Thần Ẩn

Chương 110



Yêu giới Trọng Tử Điện, phía sau điện trong thư phòng.

Đáy mắt Hồng Dịch thoáng qua hình ảnh Phượng Ẩn lạnh nhạt ở Đại Trạch Sơn, tay hắn cầm tấu chương dừng lại, tinh thần có chút không yên.

A Âm một thân một mình đi Thiên Cung tìm kiếm manh mối, cũng không biết sẽ xảy ra chuyện? Năm đó Ma tộc cấu kết Tiên nhân đã có bản lĩnh mang toàn bộ Tiên tộc đùa giỡn trong lòng bàn tay mà không ai phát hiện, bây giờ nếu trong lòng hắn nghi ngờ A Âm, có thể không làm tổn thương nàng sao?

Hồng Dịch đang chìm trong suy nghĩ bỗng một thanh âm vang lên bên cửa sổ.

"Bệ hạ, người dâng tấu chương có thù với ngài sao?"

Hồng Dịch lấy lại tinh thần, phát hiện tấu chương trong tay đã bị nắm đến biến dạng, hắn buông tấu chương xuống nhìn bên cửa sổ.

Yến Sảng ngồi trên bệ cửa sổ phòng hắn, trong miệng ngậm cây cỏ dại, mi mắt cong cong lại mang theo một chút vui mừng.

Nhìn thấy là nàng, tinh thần căng thẳng của Hồng Dịch cũng thả lỏng.

"Sao ngươi lại tới đây?"

"Thế nào? Ta không thể tới?" Yến Sảng từ trên bệ cửa sổ nhảy xuống, đứng bên cạnh hương án của Hồng Dịch, nhíu mày.

"Không phải." Hồng Dịch cười nói: "Chỉ là nửa năm nay rất hiếm khi thấy ngươi đến Trọng Tử Điện."

Ngàn năm trước Tiên Yêu đại chiến ở La Sát, thời khắc cuối cùng Yến Sảng đã đuổi tới, mặc dù nàng ở trước mặt Thiên Đế cùng chúng tiên ra sức thuyết phục chuyện Hồng Dịch làm ở Đại Trạch Sơn là bị Ma tộc khống chế, nhưng khi đó trong cơ thể Hồng Dịch không còn ma khí, không có Tiên nhân chịu tin tưởng nàng. Vì nàng làm chứng cho Hồng Dịch, Ưng tộc dần bị toàn bộ Tiên tộc xa lánh. Tình cảnh của Ưng tộc ngàn năm qua rất xấu hổ, cũng may Ưng tộc luôn luôn cao ngạo, rất ít khi ra khỏi Ưng đảo ở Bắc Hải, tộc nhân vẫn có thể ở trên đảo tu luyện, không hỏi thế sự.

Năm đó sau khi A Âm chết tại La Sát, Hồng Dịch vẫn cảm thấy do hắn động binh phân tranh mới hại chết A Âm, tinh thần suy sụp chán nản một thời gian, còn Yến Sảng vẫn luôn ở Tam Trọng Thiên lặng lẽ bên cạnh hắn, sự lặng lẽ đó chính là mất trăm năm. Cho đến khi Hồng Dịch một lần nữa lấy lại tinh thần, Yến Sảng mới an tâm về Ưng tộc. Nhưng cứ cách mấy tháng, nàng sẽ đến Trọng Tử Điện cùng Hồng Dịch uống rượu, ôn lại chuyện cũ.

Những năm qua Hồng Dịch cũng quen với sự tồn tại của Yến Sảng, hắn căm hận Tiên tộc nhưng xem Yến Sảng là bằng hữu duy nhất.

Yến Sảng nghe thấy trong lời Hồng Dịch có chút nhớ nhung, đáy lòng nàng ấm áp nhưng lại thở dài: "Sau này thời gian của ta càng lúc càng ít. Bệ hạ, sợ là không có ai cùng ngươi uống rượu."

