phải điều tra chứ? Không phải tối nay hắn sẽ đến phá án sao? Chúng ta cứ đợi hắn chỉ ra hung thủ rồi bắt hắn là được rồi. Giờ chúng ta lật lại vụ án rồi chúng ta tìm được hung thủ thì hắn lại không tới nữa thì sao?
Wiliam cười nói:
- Đúng là chỉ có cô mới nghĩ được ra cách như vậy! Nhưng cấp trên đã chỉ thị rồi! Đây là vấn đế danh dự, bằng mọi giá phải bắt được hung thủ trước tên khốn nạn kia.
Maggie mở tập hồ sơ ra và nói:
- Tôi chẳng quan tâm đến danh dự! Dù sao vụ án này cũng đâu phải do tôi xử lý!
Nói rồi, Maggie bước ra khỏi phòng. Trên hành lang, từ một căn phòng khác phát ra tiếng người đang nói chuyện. Maggie bước vào thì thấy một người phụ nữ đang gắt gỏng:
- Thật là quá đáng! Đáng lẽ bây giờ các người phải đi bắt tên thám tử đó. Vậy mà các người lại ở đây giam lỏng tôi.
- Chúng tôi không giam lỏng ai hết! – Weevils đang ngồi trên ghế cạnh đó nói – Nhưng tối này Ma cà rồng sẽ đến đây để phá án, có thể hắn sẽ chỉ ra một ai đó trong số các vị là hung thủ và lúc đó chúng tôi không hề muốn vắng mặt ai hết.
- Thật quá đáng! Thế bây giờ chúng tôi là hung thủ à? – Người phụ nữ lại càng gay gắt hơn, trên gương mặt là ta có nét quý phái nhưng cũng có cái gì đó thật đáng sợ. – Các người không thể đối xử với tôi như vậy được. Tôi sẽ kiện các người.
- Ukm... Bà Simpson này! – Maggie đã nghe hết cuộc nói chuyện và bước vào. Cô không biết tên người phụ nữ nhưng cô đoán đó là người nhà Simpson. Từ từ ngồi xuống ghế cô nói – Nếu muốn bà có thể ra khỏi ngôi nhà này nhưng phóng viên đang ở bên ngoài đấy. Bà sẽ không muốn trở thành tâm điểm của đám phóng viên đâu đúng không?
- ... – Người phụ nữ không nói gì hết, một người đàn ông to béo, đầu cắt moi đứng bên cạnh nói.
- Thôi nào! Elisabeth, bọn họ cũng phải làm thế thì mới bắt được tên khốn nạn kia chứ đúng không?
Cuối cùng, không biết phải nói làm sao, người phụ nữ đó hậm hực bước ra ngoài. Người phụ nữ đó vừa đi, một người đàn ông chạy tới nói với người đàn ông to béo kia:
- Sếp ơi... không ổn rồi... – Ông ta thì thầm gì đó vào tai người đàn ông to béo.
- Hả? Cái gì? – Người đàn ông to béo nói, rồi hai người nhanh chóng rời đi.
Khi hai người đó đi rồi, Maggie mới hỏi:
- Đó là ai vậy?
Weevils đáp:
- Người phụ nữ là Elisabeth Simpson, chị gái của nạn nhân Nicholas Simpson. Hôm xảy ra án mạng cô ta cũng có mặt ở hiện trường.
- Haiz... Không biết bà ta có phải là hung thủ không nhưng tôi cảm nhận được sát khí từ bà ấy. Còn người đàn ông.
- Người đàn ông là Richard Thorp, một danh nhân thành đạt, ông ta chẳng có liên quan gì đến vụ này hết nhưng rất thân với gia đình Simpson nên đến đây.
Maggie cau mày:
- Sao lại để cho một người chẳng liên quan gì đi lại trong tòa nhà này. Mọi người không biết ở đây nguy hiểm thế nào hay sao?
- À... Không... Thật ra thì không hẳn không liên quan gì đâu. – Weevils giải thích. – Ông ta không liên quan đến vụ án nhà Simpson nhưng có liên quan đến hành động lần này của Ma cà rồng.
- Sao? Ông ta liên quan thế nào?
- À... – Weevils dừng lại một chút rồi nói tiếp – Cách đây một tuần, Ma cà rồng đã đột nhập vào nhà và ăn cắp hết tiền trong két sắt của Richard Thorp ông ấy rất tức giận nên khi lần này nghe nói gia đình Simpson, một gia đình rất thân với ông ta nhận được thư của Ma cà rồng, ông ấy đã dốc hết tiền lực vật lực cho cảnh sát để bắt được hắn.
Nói đoạn, Weevils chỉ xung quanh:
- Kia kìa... cô nhìn đi... Thi thoảng lại có vệ sĩ áo đen đi qua, đó không phải là cảnh sát mà là người của Richard phái đến đấy. Chính ông ấy cũng là người cho lắp camera khắp tòa nhà này.
