Lúc anh nói anh khổ sở, ánh mắt cũng thay đổi. Như đã kìm nén rất lâu đột nhiên bộc phát, anh nhìn Trình Yểu rồi nhắc lại lần nữa: “Em rất khó chịu.”
Ánh đèn trong phòng ăn êm dịu, Trình Yểu thấy những đường nét của anh cũng rất nhu hòa, ấm áp. Nhưng Trần Mịch Ngôn hơi nhíu mày, cô nhìn lại không hiểu ý đồ của hành động này.
Trình Yểu không ngẩng lên, phát hiện ngoài câu “xin lỗi” ra thì không còn lời nào khác.
Vừa nghĩ vậy, lời đã buột ra khỏi miệng. Trần Mịch Ngôn lặng lẽ nhìn cô hồi lâu, sau đó đột nhiên buông tay.
“Chị không sai.” Anh dừng một chút, lùi lại nửa bước: “Sư tỷ, nếu việc đó làm chị bối rối như thế, vậy về sau chúng ta không ăn cơm cùng nhau nữa. Em không ăn ở bên này, sư tỷ không cần chờ tới muộn, cứ xuống dưới vào thời gian bình thường là được rồi.”
Nói xong, anh nhìn đĩa salad ăn được một nửa, nhẹ giọng nói: “Nhưng sau này mỗi ngày gọi đồ ăn, chị nhớ ăn nhiều một chút, được chứ?”
Trình Yểu ngắc ngứ đáp lại: “Ừ.”
Trần Mịch Ngôn vẫn chưa yên tâm: “Không được chỉ ăn chay.”
Trình Yểu gật đầu.
“Bữa tối nên uống thêm một cốc sữa tươi.” Anh lại nói.
Trình Yểu lại gật đầu, cảm giác bực bội trong lòng càng rõ ràng.
“Hơn nữa…” Anh lại nhớ ra điều gì nhưng bị Trình Yểu cắt ngang.
“Được rồi, Trần Mịch Ngôn.” Trình Yểu hít vào một hơi, ngẩng đầu nhìn anh bằng ánh mắt sáng quắc: “Tôi không nhớ được nhiều.”
“Được.” Anh gượng gạo nói: “Vậy em không nói nữa.”
____
Sau ngày đó, Trình Yểu rất ít khi chạm mặt Trần Mịch Ngôn ở tòa nhà Thập Mộng. Nửa tháng trở lại đây, họ chỉ gặp nhau tổng cộng hai lần.
Một lần ở đại sảnh, anh đang nói chuyện với người khác, cô và trợ lý đúng dịp đi vào, ánh mắt hai người giao nhau. Trình Yểu đang chuẩn bị cười với Trần Mịch Ngôn, anh đã dời tầm mắt về phía người khác. Một lần khác là ba ngày trước lúc cô phải tăng ca buổi tối, bọn họ gặp mặt ở thang máy. Lúc đó chỉ có hai người họ, bầu không khí không tránh khỏi có chút lúng túng.
Trình Yểu chủ động vui vẻ chào hỏi, Trần Mịch Ngôn cũng cười cười.
“Sư tỷ lại tăng ca?”
“… Phải.” Trình Yểu cố gắng để giọng mình thật thản nhiên.
Trần Mịch Ngôn gật đầu, bày tỏ đã biết. Một lát sau, anh lại hỏi: “Muộn thế này, chị về bằng cách nào?”
“Du Mỹ Anh tới đón tôi.”
“À.”
Trần Mịch Ngôn không nói gì nữa.
Trình Yểu muốn nói với anh hơn hai câu cũng không được, cứ như vậy đến khi mỗi người một ngả.
Qua quãng thời gian này đã tới giữa tháng 7, dựa theo giao hẹn của Trình Yểu và Lâm Tụng Thanh, khoảng thời gian 3 tháng cô thay mặt làm tổng giám sáng tạo đã tới. Nhưng Lâm Tụng Thanh bên kia không có chút động tĩnh, Trình Yểu phải đợi tới mấy ngày liền. Sau đó cô chủ động gọi điện qua, không ngờ tên Lâm Tụng Thanh kia đã chạy tới Châu Âu nghỉ phép, để cô phải ở lại đây thêm một tháng nữa.