Hồng Dịch nhíu mày, đáy lòng không tự chủ có chút không vui: "Tại sao? Ưng Vương không cho phép?"

"Phụ vương ta từ trước đến nay tùy theo ý ta." Yến Sảng lườm hắn một cái: "Nửa năm nay tộc nhân ở Ưng đảo mất tích càng ngày càng nhiều, ta muốn ở lại trên đảo cùng phụ vương bảo vệ tộc nhân, trong thời gian ngắn không thể tới Yêu giới."

"Chuyện gì xảy ra?" Hồng Dịch hiếm khi quan tâm những chuyện ngoài Yêu giới: " Không phải Ưng tộc đã nhiều năm không xuất hiện chuyện tộc nhân mất tích sao?"

" Sự thật những năm qua luôn có tộc nhân mất tích, chỉ là không nhiều như nửa năm nay." Đáy mắt Yến Sảng thoáng qua lo lắng: "Phụ vương ta vết thương cũ chưa lành, người cùng mấy vị huynh trưởng đã cố hết sức trông coi Ưng đảo."

"Ta phái một đội Yêu tướng cùng ngươi về Ưng đảo..."

"Thôi bỏ đi, nếu ngươi phái một đội Yêu tướng cùng ta về Tiên giới, Ưng tộc của ta sợ là chưa tra ra chuyện tộc nhân mất tích đã bị Thiên Cung cùng tiên môn các phái tiêu diệt." Yến Sảng ngắt lời Hồng Dịch, tức giận nói.

Hồng Dịch hiện tại ở Yêu giới có uy quyền rất lớn, cả Sâm Vũ nói chuyện cùng hắn cũng rất khách khí, chắc chỉ có Yến Sảng có thể tùy ý quát hắn.

Hồng Dịch cũng không giận, hơi chần chờ nói: "A Sảng, tộc nhân Ưng tộc mất tích là chuyện trọng đại, ngươi có thể bẩm lên Thiên Cung, để Thiên Đế cùng Thượng Tôn Tiên tộc giúp Ưng tộc tra rõ chân tướng."

Nghe thấy Hồng Dịch nói như vậy, Yến Sảng khẽ giật mình, kinh ngạc nhìn hắn một cái: "Ngươi cũng có ngày tin tưởng Thiên Cung cùng Tiên tộc?".

Thấy Hồng Dịch muốn mở miệng, Yến Sảng xua tay liếc hắn một cái: "Ngươi cho rằng ta không nghĩ tới sao? Thiên Đế luôn ở Phượng Đảo không hỏi thế sự, Ngự Phong Thượng Tôn đã ngàn năm không ra khỏi Phong Linh Cung, ba vị Thượng Tôn khác luôn không để ý tới chuyện của Thiên Cung, chẳng lẽ ngươi bảo ta đi cầu kiến vị nữ Thượng Tôn chấp quản Tứ hải?"

"Ta nghe nói tân Phượng Hoàng đã đến Thiên Cung..." Hồng Dịch chậm rãi mở miệng: "Ngươi có thể đi Thiên Cung một chuyến, mang chuyện tộc nhân Ưng tộc mất tích bẩm báo với nàng."

Yến Sảng nghi ngờ nhìn Hồng Dịch một chút: "Lời ngươi nói không sai. Nhưng làm sao ngươi biết tiểu Phượng Hoàng sẽ ra mặt giúp đỡ Ưng tộc, nàng chẳng qua chỉ là một tiểu cô nương thôi, có thể chèn ép con khổng tước già Hoa Thù sao?"

"Nàng..." Giọng Hồng Dịch dừng một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn không tiết lộ thân phận của Phượng Ẩn: "Phượng Hoàng là đế của các loài chim, Ưng tộc các ngươi gặp nạn, nàng sẽ không bỏ mặc."

A Âm sống lại trở về, nếu nàng đồng ý sẽ thẳng thắng nói rõ thân phận trước mặt Yến Sảng.

