Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

Chương 152






Thấy không một con quỷ nào biết Mạc Sơn ở đâu, Cố Phi Âm cũng không thấy quá thất vọng. Dù sao cô cũng đã quen rồi. Hơn nữa, số tiền cô gần đây kiếm được cũng đủ để đi thuê quảng cáo rồi. Cô cũng không cần chỉ tìm kiếm ở thành phố A, nếu có cơ hội, còn đem quảng cáo rộng ra khắp nơi trên thế giới. Đúng rồi, còn có thể viết quảng cáo bên dưới túi đựng đám bóng đen kia nữa. Người hay quỷ nhìn đến càng nhiều, rồi sẽ có tin tức thôi.

"Tôi không có chuyện gì nữa, các cậu đi về trước đi."

Trương đạo trưởng cùng Lý bộ trưởng nói được, dắt quỷ định đi. Họ Trang lúc này mới kịp phản ứng, nhanh chóng dùng miệng cắn chặt cánh cửa, khẩn trương nói: "Tôi biết, tôi biết!"

Hắn một chút cũng không muốn bị nhốt dưới địa giới. Nhân giới đáng yêu như vậy, hắn cũng không muốn rời đi chút nào. Hắn càng không muốn rời xa Nhất Chu xinh đẹp.

"Tôi biết Mạc Sơn ở nơi nào!"

Hử? Thế mà lại có một con biết đến hử? Nghe giọng nói này còn là tên họ Trang?

Cố Phi Âm theo âm thanh nhìn qua, một phát túm được đầu hắn, xách hắn đến trước mặt nói: "Cậu biết Mạc Sơn ở đâu? Ở đâu?"

Trang Đại Vương vốn thân sĩ nho nhã lại đẹp trai lồng lộng, giờ phút này cũng không có chút hình tượng nào đáng nói, hắn nuốt nước bọt: "Tôi biết, tôi có thể mang cô đi, nhưng tôi có một yêu cầu."

"Yêu cầu gì?"


"Tôi. . . Sau này tôi sẽ nói cho cô biết." Hắn liếc mắt nhìn tên đạo sĩ thối bên cạnh đang nhìn chằm chằm, thông minh không ở trước mặt bọn họ để cô gái tóc dài thả hắn đi. Nhưng là chút tâm tư nhỏ này của hắn, Trương đạo trưởng cùng Lý bộ trưởng vừa nhìn đã biết, vội hỏi: "Cố đại sư, tên họ Trang này cực kì giảo hoạt, hắn khẳng định là gian lận ý đồ chạy trốn, không chừng hắn lại dẫn đường linh tinh, cô đừng bị hắn lừa."

Cố Phi Âm nghĩ nghĩ, hình như cũng không phải không có khả năng? Thời buổi bây giờ kẻ lừa đảo vơ cả đống, không cẩn thận liền bị lừa tài lừa sắc, phải cẩn thận chút.

Họ Trang vừa thấy cô gái tóc dài vạn ác lại dao động, vội nói: "Tôi không lừa cô, tôi thật sự từng đi qua Mạc Sơn. Lúc tôi mới vừa thành quỷ từng đi qua đó chơi. Mạc Sơn này có rất nhiều quỷ, dưới chân núi có cái thôn, ngọn núi cách vách còn có một nàng tiên nữ đặc biệt xinh đẹp, cô ấy là mối tình đầu của tôi đó! Hừ, nếu không có đồ vô liêm sỉ kia đi ra làm vướng bận, không chừng bây giờ ta đã được cùng với mối tình đầu sống những tháng ngày thần tiên rồi, làm sao phải ở đây chịu khổ chịu tội chứ?"

Trương đạo trưởng lạnh lùng cười một tiếng, nhạo báng: "Còn cùng với mối tình đầu sống những tháng ngày thần tiên? Mi nằm mơ đi, vợ trước của mi cũng đã có bao nhiêu người rồi, mối tình đầu kia khẳng định cũng không tránh được số phận bị mi vứt bỏ."

"Không, tôi tin tưởng tôi sẽ không đối xử với mối tình đầu như vậy."

"Ờ, cũng không biết Thiệu Nhất Chu nghe xong sẽ nghĩ như thế nào."

". . . Trai không xấu gái không yêu, cái đồ đạo sĩ già nua cổ hủ như ông không hiểu được đâu."

"Tôi không hiểu không phải là chuyện bình thường sao? Tôi đường đường là một người thành thật làm sao hiểu được tấm lòng của quỷ chứ? Nói chuyện xàm xí gì đâu!"

". . ."

Họ Trang bị bốp chát lại đến mức không biết nói gì, nỗ lực xoay chuyển tròng mắt bị đánh lệch của mình, để cho mình thoạt nhìn thành khẩn một chút: "Đại sư, Cố đại sư, đại tỷ, Cố đại tỷ! Tôi nói đều là lời nói thật, tôi thật sự từng đi qua Mạc Sơn, không lừa cô."

