Thần Bí Lão Công Không Thấy Mặt

Chương 52






Từ sau khi Cố Phi Âm bị cướp hai lần, cô càng cảm nhận rõ cuộc sống làm người thật sự không dễ dàng gì, cần phải cẩn thận phòng bị mọi lúc mọi nơi, nếu không sẽ phải đối mặt với nỗi đau mất tiền, mà nỗi đau này nhất định là cô không thể chịu đựng được, cho nên mỗi lần cô mang theo một khoản tiền khếch xù đi trên đường, cô đều đặc biệt cẩn thận, chỉ sợ lại bị cướp mất.

Bởi vì cô rất cẩn thận, cho nên tự nhiên sẽ phát hiện có người đang đi theo cô, cô quay đầu nhìn lại, phát hiện đó là anh bạn nhỏ lúc trước ở trên xe bảo cô phải cẩn thận, anh ta đi theo cô làm gì?

Cô quay đầu lại nhìn chằm chằm anh ta.

Cái nhìn u ám này thật sự rất bất thình lình, sự nguy hiểm ép thẳng lên đỉnh đầu khiến anh ta cảm thấy hoảng sợ, bởi vì nhìn sắc mặt của cô thật sự không được tốt cho lắm, khiến cho người khác cảm thấy giây tiếp theo cô có thể bùng phát mà lấy mạng của anh ta.

Cao Tài run lên một lúc sau mới hồi phục tinh thần, nói: “Cố tiểu thư, chào cô, tôi là Cao Tài.”

Cố Phi Âm cũng nói chào anh, anh có chuyện gì sao?


Cô nghĩ nghĩ, đừng nói cái tên này xác thật rất quen thuộc, bởi vì mấy ngày nay lúc mấy người đồng nghiệp của cô bát quái, thường xuyên nhắc tới, các cô ấy hình như rất yêu thích anh ta, nói anh ta nơi này tốt, nơi kia tốt, nơi nào cũng tốt, nếu như lúc sống có thể nhìn thấy anh ta một lần thì thật tốt v..v.., lại nói nếu không phải rạp hát xảy ra chuyện, nhất định phải đi tới đó ký tên chụp ảnh các kiểu, thật sự rất đáng tiếc.

Cao Tài vội vàng giải thích: “Tôi là đặc biệt tới tìm cô, cô đừng hiểu lầm, tôi không phải là người xấu tới theo dõi cô đâu. Kỳ thật tôi là vì chuyện lần trước xảy ra ở rạp hát, tình huống lúc đó rất nguy hiểm, tôi cũng không biết cô là địch hay là bạn, sau khi tỉnh lại mới phát hiện ra là tôi đã hiểu lầm cô. Cảm ơn cô đã ra tay cứu giúp, nếu không có cô, chúng tôi nhiều người ở đó như vậy, chỉ sợ thật sự phải chết ở nơi đó rồi.”

Quan trọng nhất, chỉ sợ chân tướng cái chết của bọn họ cũng sẽ bị che dấu, vì để làm yên lòng người, coi như lãnh đạo biết bọn họ bị ma quỷ khống chế mà giết hại lẫn nhau, là người bị hại, nhất định cũng sẽ không công bố nguyên nhân. Hoặc sẽ trở thành vụ án mạng ly kỳ, hoặc đẩy ai đó ra nhận tội, từ đó chân tướng sẽ bị nhấn chìm, mà người nhà của bọn họ sẽ càng đau đớn hơn.

Bất luận là kết quả nào đi chăng nữa, cũng khiến anh khó có thể chấp nhận.

Nghĩ đến điều này, anh càng cảm kích hơn, trịnh trọng nói: “Cảm ơn cô, Cố tiểu thư, thật sự rất cảm ơn cô.”

Cố Phi Âm cuối cùng cũng nhớ ra, lại nói vì sao lại cảm thấy Cao Tài này quen mắt đến như vậy, hóa ra là anh bạn nhỏ đã gặp ở trong rạp hát, là nhóm khách quý mà các vị lãnh đạo rất coi trọng! Cô bỗng chốc nhiệt tình thêm mấy phần, cười toe toét: “Không cần cảm ơn, mọi người không có việc gì thì tốt, đúng rồi, con quỷ phá hoại kia là ở bên ngoài lẻn vào trong công viên giải trí của chúng tôi, không có quan hệ gì với công viên giải trí của chúng tôi, anh đừng có hiểu lầm.”

