Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 296: Mười Lăm Năm Qua Hoàn Toàn Cô Phụ Cái Tên "điên Cuồng" (3)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

La Hồng nhìn hai lá thư này, không khỏi nở nụ cười.  

Đi hay không đi?  

La Hồng thu lại thư, lại lấy quyển sách da người ra, vỗ vỗ.  

Có lẽ, nên mở rộng phạm vi thu hoạch thêm tội ác rồi.  

Ngẩng đầu, phía Đông có ánh sáng trắng dần dần nổi lên, tử khí cuồn cuộn, tia nắng đầu tiên xuyên qua tầng mây, rơi vãi trên đất.  

Dường như mang lại cho mặt đất một bộ mặt mới.  

Bước ra khỏi phủ đệ, gió ở trung đình có chút lành lạnh.  

Viên Tử Hạt ôm gậy trúc đứng ở trung đình, hơi nghiêng nghiêng đầu.  

Tiểu Đậu Hoa không biết đã ở đây từ khi nào, ôm lấy hai thanh kiếm Thiên Cơ và Thuần Quân, yên tĩnh đứng sau lưng ông.  

Gương mặt xinh đẹp có mấy phần bướng bỉnh, đôi mắt to trong veo như nước, chăm chăm nhìn vào La Hồng.  

Giống như La Hồng có đuổi nàng đi, nàng cũng không đi.  

"Ta là kiếm thị, công tử muốn đoạt kiếm, phải đưa ta đi!"  

Tiểu Đậu Hoa nghiêm túc nói.  

La Hồng cười cười, thu lại ánh mắt đang nhìn Tiểu Đậu Hoa, nhìn về phía Viên Hạt Tử.  

"Viên tiền bối, ông quen thuộc Giang Lăng, hay là đi cùng bản công tử một chuyến?"  

La Hồng nói.  

Vài lọn tóc hoa râm của Viên Hạt Tử rủ xuống, hai đồng tử đục ngầu, không còn thấy rõ bất gì cái gì, nghe thấy lời này, liền nheo mắt lại, nhếch miệng cười.  

"Lão hủ, thật vinh hạnh."  

Một ngày này, ánh nắng xuyên qua tầng mây, hạt sương vẫn chưa khô.  

Cửa thành huyện An Bình mở lớn.  

Một chiếc xe ngựa bình thường cùng lão đánh xe mù lòa, không nhanh không chậm rời khỏi huyện thành nhỏ.  

Dưới ánh nắng, bụi đất bị nghiền nát bay lên.  

Lúc sáng sớm, một chiếc xe ngựa chầm chậm chạy khỏi huyện An Bình.  

Sau khi hình bóng của xe ngựa từ từ biến mất ở cuối nơi chân trời.  

Bên trên cổng thành của huyện An Bình, từng người lính gác dõi mắt nhìn theo chiếc xe ngựa dần đi mất kia, ngó nghiêng nhìn nhau.  

Lạc Hồng công tử ra khỏi thành rồi hả?  

Hắn cứ... Rời khỏi huyện An Bình thế à?  

Bấy giờ, phủ Giang Lăng sắp tổ chức đại hội thưởng kiếm, chuyện này đã sớm xôn xao lan truyền ở khắp nơi, phủ Giang Lăng cách huyện An Bình không tới mấy chục dặm, há có thể không biết sao?  

Trên cổng thành.  

Lưu Huyện lệnh mặc quan bào đứng trên thành lầu cao, mặc cho cơn gió buổi sớm thổi phồng tay áo của ông ta bay lên phần phật.  

Bên cạnh ông ta, ba người Lạc Phong, Tử Vi và Phương Chính đều xuất hiện.  

Bốn người họ xếp hàng đứng yên lặng trên thành lầu, nét mặt hơi phức tạp nhìn về phía chiếc xe ngựa đang rời khỏi thành.  

"Quả nhiên Lạc Hồng công tử vẫn không nhịn được, công tử thật sự quá ngay thẳng, thanh "Phiêu Tuyết kiếm" đó dù sao cũng là di vật của đại bá nhà công tử, di vật như vậy bị lấy ra làm phần thưởng, chẳng khác nào là cười nhạo vào mặt mũi của La gia, không chỉ sỉ nhục La gia mà còn là sự bất kính với người đã khuất."  