"Ai biết hắn có lừa người hay không? Hắn lừa quỷ còn ít chắc?"

"..."

Cố Phi Âm cũng đang suy nghĩ, đúng là Mạc Sơn có rất nhiều tiểu quỷ, dưới chân núi có làng nhỏ cũng không sai, nhưng ngọn núi bên cạnh căn bản không có tiểu tiên nữ nào cả, “Ngươi đi tới đó lúc nào?”

Họ Trang nói: “Khoảng tám, chín mươi năm trước? Đã rất lâu rồi, không thể nhớ rõ thời gian cụ thể.”

“Vậy ngoại trừ tiểu tiên nữ ở ngọn núi bên cạnh, ngươi có còn nhớ tới con quỷ nào khác không?”

“……” Tất cả tâm tư của hắn đều đặt trên người tiểu tiên nữ, đâu còn nhớ rõ những con quỷ khác? “À, đúng rồi! Mạc Sơn có một nữ quỷ rất quá đáng, vốn dĩ tôi chuẩn bị ở Mạc Sơn một thời gian dài, nhưng cô gái tóc dài đó không biết đã xảy ra chuyện gì, căn bản không nói đạo lý, vừa nhìn thấy tôi liền đánh, có thể là không hài lòng khi tâm tư tôi đặt trên người tiểu tiên nữ, vì yêu mà sinh hận, tôi và cô ta đánh nhau ba ngày ba đêm, hai bên đều bị thương, thực sự không còn cách nào khác, mới rời khỏi Mạc Sơn.”

Cố Phi Âm gật đầu nói: “Xác thực là Mạc Sơn có rất nhiều con quỷ lợi hại, ngươi đánh không lại cũng là điều bình thường.”

Họ Trương: “…… Ồ.”:)


Họ Trang: “Lúc đó ở dưới chân núi còn có một vị hòa thượng rất lợi hại, tu vi của hòa thượng rất cao thâm, rất nhiều con quỷ muốn ăn thịt anh ta, nghe nói có một nữ quỷ rất lợi hại cũng muốn ăn thịt anh ta, đáng tiếc bị hòa thượng lợi hại đó đánh cho một chưởng gần chết, nữ quỷ đó thiếu chút nữa hồn bay phách tán, nghe nói cả Mạc Sơn đều nghe thấy tiếng hét thê thảm của cô ta! Suốt một tháng trời! Thực sự rất thảm thương.”

“Cũng may tôi không làm như vậy, tôi chính là một con quỷ có đạo đức, luôn tôn kính những cao tăng đắc đạo, trong tim tôi đều tràn đầy hình bóng tiểu tiên nữ, chỉ có điều đã gần 100 năm trôi qua, hòa thượng lợi hại đó có lẽ đã chết rồi.”

Hòa thượng lợi hại? Lúc này Cố Phi Âm rất kích động, chẳng lẽ hòa thượng lợi hại đó chính là hòa thượng xinh đẹp trong trí nhớ cô?

Nhưng cũng không đúng, cô chỉ ngủ một giấc thôi, một giấc ngủ dài nhất cũng chỉ mấy năm mà thôi, mà lúc trước cô ngủ hòa thượng xinh đẹp vẫn là hòa thượng xinh đẹp, vẫn chưa biến thành Lão hòa thượng, chỉ cần không có bất ngờ gì xảy ra, nói không chừng bây giờ hắn vẫn còn sống, không dính dáng tới 100 năm trong miệng của họ Trang. Mặc dù mỗi ngày cô đều ngóng trông hòa thượng xinh đẹp mau mau chết già đi.

Cô gãi đầu, đến lúc này cô vẫn không hiểu đang xảy ra chuyện gì, chỉ có điều Mạc Sơn trong miệng họ Trang và Mạc Sơn của cô cũng có chút giống nhau, “Vậy ngươi nói, Mạc Sơn trong miệng ngươi nằm ở thị trấn nào?”

Họ Trang sao có thể nói? Nói ra không phải sẽ mất đi cơ hội chạy trốn ra ngoài của hắn sao? Huống hồ hắn đã gần 100 năm chưa trở về, lúc trước hắn chạy trốn cũng hoảng sợ không nhìn đường, đừng nói, hắn thực sự không biết địa chỉ chính xác.

“Tôi chỉ nhớ vị trí đại khái, chính mình phải đi qua đó tìm mới có thể xác định được có đúng hay không, dù sao thì thế giới này thay đổi rất nhiều, chính là một thành phố lớn chưa tới mấy năm đã thay đổi lớn tới mức cô không thể nhận ra, tôi chỉ sợ tôi nói cô lại đi nhầm đường, vậy không phải mất nhiều hơn được sao?”

Cũng đúng, vậy trước tiên chuộc người về, để họ Trang dẫn cô đi, đợi đến khi tìm được Mạc Sơn rồi thì bán cũng không muộn.