Cao Tài nhìn thấy nụ cười đó liền ngây người một lát rồi mới nói: “…… Cô cứ yên tâm, tôi sẽ không vì con quỷ kia mà giận cá chém thớt lên công viên giải trí, thật sự chỉ muốn nói, chúng ta đều là người bị hại.”

Cố Phi Âm thở phào nhẹ nhõm: “Anh có thể nghĩ như vậy thật sự quá tốt rồi, công viên giải trí của chúng tôi thật sự chơi rất vui.” Khách quý không hổ là khách quý, lại thông tình đạt lý như vậy, thiện giải nhân ý * , như vậy lãnh đạo thần tiên mỗi ngày không cần phải than ngắn thở dài mặt mày ủ rũ nữa.
Thiện giải nhân ý: am hiểu lòng người, giỏi đoán lòng người.
Cao Tài nói: “Ngày mai tôi lại đến tìm cô?”

Cố Phi Âm buồn bực: “Ngày mai lại tới?”

Cao Tài: “…… Tôi có chuẩn bị một ít quà để cảm ơn cô, nhưng lại để trên xe, nhưng mà bây giờ không có xe ở đây. Tôi thấy thời gian đã rất khuya rồi, ngày mai lại tới tặng cho cô.”

Mắt Cố Phi Âm sáng lên, lập tức nói: “Được, ngày mai tới đây!”

Cao Tài: “Được, được.”

Không biết vì sao, anh lại có thể nhìn thấy sự phấn khích nóng lòng muốn thử từ trong ánh mắt đen như mực của cô, nhìn đến mức trong lòng anh run sợ.


Mãi đến khi Cố Phi Âm chào tạm biệt, nhìn thấy chân cô tập tễnh bước những bước chân cứng ngắc từ từ đi xa, bóng dáng đung đưa dần dần biến mất trong đêm tối mù mịt, đột nhiên có một trận gió lạnh thổi qua, thổi tới sự tươi mát khiến hắn run lập cập, xoay người đi vào một con hẻm nhỏ.

Mặc dù Cố Phi Âm nhìn có vẻ thâm trầm khó tiếp cận, nhưng thực ra cô là một người tốt, so với nhiều người mà anh đã gặp qua thì tốt hơn rất nhiều.

Đột nhiên điện thoại của anh vang lên, anh cầm lên nhìn xem, là Trương đạo trưởng gọi tới.

Lúc xảy ra chuyện anh lập tức gọi cho Trương đạo trưởng, nghĩ đến lúc này có lẽ Trương đạo trưởng đã tới đó rồi.

Anh nghe điện thoại: “Chào ông, Trương đạo trưởng, ừm, chúng tôi không có chuyện gì…… Yên tâm đi, không có nhân viên bị thương, có người tới cứu chúng tôi. Được, các ông trước tiên phái người tới đó xem thử, lần này là chúng tôi may mắn được cứu sống, nếu đổi thành người khác thì không chắc rồi.”

Trương đạo trưởng nói: “Tôi ở bên này có chút chuyện, tôi đã nói đồng nghiệp của tôi tới đó xem thử, bọn họ rất lợi hại, bắt mấy con tiểu quỷ này sẽ không thành vấn đề. Ngược lại là cậu, cậu là một ngôi sao lớn nửa đêm canh ba lại đi ngồi xe buýt làm gì?”

Cao Tài nói: “Tôi chỉ muốn đi ra ngoài dạo một chút, không nghĩ tới gặp phải chuyện này, được rồi trước tiên không nói nữa, tôi phải trở về nhà.”

Trương đạo trưởng: “Vậy được rồi, cậu trên đường phải cẩn thận.”

“Ừm.”

Cúp điện thoại, Cao Tài quay đầu lại nhìn thoáng qua, chỉ nhìn thấy một sự mênh mông, trên đường một bóng người cũng không có.

……

Cố Phi Âm vô cùng cao hứng trở về cao ốc dang dở, cô thật sự rất chờ mong cuộc gặp mặt ngày mai, không nghĩ tới vận may của cô cũng có thể tốt như vậy, không chỉ được ăn món lẩu, còn có thể nhận được quà! Chai và lon cô có rất nhiều cho nên không cần nữa, mặc dù cho cô tiền cô còn phải đi quyên góp hơn một nửa, nhưng có chút ít còn hơn không có, có một xu là một xu, cô chưa bao giờ chê ít.

Cứ như vậy, cô có thể đem món lẩu của năm kia sắp xếp chuyển đến năm sau, năm sau có thể được đi ăn lẩu rồi!

