Giờ phút này, những khách giang hồ ở đã chứng kiến La Hồng chém giết ở trên con phố dài, thấy được sự bá đạo của Hắc Kỵ, rất rõ ý nghĩa việc nắm giữ tướng quân lệnh là như thế nào.
Nắm giữ tướng quân lệnh cũng đại biểu cho nắm giữ năm ngàn Hắc Kỵ ngoài thành kia!
Cho nên tầm quan trọng của tướng quân lệnh không cần nói cũng biết, mà cược tướng quân lệnh, đây là chuyện kích thích dường nào.
Nhưng nói thế nào, đây cũng là một trận đánh cược!
La Hồng sẽ tiếp nhận sao?
Thế nhân không hiểu, bọn họ ngẩng đầu nhìn Đông Sơn, vở kịch đặc sắc này, có thể mở màn không?
Đám người Lạc Phong, Tử Vi, Phương Chính cũng là nhanh chóng chạy đến chân núi, ngửa đầu nhìn đỉnh núi.
Lưu huyện lệnh ngược lại là thở dài một hơi, tảng đá lớn trong lòng, bỗng nhiên rơi xuống.
May mắn Tiểu Hầu gia là ước chiến với La Hồng, chỉ là ước chiến, mặc kệ là thắng hay thua, đều chẳng liên quan gì đến một huyện lệnh như ông ta.
Ngoài thành.
Khí tức kinh khủng bùng nổ.
Có hai thân ảnh lao vùn vụt, một bóng người mặc giáp đen, hóa thành một đường cung sáng, cắt ngang bầu trời, từ đại doanh ngoài thành, đạp mạnh bước liền rơi xuống bãi đất trống giữa sườn núi ở phía trên Đông Sơn.
Một bóng người khác chính là Viên Hạt Tử ôm cây gậy trúc, bên trong thân thể gầy yếu ẩn chứa sức mạnh vô tận.
Triệu Tinh Hà mặc giáp đen, đôi mắt thâm thúy như sao trời.
Ông đã sớm biết Sở Thiên Nam đến, thậm chí ông còn đang chờ đợi Sở Thiên Nam đến Hắc Kỵ doanh.
Nhưng, mọi chuyện vẫn như ông đã đoán trước, Sở Thiên Nam quả nhiên là không có tới Hắc Kỵ doanh, mà là trực tiếp leo lên Đông Sơn, tìm La Hồng.
Nhưng là, ngoài dự đoán của Triệu Tinh Hà chính là, Sở Thiên Nam lại tuyên bố ước chiến, muốn thông qua ước chiến để lấy được tướng quân khiến.
Triệu Tinh Hà đặt chân xuống bãi đất trống, trầm mặc không nói gì mà chỉ nhìn hai thân ảnh đang leo núi kia, hít một hơi thật sâu.
Ông lão nông bên cạnh Sở Thiên Nam kia, khiến Triệu Tinh Hà không khỏi nhíu mày.
Hộ đạo giả của Sở Thiên Nam, sao có thể chỉ là một hộ đạo giả bình thường chứ?
Bất kể nói thế nào, cách mà Sở Thiên Nam lựa chọn để lấy tướng quân lệnh này khiến Triệu Tinh Hà không thể đưa ra lời phản bác.
Không hổ là người được phong hầu khi tuổi còn trẻ, thiếu niên hầu Nam chinh đại phá cổ tộc Nam Cương.
Y quả thực biết rõ đạo lý trong quân, nếu là y trực tiếp tới Hắc Kỵ doanh tiếp nhận, năm ngàn Hắc giáp quân sẽ không nển mặt, cũng sẽ không phục hắn ta.
Thống soái một quân, nếu không cách nào phục chúng, vậy thì cũng giống một người không cách nào điều khiển tay chân mình, khiến cho ngay cả đi đường cũng không vững.
Cho nên, Triệu Tinh Hà cảm thấy, lựa chọn mà Sở Thiên Nam đưa ra, chính là là lựa chọn tốt nhất rồi. Nếu có thể thắng thì có thể đường đường chính chính lấy được tướng quân lệnh.
Hắc Kỵ cũng là sẽ phục y.
Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là Sở Thiên Nam có thể thắng được La Hồng, lấy được tướng quân lệnh.