"Chậc chậc, ngươi nói có vẻ rất chắc chắn. Tân Phượng Hoàng mới giáng thế, ngươi cũng rất để ý đến nàng. Thế nào, ngươi thật sự muốn cưới nàng về Tĩnh U Sơn làm Yêu Hậu?" Thấy bộ dáng nói chuyện của Hồng Dịch chắc chắn như vậy, đáy lòng Yến Sảng có chút cảm giác khó chịu, nàng giễu cợt nói.

Nào ngờ Hồng Dịch nghe thấy lời này sắc mặt thay đổi: "Cái gì Yêu Hậu? Ai nói ta muốn cưới nàng?"

"Ồ, ngươi không biết? Nghe nói hơn một ngàn năm trước vào ngày tiểu Phượng Hoàng giáng thế, Thường Thấm tộc trưởng đi Ngô Đồng Phượng Đảo chúc mừng, ngay trước mặt toàn bộ Tiên tộc nói Thiên Đế từng mang đệ tử hứa gả cho ngươi. Chuyện này Tam giới biết rõ, ngươi thật sự không biết sao?"

Hồng Dịch bỗng nhiên khẽ giật mình, đáy mắt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Ta không biết, cô cô..." Đáy mắt hắn lộ ra một chút phức tạp, lẩm bẩm nói: " A Sảng, ngươi nói thật chứ? Cô cô đã từng tìm Thiên Đế thay ta cầu thân Phượng Ẩn rồi?"

Hồng Dịch kích động như thế, Yến Sảng vốn chỉ là nói đùa, lại bị phản ứng của hắn làm cho sửng sốt.

Nàng dừng một chút, giọng hơi nghẹn lại, sắc mặt phức tạp, đột nhiên mở miệng: "A Cửu, có phải ngươi đã gặp Phượng Hoàng rồi không?"

Hồng Dịch căm hận Tiên tộc ngàn năm qua chưa từng thay đổi, toàn bộ Tiên tộc hắn cũng chỉ đối với nàng cùng Phượng Nhiễm Thiên Đế có thể tỏ ra thân thiện, tại sao hắn lại để tâm tiểu Phượng Hoàng Phượng tộc? Bởi vì nàng là đệ tử Thiên Đế sao?

Hồng Dịch tuy không nói cho Yến Sảng biết thân phận của Phượng Ẩn, nhưng cũng không muốn lừa gạt nàng. Thấy sắc mặt Yến Sảng khác thường, Hồng Dịch gật đầu nói: "Ta đã gặp qua Phượng Hoàng."

Yến Sảng khẽ giật mình, đáy mắt có chút phiền muộn: "Nàng mới vừa giáng thế, các ngươi sao lại gặp mặt?"

"Chỉ là chuyện trùng hợp, việc này nói rất dài dòng." Hồng Dịch trầm giọng nói: "A Sảng, Phượng Hoàng bản tính thiện lương, ngươi tin tưởng ta, nàng tuyệt đối không bỏ mặc chuyên tộc nhân Ưng tộc mất tích, ngươi đi Thiên Cung một chuyến đi."

"Bản tính thiện lương? Mới gặp qua một lần ngươi đã biết nàng thiện lương rồi?" Yến Sảng hừ hừ: "Thôi được, nếu có Phượng Hoàng giúp đỡ, Ưng tộc của ta tại Tiên giới cũng có thể thoải mái một chút, ta đi Thiên Cung là được." Nàng nói xong hướng bên cửa sổ đi đến: "Ta cố ý đến đây để từ biệt ngươi, ta mới xin phụ vương cho ta thời gian ba ngày, ngươi muốn đuổi ta đi Cửu Trọng Thiên để gặp Phượng Hoàng, ít nhất có thể mất mấy năm không nhìn thấy ta."