Trình Yểu vẫn im lặng nhưng cũng không biết phải làm sao. Cô đã sớm thể nghiệm qua tính cách không bình thường của tên Lâm Tụng Thanh đó rồi.
Nếu phải kể ra hai người Trình Yểu không có biện pháp đối phó, thì một người là Du Mỹ Anh, người còn lại chính là Lâm Tụng Thanh.
Một người quá dũng mãnh, người còn lại quá… vô sỉ.
Bận rộn một tuần, mãi tới cuối tuần Trình Yểu cũng được thảnh thơi. Chiều thứ Bảy, cô bị Du Mỹ Anh kéo đi dạo phố. Gần đây tâm trạng của Du Mỹ Anh rất tệ, Trình Yểu âm thầm suy đoán chuyện này có liên quan tới việc Trọng Nhất Lâm trở về Hồng Kông. Nhưng cũng chỉ đoán một chút mà thôi, cô sẽ không tự mình đâm vào họng súng.
Đi dạo một chiều, Du Mỹ Anh đã quẹt thẻ khoảng hơn 50 ngàn, Trình Yểu không ngừng nói cô ấy phá của, nhưng Du Mỹ Anh thấy rất thống khoái.
“Đi ăn cơm với chị.” Du Mỹ Anh kéo cô đi ăn đồ Quảng Đông.
Tới nơi, nhà hàng khá ít khách nên họ không phải chờ. Du Mỹ Anh vào phòng vệ sinh, Trình Yểu tới chọn chỗ ngồi.
Không bao lâu sau, một bóng người buộc tóc đuôi ngựa vòng qua mấy bàn chạy tới: “Chị Trình!”
Trình Yểu bị dọa sợ, sau đã thấy Nhạc Lăng cười rực rỡ đứng bên cạnh mình.
“Đúng là chị rồi!” Nhạc Lăng tỏ ra rất hưng phấn: “Em còn sợ nhận nhầm chứ!”
Trình Yểu cười với cô ấy: “Tới ăn đồ Quảng Đông à?”
“Đúng vậy đúng vậy.” Nhạc Lăng đến gần, đặt mông ngồi đối diện cô: “Chị Trình, lâu lắm không gặp, hôm trước em còn nhắc tới chị với anh họ em đó!”
Nghe cô ấy nhắc tới Trần Mịch Ngôn, lòng Trình Yểu căng ra: “Phải không?” Vừa nói, cô đã dời mắt nhìn về hướng gần đó nhưng không thấy bóng người quen thuộc kia.
Cô tỉnh bơ hỏi Nhạc Lăng: “Em tới ăn cơm một mình à?”
“Không đâu, em đi với bạn.” Nhạc Lăng đưa tay chỉ: “Đó, mấy cậu ấy ngồi bên kia, hôm nay bọn em đi tìm chỗ thực tập!”
“Tìm chỗ thực tập?” Trình Yểu hỏi: “Đã nghỉ hè rồi mà? Em không về nhà sao?”
“Em không muốn về nhà!”
Nhạc Lăng nói: “Em muốn tìm một chỗ thực tập để tích lũy thêm kinh nghiệm, anh họ em cũng thấy như vậy không tệ. Nhưng tìm chỗ thực tập khó quá, không có chuyên ngành em muốn làm, hơn nữa nhà tuyển dụng lại chê bọn em học năm nhất không đủ trình độ. Khó với quá mà, bây giờ em mới phát hiện xã hội phức tạp thế đấy!”
Nhạc Lăng vừa nói đã như máy phát thanh: “Chị Trình, chị bảo sao bây giờ mấy công ty lại bợ đỡ, không tinh mắt như thế chứ? Bọn em là sinh viên năm nhất đại học thì sao, điều đó đâu có nghĩa bọn em kém hơn các sư huynh, sư tỷ. Nhiều lúc họ làm đề án còn không bằng bọn em đấy!”
