Thần Ấn Vương Tọa

Chương 4: Khảo hạch Kỹ Sĩ Tùy Tùng (4)



Nương theo những tia ánh sáng yếu ớt chiếu xuyên qua kẽ lá.

Long Hạo Thần thấy rõ tướng mạo của một trong những Hắc Y Nhân kia, khi nhìn thấy tướng mạo của những người này hắn suýt chút nữa đã hô lên.

Trên mặt người này đầy những sợi lông màu đen, đôi kim sắc đồng tử nhìn hết sức đáng sợ, lỗ mũi hắn thì liên tục ngửi ngửi, dường như là đang cố gắng đánh hơi vậy.

Ngay lúc này một giọng nói lạnh lung vang lên.

''Chấm dứt ở đây thôi.''

''Nếu các người đã đuổi tới đây thì không cần quay về nữa.''

Một đạo quang mang trong suốt yên lặng xuất hiện trên không trung rồi nhanh chóng lóe lên vài lần trong khu rừng. Bảy tám Hắc Y Nhân trong nháy mắt sững sốt người lại rồi ầm ầm ngã xuống.

Long Hạo Thần thậm chí có cảm giác hoa mắt, một tên Bạch Y Nhân che mặt xuất hiện ở chỗ những Hắc Y Nhân vừa ngã xuống. Ngay sau đó, một màng kinh dị hiện ra trước mặt hắn.

Không thấy Bạch Y Nhân có động tác gì nhưng Long Hạo Thần lại thấy trên ngực hắn có mấy ngàn tia sáng từ từ xuất hiện.

Trong phút chốc, cả khu rừng này giống như là được chiếu sang lên. Ánh sáng chói mắt làm Long Hạo Thân chịu không được nên nhắm mắt lại.

Đợi đến khi hắn mở mắt ra thì hoảng sợ phát hiện những Hắc Y Nhân vốn đang nằm trên mặt đất bây giờ đã biến mất hết.

Bạch Y Nhân thì vẫn còn đứng ở chỗ củ.

Mọi việc xảy ra quá nhanh giống như là Long Hạo Thần vừa mới hoa mắt vậy. Mọi thứ xung quanh đều rất yên tĩnh, những Hắc Y Nhân tướng mạo hung ác vừa nãy dường như chưa từng xuất hiện vậy.

Bạch Y Nhân xoay người lại nhìn về chỗ Long Hạo Thần và cô bé kia đang ẩn trốn.

''Ra đi.''

Long Hạo Thần thấy căng thẳng trong lòng. Rất hiển nhiên, đối phương đã phát hiện chính mình.

Đồng thời, hắn cũng đã nhìn thấy hai mắt của Bạch Y Nhân. Đó là một đôi mắt không hề có chút tình cảm nào trong đó, hai tròng mắt hắn màu đen nhưng đồng tử lại là màu xám, một đầu tóc dài được buộc sơ sài phía sau, trên bộ quần áo màu trắng đơn giản mà hắn đang mặt không hề có một món trang sức nào.



Sự mạnh mẽ của Bạch Y Nhân làm cho Long Hạo Thần cảm thấy căng thẳng dù sao thì hắn chỉ mới có chín tuổi mà thôi. Nhưng mà khi hắn cúi đầu xuống nhìn tiểu nữ hài thì nhất thời nhiệt huyết dâng trào biến thành dũng khí.

Trước tiên hắn lắc đầu, ý bảo nàng không cần lên tiếng. Rồi hắn chống đở cơ thể sau đó nhảy ra bên ngoài, ngay khi ra ngoài hắn tranh thủ rút thanh mộc kiếm sau lưng ra.

Bạch Y Nhân đứng đó không hề nhúc nhích, Long Hạo Thần cảm thấy người đứng trước mặt này còn mạnh hơn rất nhiều so với những dã thú mà hắn đã gặp.

Long Hạo Thần không hề hé răng, hắn cầm chặt thanh kiếm trên tay rồi chăm chú nhìn Bạch Y Nhân. Bây giờ trong lòng hắn chỉ có một suy nghĩ duy nhất là hy vọng Bạch Y Nhân không phát hiện ra tiểu nữ hài là tốt rồi.

''Chúng ta cần phải trở về.''

Giọng nói của Bạch Y Nhân này không hề có một tia tình cảm nào, chỉ vài từ như thế thôi cũng đủ để hắn cảm thấy một luồng hơi lạnh thổi dọc sống lưng.

Ở phía sau, suu một tiếng, một bóng người nho nhỏ xuất hiện trước mặt Long Hạo Thần, hắn giật mình phát hiện ra bóng dáng mà hắn thậm chí còn nhìn không kịp kia lại là của tiểu nữ hài câm mà hắn vừa giúp.

''Tốc độ của nàng thật là nhanh!''

Long Hạo Thần ngẩn ngơ.

Tiểu nữ hài vươn hai tay ra rồi dùng thân thể bé nhỏ của mình chắn trước mặt Long Hạo Thần, ánh mắt kiêng định và quật cường nhìn Bạch Y Nhân trước mặt, nàng dùng sức lắc đầu.

Đôi mi bao phủ đôi mắt không hề có chút cảm tình kia dường như có chút giật giật.

Ngay sau đó, thân thể hắn di động, thân thể hắn giống như là một luồng ánh sáng chợt lóe lên. tiểu nữ hài đứng trước mặt Long Hạo Thần cũng di động, tốc độ rất là nhanh.

Sức quan sát của Long Hạo Thần đã vượt qua những hài tử cùng lứa tuổi nhưng hắn cũng chỉ có thể mơ hồ thấy được trong tay tiểu nữ hài có một thanh chủy thủ, lúc di chuyển thân thể nàng có chút di động không quy tắc, nhìn giống như là một con cọp con hung hãn vậy.