Hồng Dịch nghe vậy ngẩn ra, muốn gọi Yến Sảng quay lại, Yến Sảng đúng lúc quay đầu, nhìn hắn cười cười, vui đùa chớp mắt: "À, ta nói này Yêu Hoàng bệ hạ, ta canh giữ ở Ưng đảo mấy năm, ngươi sẽ không đi cưới tiểu Phượng Hoàng tâm địa thiện lương về Yêu giới chứ?"

Không đợi Hồng Dịch mở miệng, nàng lấy từ trong ngực ra cái bao vải nhỏ ném về phía hắn: "Đây, cầm lấy, ta đi ngang qua Trường An thuận đường mua cho ngươi."

Thấy Hồng Dịch luống cuống tay chân tiếp nhận bao vải, Yến Sảng quay người lại hóa thành Kim Ưng, hướng bên ngoài Trọng Tử Điện bay đi.

Hồng Dịch nhìn thấy hình ảnh Kim Ưng quen thuộc biến mất ở chân trời, đáy lòng có chút mất mát. Hắn mở bao vải ra, sắc mặt ngẩn ra.

Trong túi vải màu xanh nhạt là bánh quế hoa thơm phức đáng yêu, còn mang theo ấm áp.

Hắn nhớ kỹ cái mùi vị này, năm đó trên đường Trường An, hắn vốn định dùng tràng hạt cô cô tặng mua bánh quế hoa cho Yến Sảng, lại bị Yến Sảng dùng lá vàng đổi trở về.

Nhiều năm như vậy, những người năm đó cùng nhau đi khắp Tam giới kẻ thì chết người thì lại xa lánh thế gian, có thể còn nhớ kĩ đêm đó tại đường Trường An cũng chỉ còn lại hắn cùng Yến Sảng.

A Âm, Yến Sảng tới gặp ngươi, ngươi còn nhớ nàng không?

Hồng Dịch nhìn lên bầu trời, trong thư phòng vang lên một tiếng thở dài.

"Đúng vậy." Một ngày sau khi Yến Sảng giương cánh bay về phía Thiên Cung, trong viện của Tú Dương Điện Cảnh Triệt cúi người kính cẩn nhìn về hướng Hoa Thù nói những lời này: " Ba vị Thượng Tôn Kinh Lôi, Linh Điện, Viêm Hỏa, các vị chưởng môn của Tam Sơn Lục phủ cùng Côn Luân lão tổ nghe nói Phượng Hoàng đến Thiên Cung, tất cả đều đã đích thân đến Cửu Trọng Thiên, vào Ngự Vũ Điện bái kiến Phượng Hoàng bệ hạ."

Trong tiểu viện đột nhiên yên tĩnh.

Bốn tôn Thiên Cung, chưởng môn của Tam Sơn Lục phủ, Côn Luân lão tổ cùng nhau xuất hiện, đây là chuyện đã xảy ra khi nào? Một tiểu Phượng Hoàng vừa mới giáng thế lại có năng lực làm ra động tĩnh lớn như vậy?

Những nữ quân vừa mới lấy lòng Hoa Thù đang hai mặt nhìn nhau, cũng không biết phải làm sao. Các nàng phần lớn là con gái yêu của các phủ Thượng quân, tuy không hiểu rõ quyền lực của Tiên tộc như các vị trưởng bối, nhưng lúc này cũng bất ngờ nhận ra sự thật.

Hoa Thù có thể làm Thiên Đế hay không là chuyện chưa biết, nhưng Phượng Ẩn đã là thực sự là Phượng Hoàng, cho dù nàng tuổi tác nhỏ, nhưng phía sau nàng là Ngô Đồng Phượng Đảo không thể bị rung chuyển trong Tam giới. Các nàng không đến Phượng Tê Cung bái kiến Phượng Hoàng, lại đắc ý đến yến tiệc của Hoa Thù, đúng là đã mạo phạm quyền uy của Phượng Hoàng.

Nhìn Ngự Vũ Điện được mở ra đã biết tân Phượng Hoàng thật sự có bản lĩnh. Nếu không bốn tôn Thiên Cung, chưởng môn của Tam Sơn Lục phủ cùng Côn Luân lão tổ sao lại đúng lúc này đến Thiên Cung?

