Cảm thụ được khí tức quen thuộc trên người Tinh Vũ.
Long Hạo Thần đã khóc.
Hắn đã không thể kìm chế được cảm xúc bản thân, hắn bỗng dưng không cắn nữa chỗ chảy máu trên cánh tay của Tinh Vũ.
Khàn giọng gào lên.
"Tại sao? Tại sao ngươi không g·iết ta."
"Bởi vì ta là phụ thân của ngươi."
Một câu đơn giản lại làm cho Long Hạo Thần đang tràn đầy tức giận cả người người bỗng nhiên ngốc trệ hai mắt nhìn chằm chằm vào Tinh Vũ.
"Ngươi, ngươi nói cái gì?"
Long Hạo Thần trong mắt ngốc trệ dần dần biến thành vẻ không thể tưởng tượng nổi.
Long Tinh Vũ than nhẹ một tiếng.
Tiến lên một bước, một tay kéo lấy hắn ôm vào ngực mình, nhẹ nhàng ôm hắn.
"Ta nói, ta là phụ thân của ngươi.''
''Ngươi chưa bao giờ được gặp phụ thân.''
''Tinh Vũ là tên của ta, ngươi theo họ của ta.''
''Chúng ta đều có họ Long.''
" Nói xong, trên tay hắn bắn ra một đạo bạch quang, giải khai cấm chế trên người Bạch Nguyệt.
Bạch Nguyệt rất nhanh nhào lên, đem Long Hạo Thần đang ở trong ngực Long Tinh Vũ kéo vào ngực mình, nhìn hằm hằm lấy hắn.
"Huynh điên rồi? Huynh vừa rồi làm ta sợ muốn c·hết."
Long Tinh Vũ cười khổ.
"Huynh chỉ là muốn thử xem Hạo Thần có thể hay không trong bất kỳ hoàn cảnh chiến đấu nào đều cố gắng giữ tỉnh táo, có thể thấy được rằng muội là uy h·iếp lớn nhất của nó."
"Mẫu thân, hắn, hắn thật là?"
Long Hạo Thần lúc này đã kịp phản ứng lại, trong tâm tình đang tràn đầy các cảm xúc mặt trái bây giờ đã biến thành vẻ kh·iếp sợ, mở to đôi lam sắc đồng tử nhìn mẫu thân.
Bạch Nguyệt ôn nhu gật đầu.
"Thật xin lỗi, Thần Thần.''
''Mẫu thân một mực không có nói cho ngươi biết, một năm trước, phụ thân ngươi đã tìm được chúng ta.''
''Hắn hi vọng ngươi có thể trở thành Kỵ Sĩ cường đại như hắn, mới khiến cho ta cùng hắn giấu diếm không nói cho ngươi."
Long Tinh Vũ có chút bất đắc dĩ lắc đầu.
"Không nghĩ tới người tính không bằng trời tính, cuối cùng vẫn bị hắn phát hiện.''
''Ta chỉ sợ sau khi ngươi biết ta là phụ thân của ngươi thì sẽ không cố gắng khắc khổ như cũ nữa.''
''Ta cũng sợ chính mình không thể huấn luyện ngươi lạnh lùng như trước."
Long Hạo Thần ngốc trệ nhìn phụ mẫu trước mặt.
Cái từ phụ thân trong lòng hắn thật quá lạ lẫm,t ừ khi hắn sinh ra đến nay bên cạnh hắn cũng chỉ có mẫu thân.
Bạch Nguyệt nhẹ nhàng vuốt ve đầu nhi tử, nước mắt nhịn không được chảy ra.
"Thật xin lỗi, Thần Thần.''
''Trước kia mẫu thân một mực không nói với con.''
''Mười năm trước, ta gặp một chuyện đặc biệt thống khổ, ta không biết phải như thế nào khi đối mặt với các ngươi, cho nên mới một người xa xứ đến nơi này.''
''Khi đó, ta mới phát hiện đã có thai.''
''Ngươi không nên trách phụ thân của ngươi.''
''Đều là ta không tốt, lại để cho hắn đau khổ tìm chín năm trời mới tìm được mẫu tử chúng ta.''
''Ngươi muốn hận thì hãy hận mẫu thân."