Lạc Phong hít sâu một hơi, nói.  

Dù sao ông ta cũng là sứ giả tới từ Đại Lý Tự của kinh thành, tiếp xúc nhiều thứ rồi, cũng hiểu được nhiều chuyện hơn.  

"Lần này công tử đi Giang Lăng, chắc chắn sẽ cực kỳ gian khổ, thậm chí có lẽ một đi không trở lại."  

Lưu Huyện lệnh cảm khái một câu.  

Ánh mắt Phương chính nhìn chằm chằm bóng người dần biến mất ở chân trời, mím môi: "Đó không phải là tính cách của Lạc Hồng công tử hay sao? Lúc trước đi bắt cướp cũng là vậy, biết rõ trên núi có hổ còn khăng khăng đòi đi tới Hổ sơn, biết rõ là sẽ chết nhưng lòng công tử hướng về chính nghĩa, cũng vẫn không chùn bước."  

"Nếu một đi không trở lại, vậy thì cứ một đi không trở lại thôi."  

Đôi mắt của Tử Vi hơi hơi run run, nỉ non câu nói lúc trước khi La Hồng còn nhỏ yếu đã từng nói, nàng quay đầu nhìn về phía Lạc Phong: "Đại nhân, công tử sẽ chết sao?"  

Lạc Phong nghe thấy lời hỏi thăm này của Tử Vi thì lại càng không biết phải trả lời như thế nào, sẽ chết sao?  

Phủ Giang Lăng bây giờ đối với La Hồng mà nói, chẳng khác nào vực sâu địa ngục, đã đi...  

Có lẽ là thật sự không thể quay về.  

...  

Doanh trại Hắc Kỵ.  

Nháy mắt khi xe ngựa của La Hồng rời khỏi thành thì Triệu Tinh Hà cũng xuất hiện trên một cây đại thụ.  

Khuôn mặt cương nghị của ông hơi chấn động, ánh mắt chất chứa tâm tình phức tạp dần gợn sóng.  

"Thế mà thật sự đi rồi..."  

"Vương gia và tướng quân đều gửi thư cho công tử, tất nhiên là kêu công tử đừng đi Giang Lăng, nhưng công tử vẫn quyết định đi."  

"Vì giành lại di vật của tiểu Vương gia mà tình nguyện đi tới Hổ sơn..."  

Ánh mắt Triệu Tinh Hà thay đổi, giây phút này ông thật sự rất tán thưởng La Hồng.  

Không biết những chủ tướng khác như thế nào, nhưng trong lòng Triệu Tinh Hà ông rất tán thưởng La Hồng.  

"Công tử, đại nghĩa."  

Triệu Tinh Hà hít sâu một hơi.  

Ông rất muốn đi theo bảo vệ La Hồng, nhưng ông biết, một khi chủ tướng của Hắc Kỵ như ông xuất hiện tại phủ Giang Lăng thì sẽ càng mang đến nhiều nguy hiểm hơn cho La Hồng.  

Điều ông có thể làm chỉ là chúc phúc từ tận đáy lòng, cầu chúc cho La Hồng.  

Triệu Tinh Hà nhìn ánh bình minh ló dạng nơi chân trời, giống như chất chứa toàn bộ hy vọng.  

...  

Đỉnh núi Đông Sơn.  

Lý Tu Viễn cung kính bước vào tiểu lâu Xuân Phong, uống trà cùng Phu Tử.  

"Tiểu sư đệ đã ra khỏi thành rồi, quyết tâm đi về Giang Lăng rồi."  

"Đệ ấy biết rõ đây là bẫy rập Thái tử đã bày ra nhưng vẫn đi."  

Lý Tu Viễn hơi bất đắc dĩ, nói.  

"Quá nguy hiểm, Ngụy Thiên Tuế đang ở Giang Lăng, lần này Thái tử phái lão thái giám cao thâm khó lường này tới, một khi lão thái giám ra tay với tiểu sư đệ, vậy tiểu sư đệ... Có chạy cũng không thoát được."  

Lý Tu Viễn nói với Phu Tử.  

Phu Tử ngồi trên xích đu, lắc lư vài cái, thế mà lại cười cười: "La Hồng còn không sợ, ngươi sợ cái gì?"