Suy nghĩ cẩn thận sẽ hiểu tất cả, một đám nữ quân nhìn lẫn nhau, dưới mông như sinh gai đâm, một khắc cũng ngồi không yên.

Hoa Thù nhìn ra sắc mặt biến đổi của các nàng, đáy lòng nàng cũng tức giận, nhưng lại không thể hiện trên mặt, đành phải nhìn Cảnh Triệt Thượng quân nói: "Không ngờ mấy vị Thượng Tôn cùng các vị chưởng môn đều đến. Cảnh Triệt Tiên quân, ngươi trở về bẩm với Ngự Phong Thượng Tôn, nói Bản tôn không biết chư vị chưởng môn đến nên không thể tiếp đón từ xa, chờ bản tôn xử lý xong yến tiệc trong Tú Dương Điện, sẽ đi Ngự Vũ Điện gặp mặt Phượng Hoàng, chư vị chưởng môn cùng lão tổ."

"Không cần." Ngay khi giọng Hoa Thù vừa dứt Cảnh Triệt đã mở miệng, hắn vẫn giữ một dáng vẻ ôn hòa, lại lộ ra mấy phần xa cách:"Phượng Hoàng nói chư vị nữ quân đường xa mà đến, cũng là khách quý, Thượng Tôn chiêu đãi yến tiệc nên cứ ở lại Tú Dương Điện, không cần vội vàng đi Ngự Vũ Điện. Dù sao nàng cũng sẽ ở lại Thiên Cung nhiều ngày, còn nhiều cơ hội cùng Thượng Tôn nói chuyện."

Cảnh Triệt nói xong, cũng không đợi Hoa Thù trả lời, cúi đầu hành lễ quay người lui ra ngoài, để lại các nữ quân lo sợ bất an trong viện cùng sắc mặt xanh trắng xen lẫn của Hoa Thù.

"Điện, điện hạ." Hồng Tước lặng lẽ gọi Hoa Thù một tiếng. Hoa Thù thu hồi ánh mắt, bên trong mắt vẫn lạnh lẽo làm Hồng Tước run lên.

Trong tiểu viện nữ quân nhìn thấy sắc mặt Hoa Thù khác lạ, vừa mới chuẩn bị đứng dậy cáo từ thì giọng Hoa Thù vang lên.

"Phượng Hoàng quả nhiên thân phận tôn quý, không chỉ có Ngự Phong Thượng Tôn vì nàng ra khỏi Phong Linh Cung, ngay cả chưởng môn các phái cùng lão tổ cũng cùng nhau đến, Tiên tộc chưa từng có nhân vật như vậy trong ngàn năm qua." Hoa Thù nhìn về phía Ngự Vũ Điện, ánh mắt có chút kéo dài, cũng không biết là tự giễu cợt hay là xúc động, nàng xua tay nhìn Hồng Tước nói: "Nếu là ý chỉ của Phượng Hoàng bệ hạ Bản tôn không thể không nghe theo. Hồng Tước, đi lấy sương sớm ở Dao Trì đến đây pha trà cho các vị nữ quân, hoa mẫu đơn trong Tú Dương Điện đẹp như vậy, sao có thể không thưởng hoa?"

"Vâng, điện hạ." Hồng Tước lên tiếng, đi lấy sương sớm ở Dao Trì. Nữ quân trong viện thấy sắc mặt Hoa Thù khó phân biệt, nhất thời trong lòng lo sợ, không thể cáo từ, đành phải ở lại theo ý của nàng.

Bên trong Ngự Vũ Điện, ghế chính để trống, Ngự Phong bên trái, Phượng Ẩn bên phải.

Tận mắt nhìn thấy Phượng Ẩn, chư vị chưởng môn cùng ba vị Thượng Tôn giấu đi đáy lòng kinh ngạc, cam tâm tình nguyện nhìn Phượng Ẩn hành lễ sau đó mới ngồi xuống vị trí phía dưới hai người.