Long Tinh Vũ ánh mắt phức tạp đi đến.ô
"Nguyệt nhi, hết thảy đều đã qua. Mọi chuyện thống khổ đều đã qua đừng nghĩ đến nó nữa được không?"
Bạch Nguyệt hai mắt thấm đẫm nước mắt nhẹ nhàng gật đầu, nức nở.
"Một năm trước ta đã đáp ứng huynh rồi, vì huynh, vì Hạo Thần, ta đều quên đi hết thảy những gì đã qua từ nay về sau trong lòng ta chỉ có các người.''
''Những năm này, Hạo Thần cùng muội chịu không ít khổ cực.''
''Thẳng thắn mà nói, muội thật sự không muốn nó trở thành Kỵ Sĩ giống huynh.''
''Ta chỉ muốn nó sống bình an cả cuộc đời này."
Long Tinh Vũ lông mày lập tức nhíu chặt lại.
Trong mắt hiện lên thần sắc cực kỳ phức tạp, vô ý thức nắm chặc hai đấm lại nội tâm phảng phất như là đang giãy dụa.
Long Hạo Thần lúc này cũng dần dần tỉnh táo trở lại, hết nhìn xem mẫu thân lại nhìn lại phụ thân, trong mắt dần dần hiện lên vẻ nóng bỏng.
"Không, mẫu thân, ta muốn trở thành Kỵ Sĩ. Làm một Kỵ Sĩ cường đại."
Long Tinh Vũ khẽ giật mình, trong khoảnh khắc vừa rồi hắn thật sự do dự, do dự bởi vì hắn không biết mình có làm đúng hay không.
Hắn cũng hiểu, vô luận là đối với Bạch Nguyệt hay là đối với Long Hạo Thần mà nói được sống một cuộc đời bình an mới là lựa chọn tốt nhất.
Long Tinh Vũ cười khổ.
"Ngươi nguyện ý chấp nhận người phụ thân vô trách nhiệm này rồi sao?"
"Không, không phải ngươi không chịu trách nhiệm, đều là do ta không tốt, là ta không tốt."
Bạch Nguyệt vừa mới ngừng khóc, nước mắt lại lần nữa chảy ra.
"Phụ thân."
Từ trong lòng ngực mẫu thân.
Long Hạo Thần mãnh liệt nhào vào trong ngực Long Tinh Vũ. Trong nháy mắt này hắn chỉ cảm thấy một niềm hạnh phúc lớn lao ập đến.
Hắn chỉ là một hài tử, một hài tử mới mười tuổi. Tuy hắn không chấp nhận những gì Bạch Nguyệt đã từng nói qua.
Thế nhưng mà, mỗi khi hắn nhìn lại Áo Đinh Trấn những cái...thời điểm những hài tử khác được ở cùng với phụ thân hắn sao lại không hâm mộ cơ chứ?
Giờ khắc này.
Phụ thân đã trở về rồi, hơn nữa chia lìa nhiều năm như vậy cũng không phải do phụ thân, hơn nữa phụ thân của hắn đều cường đại hơn so với phụ thân của nhữn hài đồng khác.
Phụ thân là một vị Kỵ Sĩ cường đại.
Trong nội tâm Long Hạo Thần cũng không có gì mâu thuẫn, trước khi phẫn nộ bây giờ tất cả đều chuyển thành vui sướng.
Nghe một tiếng phụ thân.
Long Tinh Vũ cũng không có biểu hiện gì quá kích động, cả người đứng ở nơi đó đều lộ ra có chút chút ngốc trệ.
Sau đó mới dùng cánh tay chậm rãi đem thê tử cùng nhi tử ôm vào ngực mình.
Vô luận là Bạch Nguyệt hay là Long Hạo Thần đều không có phát hiện hắn lúc này tựa hồ như đang đè nén nào đó cảm xúc.
Bôn ba hơn một ngày sau khi về nhà thì hết buồn phiền đến kinh hỉ.
Long Hạo Thần đã sớm đi nghỉ ngơi, đây cũng là lần đầu tiên trong một năm qua hắn không có ngồi đả tọa cả đêm mà chính thức ngủ thật say.