“Em học quảng cáo?” Trình Yểu hỏi.
“Đúng vậy, cạnh tranh quá kịch liệt, nghe nói chỉ cần có một tấm bảng quảng cáo được phân xuống, mười thì có tới chín người đều nhận họ học quảng cáo.”
Nhạc Lăng phiền muộn nhíu mày: “Chị Trình, chị biết hôm nay bọn em chạy tới chạy lui bao nhiêu công ty không?”
Cô ấy đưa hai bàn tay ra: “Tám công ty! Kết quả bị 6 công ty quét đi, hai nơi còn lại là loại xưởng nhỏ gồm mười mấy người. Người phụ trách ở đó hỏi bừa bọn em vài câu, sau đó nhìn tác phẩm của bọn em hai lần rồi bảo đi đi!”
Cô ấy vừa nói vừa căm phẫn, Trình Yểu yên lặng lắng nghe.
Đợi Nhạc Lăng nói xong, Trình Yểu hỏi: “Em mang theo tác phẩm không?”
“Mang theo chứ.” Nhạc Lăng nói xong, như nhớ ra điều gì, vui vẻ ra mặt: “À đúng rồi, chị Trình là người của Bác Mỹ mà, có thể chỉ điểm giúp em một chút! Em đi lấy tác phẩm, chị chờ em nhé!”
Rất nhanh, Nhạc Lăng đã ôm tập giấy dày cộp chạy tới.
“Nhiều như vậy sao?” Trình Yểu lấy làm kinh hãi.
“Đúng vậy.” Nhạc Lăng mở tập giấy ra, đưa tới trước mặt Trình Yểu: “Chị Trình, chị nhìn bức phía trên này xem. Đây là tác phẩm lần trước em làm trong cuộc thi thiết kế quảng cáo, bên dưới còn có bài thi thiết kế cuối kỳ của em, bên dưới nữa là…”
“Nhưng đây đều là thành quả tốt nhất của em mà.” Nhạc Lăng hơi lúng túng.
“Chọn một bản là được rồi.”
“Nhưng em thấy mỗi bản đều có ưu điểm, mang nhiều một chút mới thể hiện được bản thân chứ.”
“Một người có thể thể hiện năng lực của mình ở bất kì tác phẩm nào, vì người đó sẽ dùng thái độ tương đồng để đối xử với mỗi tác phẩm. Thay đổi phong cách cũng là động não, dù không thay đổi cũng phải hao tổn tâm trí mới phô diễn tài năng được, thế nên người đó sẽ luôn có lòng tin với mọi tác phẩm của mình.”
Nói tới mấy câu sau, Trình Yểu lật một cái, cười cười nói: “Em mang tới một chồng thế này sẽ khiến người ta lười xem. Dĩ nhiên cũng có thể chỉ có chị lười như vậy thôi.”
Trình Yểu khép lại đống giấy, đẩy qua: “Em chọn một tác phẩm đi.”
“Vâng.” Nhạc Lăng vội vàng lật xem, một lát sau chọn một tác phẩm rồi đưa cho Trình Yểu.
Trình Yểu nhìn xong, ngẩng đầu hỏi: “Em muốn đầu quân cho Bác Mỹ à? Năm nay chắc sẽ có tuyển dụng thực tập sinh hè.”
Nhạc Lăng kinh ngạc: “Chị Trình, các chị là cấp 4A đó! Sao lại tuyển em được? Dù thế nào cũng phải là sinh viên năm 3, năm 4 hoặc nghiên cứu sinh chứ!”
“Theo chị biết thì sinh viên năm 3, năm 4 và nghiên cứu sinh là đối tượng ưu tiên hơn.” Trình Yểu cười nói.
“Nên chị Trình muốn nói là… em có thể thử một chút?” Nhạc Lăng không dám tin: “… Không phải chị muốn cho em đi cửa sau chứ?”
Trình Yểu cười: “Chị có lí do gì để cho em đi cửa sau?”
Nhạc Lăng há miệng, mấy giây sau nặn ra một câu: “Không lẽ bởi vì… chị muốn làm chị dâu họ của em rồi?”