Khó trách Ngự Phong Thượng Tôn trong đêm mời Thượng quân Tiên tộc cùng ba tôn đến Thiên Cung bái kiến Phượng Hoàng, hóa ra là Ngô Đồng Phượng Đảo lại sinh ra một vị Bán Thần! Các Thượng tiên râu trắng nhìn Phượng Ẩn đáy lòng có phần hụt hẫng, đều là lão tiên đã sống mấy vạn năm, bọn hắn ngày ngày ở động phủ dốc lòng tu luyện khó khăn lắm mới thăng đến Thượng quân, nhưng tiểu Phượng Hoàng mới giáng thế mấy tháng, tại sao có thể thành Bán Thần rồi? Bọn hắn nhớ rõ ngày đó, ngày Phượng Ẩn giáng thế đừng nói là thiên lôi độ kiếp, ngay cả một bông hoa cũng không có gió thổi qua.

Chẳng lẽ Hỏa Phượng Hoàng nhất tộc trời sinh đã có số mệnh tốt sao? Một đám lão tiên nghĩ như vậy, nước mắt đều muốn chảy xuống, rất ngưỡng mộ số phận của Phượng Ẩn.

Chẳng qua bỗng nhiên nhìn thấy ánh mắt Phượng Ẩn thâm trầm dù đang mỉm cười trước mắt, một đám lão Thượng quân cũng không che giấu được kinh ngạc. Tiểu Phượng Hoàng một thân thần lực tại sao có được đã không rõ ràng, nhưng đôi mắt kia lại giống như đã trải qua tang thương muôn đời, quả thực có chút kỳ lạ.

Phượng Ẩn luân hồi ngàn năm, làm đế vương tướng quân cũng không biết bao nhiêu lần, tất nhiên đã nhìn ra tâm tư nghi ngờ của các lão thượng tiên. Nàng không muốn nhiều lời, lại dùng bữa cùng một đám chưởng môn sau đó hàn huyên tâm sự, với thân phận Phượng Hoàng cùng sức mạnh Bán Thần thần lực của nàng, cố ý hạ mình kết giao làm các vị chưởng môn cùng Thượng Tôn rất nhanh đã có cảm tình với Phượng Ẩn.

Phượng Nhiễm tính tình cao ngạo khó thay đổi, trước khi nàng làm Thiên Đế đã không nể mặt các Thượng tiên Thiên Cung, sau khi làm Thiên Đế trừ khi hai tộc giao chiến sống chết ngay trước mắt, nếu không sẽ không bao giờ ở lại Thiên Cung. Tiên tộc có Thiên Đế cũng như không có, đúng là ngàn năm qua các lão thần tiên có chút uất ức. Đột nhiên xuất hiện một vị Phượng Hoàng đối xử với bọn hắn thân thiết như vậy, bọn họ đã phải chịu tính tình bá đạo ngông cuồng của Phượng Nhiễm, bỗng nhiên vừa gặp được Phượng Ẩn, nước mắt sắp rơi xuống, trong lòng mừng cho Phượng Tộc vì cuối cùng cũng có một vị Phượng Hoàng biết nóng biết lạnh.

Ngự Phong Thượng Tôn ở một bên nhìn sắc mặt chúng tiên, lại khe khẽ thở dài, hắn nhìn về phía Phượng Ẩn, đáy mắt lộ ra vẻ phức tạp.

Một đám Thượng quân chỉ biết Phượng Hoàng quyền cao chức trọng lại có tính tình hiền lành, cũng không có ai biết bây giờ Phượng Hoàng ngồi trong Ngự Vũ Điện chính là Thủy Ngưng thú A Âm bị bọn hắn ép chết ngàn năm trước tại La Sát.

Nếu có một ngày chân tướng lộ ra, các lão quân Tiên tộc nên hành xử như thế nào?