Không thắng được, vậy thì cái gì cũng không cần nói.
Trong học cung, phía trên Đông Sơn.
Đám học sinh ở trong rất nhiều cung điện tu hành, nghe tiếng kêu này, lần lượt từ trong cung điện đi ra.
Trong con mắt của bọn họ toát ra vẻ kinh ngạc.
Sở Thiên Nam?
Hạng hai Hoàng bảng Sở Thiên Nam!
Y đến học cung trên Đông Sơn, còn muốn áp chế thực lực xuống cùng cảnh giới với La Hồng để chiến một trận!
Cược tướng quân lệnh!
Chuyện lớn!
So với học tập khổ tu, rất nhiều học sinh tự nhiên cảm thấy hứng thú với việc xem náo nhiệt hơn, huống chi là được xem một trận long tranh hổ đấu như thế này.
Thực lực La Hồng rất mạnh, chí ít phần lớn học sinh ở đây cũng không phải đối thủ, cho nên đối bọn họ mà nói, La Hồng là cường giả.
Sở Thiên Nam cũng là cường giả, trận chiến giữa các cường giả như thế này, sao lại thể không thu hút sự chú ý cho được?
Tiêu Nhị Thất cùng Ngô Mị Nương cũng đi ra cung điện, vẻ mặt bọn họ nghiêm túc, quả nhiên vẫn đến.
Lấy thực lực của Sở Thiên Nam, dù là là áp chế xuống cũng là cực mạnh!
“Thú vị, đây chắc chắn là một trận chiến rất đáng để xem.”
Khóe miệng Tiêu Nhị Thất nhếch lên thành một độ cong, lộ ra vẻ hứng thú.
Nhưng mà, ngay khi tất cả mọi người nghĩ rằng La Hồng sẽ tiếp chiến, thanh âm của Lý Tu Viễn lại nhàn nhạt phiêu đãng mà đến.
“Tiểu sư đệ ở Tàng Kinh Các đọc sách, thời gian này không tiếp nhận bất kỳ ước chiến nào.”
Hả?!
Lời của Lý Tu Viễn, khiến sắc mặt của tất cả học sinh trong học cung đều trở nên kỳ quái.
Đánh không được rồi……
Thế nhưng, lý do lại làm cho người khác không thể nói gì.
Cho dù là Sở Thiên Nam cũng không cách nào bất mãn.
Ở trong Tàng Kinh Các đọc sách, Tàng Kinh Các của Tắc Hạ Học Cung, đó là nơi nào?
Đó là nơi bí mật nhất trong thiên hạ, nơi chỉ có đệ tử phu tử mới có thể di, chẳng kém gì bí cảnh chứa đựng cơ duyên.
La Hồng ở trong đó, rất có thể sẽ đươc ý chí thánh nhân tẩy rửa, hun đúc.
Tàng Thư Các cho dù là đệ tử phu tử cũng không được ra vào thường xuyên, cho nên, việc La Hồng vào Tàng Kinh Các chính là cơ duyên to lớn.
Sao lại vì một trận chiến cùng Sở Thiên Nam mà từ bỏ cái cơ duyên này được?
Sở Thiên Nam khí thế ngút trời, nghe Lý Tu Viễn nói, thần sắc hơi đổi, nhưng, khí thế trên người lại là không có chút nào suy yếu.
Vẫn duy trì dao động như cũ.
“Vậy ta sẽ đợi.”
Sở Thiên Nam nói.
Lão Hoàng đột nhiên dùng thanh đao bổ củi bổ ra một đao, kết giới vô hình lập tức bị chém ra ba trăm trượng, như là có một con đường đầy nắng hiện ra trước học cung.
Vạt áo Sở Thiên Nam bay lên, tử kim quan sáng chói lóa mắt, bước lên từng bước một.
Lão Hoàng nhếch miệng để lộ ra hàm răng ố vàng. Ông ta cũng định đặt chân bước lên học cung, nhưng mà, một cái chớp mắt tiếp theo, ông ta đột nhiên biến sắc.
Chỉ nhìn thấy trong sân rộng của học cung, Lý Tu Viễn một tay ôm La Tiểu Tiểu, búi tóc trên đầu cắm mấy đóa hoa đào, mặt lạnh lùng.