Họ Trang:……: (

Quên đi, lòng dạ độc ác của cô gái tóc dài này không phải hắn không biết, dù sao hắn cũng có cơ hội rồi, chỉ cần không bị đưa đi chịu hình phạt ở địa giới, thì có thể nghĩ cách chạy trốn, đến lúc đó trời cao biển rộng, không phải đều là thiên hạ của hắn sao?

……

Cố đại sư quyết định chuộc họ Trang trở về, để hắn dẫn đường, Trương đạo trưởng và Lý bộ trưởng có chút lo lắng, chỉ sợ họ Trang đang lừa gạt, cố ý gạt người.

Cố đại sư nói không sao, nếu họ Trang dám lừa gạt người cô sẽ đánh hắn đến hồn bay phách tán đến mức mẹ hắn nhận không ra, chẳng qua là vấn đề chết hay muộn mà thôi, sớm muộn gì hắn cũng chết.

Tiểu Trương: “……”

Tiểu Lý: “……”

Được rồi, có Cố đại sư dũng mãnh như vậy bọn họ còn có thể nói gì? Đương nhiên là cái gì cũng không thể nói.

Có điều phải xem xét mấy người bạn đang chịu khó chịu khổ ở núi Đại Hoa, khói đen còn chưa bán đi, có thế nào thì Cố Phi Âm cũng phải đi qua đó một chuyến mới được.

Xem ra thời gian rất gấp rút, dù sao thì bên nhà ma cũng sắp phải đi làm rồi.

Trước khi đi Cố Phi Âm dặn dò Bính Bính và bà lão phải trông nhà cho tốt, gia sản hàng tỉ của cô đều để trong ngôi nhà này, nếu như bị trộm mất thì cô biết đi đâu mà khóc. Ngoài ra còn đi một vòng phía dưới cầu vượt, bảo quỷ cụt tay và quỷ không đầu trông coi cho tốt ngôi biệt thự này, cũng không quên đá quỷ nước mấy cái, bảo hắn thành thật một chút.


Quỷ nước:……: (

À, đúng rồi, trong tủ lạnh cô vẫn còn rất nhiều hải sản các loại cá tôm, những thứ này phải tươi thì ăn mới ngon, nếu để lâu sẽ bị hư, cô liền dứt khoát bảo quỷ cụt tay lúc trời tối thì lấy ra ngoài, đưa đến nhà hai ông cháu họ Vương, để tránh cho thức ăn bị hỏng sẽ lãng phí.

Quỷ cụt tay luôn miệng đáp lại, nói chuyện này hắn đảm bảo làm thỏa đáng.

Bàn giao như thế một phen, Cố Phi Âm còn chưa quá yên tâm, dù sao tài sản trong nhà quá nhiều, làm cho cô lo lắng trong lòng.

Tối hôm đó, một nhà ông Vương bởi vì đột nhiên xuất hiện cá tôm cua đồng trong bếp mà huyên náo náo loạn...

Đương nhiên như thế nào đi nữa, nên ăn thì vẫn ăn.

...

Quỷ phu nhân sắp tức giận chết rồi, bởi vì ở ngoài mộ lại tới một chút đạo sĩ thúi, mỗi người tay cầm lá bùa, kiếm gỗ đào, lôi kích mộc, hung thần ác sát. Trước đã tới một nhóm, cô thật vất vả mới doạ đi rồi, không nghĩ tới lại tới một nhóm, thật quá đáng cực kì.

Nơi này chính là nhà của cô, chạy đến cửa nhà cô gây sự còn có thể nhịn? Huống chi còn bắt đi nha hoàn của cô, đạo sĩ thúi quả nhiên làm người ta ghét cực kì, so với tóc đen dài còn làm người ta ghét hơn.

Cô đem bọn nha hoàn hết thảy triệu tập lại, bất kể như thế nào, cũng không có thể để mấy người ... đạo sĩ thúi kia phá hư vẻ đẹp của quê nhà cô.

Cô cười nham hiểm một tiếng, ngược lại cô không sợ, bởi vì trong tay có con tin.

Trong mộ cổ chúng quỷ bày trận địa sẵn sàng đón quân địch, ai biết trong chốc lát, tiểu Hỉ chạy về nói: "Phu nhân, không xong, tóc đen dài lại trở lại!"

Quỷ phu nhân thăm thẳm nói: "Cô ta trở về thì trở về, có cái gì ngạc nhiên? Vừa vặn để cô ta nhìn, di sản của cô ta bị loài người chia nhau, hì hì hi."

"Đúng, tỷ tỷ đừng sợ, các muội muội làm chỗ dựa cho ngươi, muội muội không nói cái khác, những năm này đi phía Nam xông xáo nhận thức không ít quỷ, tin tức ta đã phát ra, bọn họ vào lúc này cũng nên đến."