''Tốc độ này thật là nhanh.''

''Có lẽ chỉ có người có số linh lực vượt qua hai mươi linh lực mới có được tốc độ như vậy?''

Đáng tiếc, Tiểu nữ hài và Bạch Y Nhân hiển nhiên là chênh lệch rất lớn, thời gian chỉ có một lần hô hấp thì mọi thứ đã yên tĩnh trở lại.



Thanh chủy thủ trên tay tiểu nữ hài không thấy nữa, thân thể nàng cũng bị Bạch Y Nhân kẹp ở dưới nách, việc hắn thế nào làm được những việc này thì Long Hạo Thần không hề nhìn thấy.

''Buông nàng ra.''

Long Hạo Thần hô to một tiếng rồi bước tới một cách rất chính quy theo kiểu Kỵ Sĩ, thanh mộc kiếm trong tay ngay lập tức bổ tới Bạch Y Nhân. Lúc này hắn căn bản không để ý tới việc Bạch Y Nhân có bao nhiêu lợi hại, trong lòng hắn bây giờ chỉ nghĩ tới một việc cứu tiểu nữ hài thôi.

Một lực lượng lớn truyền tới, thanh mộc kiếm của Long Hạo Thần văng ra xa, trong nháy mắt ý thức rơi vào hắc ám. Mà Bạch Y Nhân chỉ nhấc tay lên mà thôi.

Tiểu nữ hài bị hắn xách lên kịch liệt giãy dụa, Bạch Y Nhân bỗng nhiên kinh hãi, hắn cảm thấy tiểu nữ hài mình đang xách theo bắt đầu nóng lên, một tầng ánh sáng màu đỏ xuất hiện trên làn da nàng.

''Yên tỉnh một chút, ta sẽ không làm tổn thương hắn.''

Bạch Y Nhân rốt cuộc cũng nói ra một câu có giọng điệu hơi giống con người, trong giọng nói dường như chứa sự bất đắc dĩ.

Tiểu nữ hài ngừng việc giãy dụa lại rồi ngẩn đầu nhìn Bạch Y Nhân.

Hắn gật đầu rồi từ từ đi tới chỗ Long Hạo Thần, sau đó ngồi xỏm xuống dùng một tay sờ soạn Long Hạo Thần, ngay cả khuôn mặt xinh đẹp kia hắn cũng không buông tha.

Sau một lát, Bạch Y Nhân nhíu mày:

''Tư chất tru·ng t·hượng nhưng cốt cách phát triển không đủ, khí chất và tư chất của hắn rất thích hợp làm Kỵ Sĩ.''

Vừa nói, hắn liền buông tiểu nữ hài ra.

Nàng làm ra một thủ thể với hắn.

''Thành tựu tương lai của hắn? Khó mà nói.''

''Từ tư chất thì thấy cùng lắm hắn chỉ là một Đại Địa Kỵ Sĩ mà thôi.''

''Nhưng mà khi chỉ mới chín tuổi hắn đã có bốn trong mười tiêu chí của Kỵ Sĩ.''



''Là thương cảm, anh dũng, kiên nghị, hy sinh.''

''Thành tựu tương lai bất khả hạn lượng.''

''Một Kỵ Sĩ vĩ đại, nhất là Thủ Hộ Kỵ Sĩ thì yêu cầu về tâm tính cao hơn tư chất nhiều.''

Tiểu nữ hài chỉ chỉ về phía mình rồi chỉ chỉ Long Hạo Thần sao đó quơ tay làm ra vài động tác.

Bạch Y Nhân gật đầu.

''Được rồi, dũng khí vừa rồi của hắn rất đáng được nhận phần thưởng này.''

Một đoàn bạch quang xuất hiện trước ngực Bạch Y Nhân, mơ hồ có thể nhìn thấy hình dáng một cái tiểu hỏa lô, ở giữa có một ngọn lửa óng ánh màu xanh.

Bạch Y Nhân vương tay ra, một ngọn lửa màu xanh bay tới trên người Long Hạo Thần, bàn tay hắn làm vài động tác kỳ lạ, ngay lập tức ngọn lửa bám lên người Long Hạo Thần.

Một lúc sau, luồng ánh sáng thu lại rồi chui vào cơ thể Bạch Y Nhân, ánh mắt hắn rõ ràng có chút mệt mỏi.

''Tốt rồi, ta đã dùng linh lô lực bài trừ tạp chất ra trong mười hai chính kinh của hắn.''

''Tiềm lực của hắn ít nhất cũng đã tăng thêm một bậc.''

''Lần thí luyện này đã xong, chúng ta quay về thôi.''

Vừa nói, Bạch Y Nhân liền đứng lên vẫy vẫy tay về phía tiểu nữ hài.

Nàng đi nhanh tới chỗ Long Hạo Thần rồi tháo một chiếc nhẫn màu xanh trên người ra đeo vào ngón giữa của Long Hạo Thần. Nói cũng kỳ quái, chiếc nhẫn nhỏ kia vừa tới tay của Long Hạo Thần liền tự động to lên, hoàn toàn vừa khích với ngón tay của Long Hạo Thần.

''Thải Nhi. . .''

Bạch Y Nhân nhỏ giọng kêu lên.

Nhưng điều hắn nhín thấy là ánh mắt quật cường của tiểu nữ hài. Nàng đem đống rau của Long Hạo Thần lại gần người hắn rồi mới đi tới chỗ Bạch Y Nhân.

Bạch Y Nhân cau mày một chút.

Sau khi trầm mặt hắn rốt cuộc cũng gật đầu, rồi nắm tay tiểu nữ hài kéo lên sao đó biến mất.