Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 267: Phu Tử Búng Ngón Tay, Thánh Nhân Cầm Kiếm (2)



Sở Thiên Nam rơi xuống đất, cảm thấy mọi việc trở nên nghiêm trọng hơn. Thế nhưng y cứ đứng im như thế lại khiến La Hồng sốt ruột. Hắn sải bước, nhanh chóng đến gần Sở Thiên Nam, nện cho y một quyền.  

Sở Thiên Nam biến sắc, nhanh chóng giơ hai tay đã bị đánh đến đỏ bừng, thậm chí xuất hiện màu xanh đen lên!  

Sở Thiên Nam y...... Bị người ta đè ra mà đánh!  

Hai vị kiếm tu dùng cách vật lộn để khai mạc khiến cho cả đám người đang đứng chung quanh xem náo nhiệt sợ đến ngây người.  

Ở bãi đất trống giữa sườn núi.  

Đôi mắt Triệu Tinh Hà sáng rực.  

Nụ cười trên mặt lão Hoàng cứng đờ, thay thế vào đó là sự kinh ngạc và không thể tin.  

Tiểu Hầu gia bị La Hồng đè xuống đánh?  

Mặc dù nguyên nhân là do giảm cảnh giới xuống, nhưng cho dù tiểu Hầu gia có áp chế tu vi thì cũng là tồn tại vô địch trong cùng cấp kia mà!  

Phốc!  

Trong thể nội La Hồng tựa như có lửa đỏ đang thiêu đốt.  

Đan điền như hóa thành một lò lửa, đang không ngừng đánh thẳng vào cảnh giới tà tu Ngũ phẩm.  

Kiếm khí bị kéo theo càng thêm cuồng bạo.  

Một quyền lại một quyền vung ra không theo phương pháp nào nhưng Sở Thiên Nam lại bị nện bầm dập mặt mũi.  

Sở Thiên Nam gần như sắp điên rồi!  

Tên này là chó dại sao?!  

Ánh mắt hừng hực như lửa kia là cái quái gì thế?  

Trận chiến này chẳng hề giống với tưởng tượng của y chút nào cả.  

Sở Thiên Nam nhíu mày, đưa tay lau sạch máu mũi, chết tiệt!  

Một cái chớp mắt tiếp theo, Sở Thiên Nam nhón mũi chân, kéo dài khoảng cách, y không muốn vật lộn với La Hồng nữa, y chịu không nổi.  

Y sợ mình nhịn không được, trực tiếp bộc phát sức mạnh Võ tu Tứ phẩm, đánh cho La Hồng một trận.  

Y triệt để lùi về phía sau, đứng xuống đất, kiếm Thuần Quân vẫn ở trong tay nhưng không ra khỏi vỏ mà quét xuống thành một vòng cung, công kích về phía La Hồng.  

Mà trên quảng trường, bỗng nhiên có vô số cuồng phong gào thét, trong mỗi một sợi cuồng phong, đều xen lẫn sắc bén, vô số kiếm khí sắc bén hóa thành luồng sáng, chỉ trong chốc lát đã cắt mặt đất thành những cái rảnh sâu rồi bổ nhào về phía La Hồng.  

“So kiếm sao?”  

La Hồng nhếch miệng, tay giơ lên một chiêu.  

Kiếm Thiên Cơ trong ngực Tiểu Đậu Đậu, lập tức xông lên trời, hóa thành một đường ánh sáng bạc lướt đến, rơi vào trong tay hắn.  

La Hồng cầm kiếm, kiếm khí đang tàn phá bừa bãi trong kinh mạch như thủy triều cuồng loạn đột nhiên có chỗ thoát ra.  

Chúng điên cuồng tràn vào trong kiếm Thiên Cơ.  

Thanh bảo kiếm lấy được ở trong bí cảnh Thiên Cơ, tại thời khắc này, nhè nhẹ rung động, dường như phát ra tiếng rên rỉ vui vẻ.  

Trong đan điền của La Hồng, tà sát khí luân chuyển, từng viên sát châu cũng xuất hiện ở trước người hắn, hóa thành kiếm Sát Châu kiếm.  

Bảy mươi hai chuôi kiếm Sát Châu, giờ khắc này, bị ảnh hưởng bởi khí tà sát đang sôi trào, uy lực không ngừng tăng lên.  

Kiếm khí của Sở Thiên Nam tới gần.  

Bảy mươi hai chuôi kiếm Sát Châu lập tức tung ra, va chạm với kiếm khí, tất cả kiếm khí đều bị ngăn lại.  

Điều này khiến đôi mắt của Sở Thiên Nam co lại!  

Đây là Lục phẩm Ngự Kiếm?!  

Con mẹ nó, Ngự Kiếm cảnh mà ngươi điều khiển được bảy mươi hai thanh kiếm? Tạo ra một kiếm trận như thế này à?!  

Sở Thiên Nam mơ hồ hiểu được, vì sao Gia Luật Sách lại bị đánh bại.  

Sở Thiên Nam nhìn thấy toàn bộ kiếm khí của mình đều nghiền nát, thần sắc bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.  

Trên người y, bộc phát ra một cỗ uy lực, thanh kiếm đang đeo bên hông đột nhiên phóng ra, một tay y nắm vỏ kiếm, một tay đặt tại chuôi kiếm.  

Một cái chớp mắt tiếp theo.  

Kiếm ra khỏi vỏ một thước!  