Cô cũng là một người hào phóng, đến lúc đó sẽ chuẩn bị cho cô gái hàng xóm và bà lão ít tiền thưởng, chờ đến khi nhận được quà, cô sẽ mua cho bọn họ túi nến hay gì đó, cứ như vậy hai người bọn họ sẽ có thức ăn trong hai ba năm tới.


Cuộc sống này quả nhiên càng ngày càng tốt, nghĩ tới lúc trước cô ở đó muốn ăn một nồi lẩu, bây giờ nồi lẩu có thể sắp xếp được rồi.

Cố Phi Âm vô cùng cao hứng đem 10 tệ trong túi—— tiền cơm hộp, bởi vì cô đã ăn tối rồi cộng thêm món lẩu cần phải tiết kiệm một chút —— cất vào trong quan tài, sau đó mới đem những tờ giấy quảng cáo và keo dán đi ra cửa, lúc gần đi cô còn hỏi hỏi cô gái hàng xóm và bà lão: “Hai người có muốn đi cùng tôi hay không?”

Cô gái hàng xóm và bà lão nhìn cô, vốn dĩ muốn vặn vẹo mở đầu, nhưng dưới cái nhìn chằm chằm của cô gái tóc dài, cúi đầu xuống, cùng bay ra ngoài.

Buổi tối đen như mực, tuyết lại bắt đầu rơi, rất rất lạnh, có điều cô tuỳ ý dán giấy quảng cáo này cũng coi như là trái pháp luật, nếu bị phát hiện là bị bắt ngồi tù, không chừng còn phải phạt tiền, ban ngày cô không dám ra ngoài, lúc này trời tối đen như mực rất thích hợp để cô gây án.

Cô xoa xoa đôi tay lạnh cóng của mình, bôi một ít keo dán vào mặt sau của tờ giấy rồi dán nó lên trên bức tường ở ven đường.

Những tờ giấy quảng cáo này là cô đem giấy A3 chia nhỏ ra làm mấy phần, cuối cùng cắt theo kích cỡ bằng nửa lòng bàn tay của cô, không cần quá lớn, đủ để cô viết mấy chữ là được, vừa tiết kiệm giấy vừa tiết kiệm tiền, dùng ngòi bút thô viết mấy chữ, kiểu chữ cũng rất lớn, như vậy cũng đủ để cho người qua đường nhìn thấy rõ.

Trên những bức tường này được dán không ít những tờ giấy quảng cáo, tờ giấy quảng cáo của cô cũng không đủ để gây chú ý, phần lớn trên tường này là những loại như □□ mở khóa gì đó, cô không khỏi cảm khái: “Không nghĩ tới hiện nay cạnh tranh của những tờ quảng cáo cũng kịch liệt như vậy.”

Cô gái hàng xóm ở bên cạnh cầm chiếc túi, Cố Phi Âm từ trong túi lấy ra một tờ giấy quảng cáo, bôi keo dán lên, dán lên trên tường một tiếng bạch, còn dùng sức vỗ vỗ mấy cái.

Có điều phía dưới tờ giấy của bọn họ đều có số điện thoại liên hệ, liên lạc cực kỳ thuận tiện, nhưng cô không có điện thoại…… Thật sự điện thoại quá đắt, mặc dù trên người cô có tiết kiệm 1 vạn tệ, có thể mua điện thoại được, nhưng thực sự nó quá đắt, nghe nói điện thoại rẻ nhất cũng tới 1.000 tệ rồi, lần này phải tốn hơn 1.000 tệ, cô làm sao cam lòng được?

Cô cần cù dán khoảng chừng hơn 50 tờ giấy quảng cáo, con đường này bình thường sau khi tan làm cô đều tới dán, mắt thấy thời gian không còn nhiều nữa, lúc này cô mới mang theo túi nhỏ trở về, ngày mai còn muốn đi làm, cô cũng không dám làm quá lâu, đến lúc đó tinh thần không tốt rồi muốn đi ngủ, vậy thì không được tốt cho lắm, quá có lỗi với món lẩu của lãnh đạo thần tiên rồi.

Nữ quỷ áo đỏ gần đây cũng tới đây tránh tai họa, gần đây mỗi buổi tối cô ta đều tới, cô ta rất thích bay lơ lửng trên nóc của cao ốc dang dở chơi quất roi, có đôi khi còn thích gào thét, cũng không biết bị bệnh gì.