Long Tinh Vũ ôm Bạch Nguyệt ngồi ở bên người nhi tử.
"Nguyệt nhi."
Bạch Nguyệt khẽ gật đầu, nhắm mắt.
"Huynh không cần phải nói nữa. Thần Thần cũng giống huynh không phải là người có thể chịu đựng được tĩnh mịch.''
''Các ngươi trời sinh chính là muốn làm đại sự.''
''Nó đã có lựa chọn muội chỉ có thể ủng hộ nó.''
''Muội chỉ có một yêu cầu, muốn nó phải sống thật tốt, vô luận dạy dỗ nó cái gì cũng nhất định phải có được khả năng tự bảo vệ bản thân, được chứ?"
"Được, ta đáp ứng muội."
Long Tinh Vũ khẽ gật đầu, vuốt ve mái tóc Bạch Nguyệt.
. . .
Sáng sớm hôm sau.
Long Tinh Vũ mang theo Bạch Nguyệt cùng Long Hạo Thần cùng một chỗ quay trở về gian mộc ốc trên đỉnh núi.
Thân phận đã bại lộ, cũng không cần phải che dấu cái gì.
Bạch Nguyệt đi quét dọn phòng của Long Hạo Thần.
Long Tinh Vũ đem nhi tử gọi vào trước mặt mình.
"Hạo Thần, tuy ngươi đã đã biết mối quan hệ của chúng ta.''
''Nhưng mà ngươi cũng đã quyết định tiếp tục theo ta tu luyện.''
''Đã như vậy, yêu cầu của ta đối với ngươi cũng chỉ có thể so với trước kia càng nghiêm khắc hơn mà thôi.''
''Ngươi bây giờ có một cơ hội cuối cùng để lựa chọn lại."
Long Hạo Thần không chút do dự.
"Phụ thân, ta hiểu được người đối với ta nghiêm khắc cũng là vì tốt cho ta.''
''Lần này ta đi Hạo Nguyệt Thành thì có cảm giác đặc biệt rõ ràng.''
''Phụ thân, người có phải hay không so Huy Diệu Kỵ Sĩ còn cường đại hơn?"
Long Tinh Vũ hơi sửng sốt và do dự một chút sau đó hướng Long Hạo Thần gật đầu.
"Oa, thật quá tuyệt vời."
Long Hạo Thần hưng phấn nhảy dựng lên.
"Phụ thân, ta về sau cũng nhất định phải làm một Kỵ Sỹ vĩ đại giống như ngươi."
"Làm sao ngươi biết phụ thân là một Kỵ Sĩ vĩ đại."
"Nhất định là đúng."
"Tốt rồi, phụ thân vĩ đại hay không ngươi về sau sẽ biết.''
''Nhưng nếu như ngươi muốn trở thành một Kỵ Sĩ vĩ đại thì không thể nào có nửa phần lười biếng.''
''Từ hôm nay trở đi ngươi không cần trở lại địa huyệt của Kiêu Nghĩ nữa.''
''Phương thức tu luyện đem toàn bộ cải biến."
"Không cần đi?"
Cho dù đã liên tục đi một năm nhưng đối với Long Hạo Thần thì cái thế giới tràn ngập Hắc Ám thế giới đó vẫn là một bóng ma.
Long Tinh Vũ nhẹ gật đầu.
"Một năm vừa qua tu luyện của ngươi chủ yếu là rèn luyện năng lực phản ứng, kích phát tinh thần của bản thân lực tăng trưởng cùng với cải thiện thân thể.''
''Mỗi ngày ngươi ngâm Ôn Tuyền dược dịch chủ yếu cũng là tác dụng này.''
''Hiện tại thân thể của ngươi ngoại linh lực đã đạt tới hơn một trăm.''
''Nên bây giờ là lúc bắt đầu tu luyện nội linh lực."
"Nội linh lực?"
Long Hạo Thần nghi hoặc nhìn phụ thân.
Trải qua một năm vừa rồi.
Trên cơ bản là Long Tinh Vũ nói cho hắn về lịch sử, kỹ năng của Kỵ Sĩ cùng với các loại tri thức thức khác, cũng không có nói vấn đề gì tới linh lực.