Kiếm khí như gió lốc từ dưới chân Sở Thiên Nam không ngừng lao lên, không ngừng thoát ra, khuếch tán......  

Quanh người Sở Thiên Nam, kiếm khí dày đặc dao động, giống như mưa to không ngừng càn quét quanh người y, tạo thành một đường kiếm khí Đại Long Quyển (rồng cuộn người) đột ngột mọc lên từ dưới đất!  

Kiếm lại ra khỏi vỏ hai thước.  

Thanh kiếm nổi danh thiên hạ này, ẩn ẩn lộ ra thân kiếm sáng chói.  

Vô số kiếm khí ở trên quảng trường gào thét, từ đất bằng bay lên, lấy Đại Long Quyển làm trung tâm, xuất hiện hết vòng này đến vòng khác.  

Kiếm lại xuất vỏ, ba thước!  

Thanh Phong ba thước, triệt để ra khỏi vỏ!  

Vô số kiếm khí dường như được kiếm chủ chỉ dẫn, trong chốc lát, cuốn lên ngàn vạn sóng biển, hất thẳng xuống dầu La Hồng.  

Nếu như nói trước đó vật lộn là từng quyền mạnh mẽ đấm vào thịt.  

Thì giờ phút này kiếm khí hăng hái vẩy tung, quả thật là rầm rộ.  

Mà so với vô số kiếm khí giao thoa tung hoành của Sở Thiên Nam.  

Kiếm khí của La Hồng đã không ngừng được hấp thụ vào trong kiếm Thiên Cơ, không biết đã xếp chồng bao nhiêu đạo, khiến cho kiếm Thiên Cơ gầm vang không dứt.  

Oanh!  

La Hồng chém ra một kiếm.  

Vô số kiếm khí bị dồn nén đều bộc phát hết trong một kiếm này.  

Giống như trên một bức họa trống không, bị một chiếc bút lông sói lớn vẽ xuống một nét to.  

Vẩy mực thành sông núi, sông núi có rồng ngâm.  

Tiếng rồng ngâm vang vọng chín tầng trời!  

Tại thời khắc này, kiếm khí như mưa to gió lớn của Sở Thiên Nam kia bị một kiếm của La Hồng chém ra.  

Một đạo kiếm ảnh vô hình rơi xuống, tựa như một con bạch long đang bay lượn.  

Mây khói trên trời đều bị chém đứt ra như đậu hũ.  

Ánh mắt Sở Thiên Nam co rụt lại.  

Đối mặt với một kiếm La Hồng chém tới này, tu vi vốn đã bị phong tỏa ở Lục phẩm Ngự Kiếm, cũng không còn cách nào duy trì mà lập tức mở ra.  

Xiềng xích đứt đoạn thành từng tấc.  

Trong tích tắc trở về Tứ phẩm.  

Kiếm khí khuấy động ở trước quảng trường của học cung giống như là mưa xuân se lạnh không ngừng giương vẩy.  

Đám học sinh là khán giả đang đứng ở xung quanh trừng to mắt, hô hấp hơi dồn dập, trận chiến này họ nhìn đến nỗi mạch máu như muốn phụt ra, bởi vì quá trình chiến đấu cũng không phức tạp.  

Đầu tiên là nhục thân va chạm, sau đó là so đấu kiếm thuật.  

Cho dù La Hồng chỉ là Lục phẩm, cho dù Sở Thiên Nam cũng đã áp cảnh đến Lục phẩm, cuộc so tài này chỉ là cuộc so tài của tu sĩ Lục phẩm. Nhưng mà tất cả khí thế và sóng gió dâng trào không kém gì Ngũ phẩm, thậm chí là ngang ngửa Tứ phẩm.  

Bầu không khí có mấy phần nghiêm trọng.  

Mùi cháy khét ở trong không khí càng thêm nặng nề.  

Kiếm khí trên Thiên Cơ Kiếm vẫn đang khuấy động, một con bạch long phát ra tiếng gào thét như xé rách cả mây mù, xé rách mặt đất, xé rách non sông.  

Đây là tinh túy của Hóa Long Kiếm!  

La Hồng đạt được truyền thừa của Hóa Long Kiếm, cũng học được tinh túy của Hóa Long Kiếm.  

Nhất kiếm hóa long này đủ để phá núi đập biển.  

Sở Thiên Nam chém ra kiếm khí như trút nước.  

Lý Tu Viễn ôm La Tiểu Tiểu, thanh sam bay lên, đóa hoa đào đang cắm bên trong búi tóc cũng đang run rẩy, đôi mắt của y khẽ nhíu, như cười như không: “Thực lực của tiểu sư đệ lại mạnh lên rồi.”  

“Quả thực là dựa vào thực lực Lục phẩm thi triển ra Hóa Long Kiếm, cho dù là Trần Thiên Huyền thật sự thi triển Hóa Long Kiếm cũng đều phải tiêu hao một lượng khổng lồ tinh khí thần và năng lượng, nhưng năng lượng của một kiếm mà tiểu sư đệ chém ra thì sao chứ? Làm sao có thể thu thập nhiều năng lượng như thế mà không hút khô bản thân chứ?”  

Lý Tu Viễn thì thầm.  

“Chẳng lẽ là lực lượng còn sót lại của ý chí thánh nhân sao?”  

“Cũng đúng, trước đó tiểu sư đệ gõ chuông ba trăm sáu mươi lần, lần này lại nhanh chóng ngưng tụ ra thánh ngôn có lẽ trong cơ thể thật sự còn sót lại lực của thánh nhân.”