Maggie không quan tâm đến điều đó nữa mà chỉ quan tâm đến một việc:
- Ma cà rồng ăn cắp tiền của Richard Thorp ư? Tại sao hắn lại làm vậy? Và tại sao không ai nói điều này cho tôi biết?
- Chịu! – Weevils nói – Tôi cũng không biết tại sao hắn lại làm vậy nữa! Có lẽ dạo này hắn túng tiền quá nên chuyển từ tống tiền sang trộm cướp chăng. Vụ án này được xếp vào vụ trộm cắp nên được giao cho đội khác, cô không biết là phải.
Thế rồi, Maggie không nói nữa. Hai người rời khỏi căn phòng đó và tiến tới hiện trường nơi phát hiện ra thi thể nạn nhân. Vừa mới ra khỏi cửa, Maggie đã gặp một người đàn ông ở đó.
- Cô cảnh sát! – Người đàn ông đó tiến lại gần. – Cô đã điều tra được cái gì chưa?
Maggie nhìn kỹ người đàn ông đó. Đó là một người để râu quai nón và đeo kính cận. Cô thận trọng đáp:
- Tôi nghĩ tôi không thể nói trước bất kỳ điều gì, thưa ông?
- Ukm... – Người đàn ông đó nói – Tôi hy vọng cô có thể bắt được kẻ dối trá đó lại.
- Kẻ dối trá... – Maggie ngạc nhiên – Ý ông là Ma cà rồng à?
- Đúng vậy! – Người đàn ông đó nói – Lúc trước cảnh sát đã nói đó là một vụ tự sát nhưng kẻ đó, Ma cà rồng, hắn lại gửi bức thư đó đến, vậy là tự nhiên chúng tôi lại trở thành nghi can. Thực sự thì đó chỉ là một chiêu trò của hắn để nhằm vào chúng tôi thôi. Chắc cô sẽ không tin là sự thật đâu chứ!
Nói đoạn, người đàn ông đó bước đi trước ánh nhìn kỳ lạ của Maggie, Maggie hỏi:
- Đó là ai vậy?
Weevils nói:
- George Simpson, em trai của nạn nhân, hôm xảy ra án mạng anh ta cũng có mặt nên hiện tại là một trong số các nghi can.
Maggie không nói gì hết mà chỉ lẳng lặng nhìn theo George.
*
Thế rồi, Maggie chưa đi đến phòng hiện trường mà đi ngang qua phòng khách. Phía bên ngoài số lượng phóng viên, nhà báo tập trung đã đông hơn. Lúc này, Wiliam đang dặn dò các cấp dưới của mình:
- Mọi người chú ý vào! Hắn ta có thể cải trang thành bất kỳ ai!
Đúng lúc đó, một thanh tra cấp dưới chạy vào:
- Không xong rồi! Đội trưởng ơi! Có một bức thư của Ma cà rồng được gửi tới hòm thư.
- Hả? – Maggie đang đi qua bỗng quay đầy lại.
Wiliam cầm lấy bức thư và mở ra
- "Ta sẽ cho tên hung thủ 8 tiếng nữa. Nếu trong vòng 8 tiếng, ngươi vẫn chưa chịu ra đầu thú ta sẽ xuất hiện để phá vụ án này. Kỳ tên Ma cà rồng!"
"WOAAAA!!!!" Wiliam vừa đọc xong có hàng loạt những tiếng hò reo vang lên.
"Ma cà rồng! Ma cà rồng! Ma cà rồng!" Những tiếng hò reo vẫn không ngừng không ngớt nhưng Maggie không để ý đến điều đó. Trong đám đông người hâm mộ, ở phía đằng sau, cô thấy rõ một người đàn ông với đôi mắt đỏ đang nhìn cô và mỉm cười. Cô chạy tới. Hắn quay đi.
- Đứng lại!
Cô với tay, suýt chút nữa cô đã chạm được vào áo kẻ đó, nhưng những người xung quanh vẫn không ngừng lên tiếng, một kẻ nào đó đẩy vào lưng cô. Cô chao đảo, suýt ngã xuống. Cuối cùng, Maggie chống tay vào đầu gối ngước lên. Không thấy hắn đâu cả. Cô thở hồn hển lẩm bẩm:
- Chết tiệt! Hắn đã vào được trong đây rồi! – Thế rồi cô thét lên – Chết tiệt!
[1], [2]: Đúng rồi đấy các bạn ạ! Trong vũ trụ này nó cũng có Conan với Magic Kaito để các nhân vật đọc.
[3]: Lưu ý đây là quan điểm của nhân vật chứ không phải của tác giả nhé!
[4], [5]: Tác giả đã nói rồi đúng không nhỉ? Tất cả các nhân vật trong truyện đều nói với nhau bằng... TIẾNG VIỆT, vậy nên các bạn đừng thắc mắc tại sao lại như vậy nhé!