Thần Cấp Kẻ Phản Diện

Chương 332: Lão Tử Huy Kiếm Phá Giáp 1806! (1)



"Tên điên!"  

"Giết một Ngũ phẩm mà vận dụng đến cả một cánh quân! Vậy mà các ngươi cũng có thể làm được!"  

Viên Hạt Tử gầm thét.  

"Viên Thành Cương ta đã dạy bảo đám binh lính các ngươi như thế sao?!  

Viên Thành Cương tức giận gào thét.  

Tiếng gầm của ông không ngừng khuấy động truyền ra khỏi phủ Giang Lăng, truyền ra bên ngoài thành.  

Bên ngoài thành, sắc mặt của một vạn binh lính mặc áo giáp đang vây quanh La Hồng lập tức vô cùng khó coi, nhưng mà Thân phó thống lĩnh nắm tổng quân lệnh trong tay, quân lệnh như núi, họ vẫn chỉ có thể ra tay như cũ.  

Hai tiểu thái giám bên người Ngụy Thiên Tuế nổ nụ cười giễu nhìn về phía Thân phó thống lĩnh.  

"Thân thống lĩnh, hạ lệnh đi..."  

"Giết La Hồng rồi thì trận hỗn loạn này sẽ kết thúc, chúng ta cũng có thể trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ.  

Hai tên tiểu thái giám chậm rãi nói.  

Thân phó thống lĩnh quét mắt nhìn hai tên thái giám, bên trong đôi mắt không có quá nhiều cảm xúc, thật ra thì hắn ta cũng chỉ nhận mệnh lệnh làm việc mà thôi.  

Hắn ta bỗng nhiên nâng tổng quân lệnh trong tay lên.  

Ánh mắt rơi vào bóng dáng áo trắng ở trước cửa thành khe khẽ thở dài.  

"Giết!"  

Uỳnh!  

Vừa mới dứt lời.  

Một vạn phủ quân đen nghịt lập tức bước về phía trước.  

Một bước đạp xuống giống như núi lở đất nứt, quân uy trùng trùng điệp điệp hội tụ vào một chỗ, chấn động lòng người, khuấy động tâm thần của người ta.  

Khí huyết bàng bạc dường như đang rung chuyển cả tòa thành trì.  

La Hồng áo trắng phần phật, đôi mắt dưới mặt nạ Tà Quân toả sát khí ra bốn phía.  

Một người đối mặt với một đội quân.  

Thứ hắn đối mặt không phải là năm trăm quân Âu Dương Phi thống soái trước đó, mà là một quân đoàn phủ quân thực sự.  

Hắn cũng đang phải chịu áp lực to lớn. Hư ảnh Thánh Nhân có thể thay hắn ngăn trở không ít uy áp, nhưng mà uy áp còn sót lại phóng tới vẫn làm cho La Hồng có cảm giác giống như một ngọn núi lớn áp trên đỉnh đầu, nặng nề gần như không thể thở nổi.  

Rầm rầm!  

Áo trắng trên người bị gió lốc thổi lất phất dán thật chặt ở trên người, vạch ra hình dáng của hắn.  

La Hồng cầm Thiên Cơ Kiếm, mũi kiếm chỉ về phía đại quân ở nơi xa, nhìn không chuyển mắt.  

Tiểu Đậu Hoa đứng ở sau lưng La Hồng, cố chống chọi với cơn gió mạnh mẽ gào thét đang thổi bay chiếc váy dài của nàng.  

Tiểu Đậu Hoa đã khi nào gặp phải trận chiến như thế này chứ.  

Nhưng mà lúc này nàng không hối hận. Nàng nhìn khuôn mặt kiên nghị, không sợ hãi của La Hồng.  

Cắn răng.  

Nàng không nói gì đến việc rời đi nữa.  

Cửa thành ở sau lưng đã đóng kín, họ đã không còn đường lui nữa rồi, như công tử đã nói, điều họ có thể làm...  

Chỉ có thể là chiến đấu một trận!  

Vậy thì... Chiến!  

Một lúc sau, Tiểu Đậu Hoa vốn dĩ đứng ở sau lưng La Hồng lập tức dũng cảm bước lên phía trước một bước.  

Ưỡn ngực, hóp bụng, ngẩng đầu, nâng mông, bước về phía trước.  

Một bước này vừa đạp xuống.  

Nàng vận chuyển dưỡng kiếm quyết mà Trần quản gia truyền lại.  

Đôi mắt La Hồng lập tức co rụt lại.  

Chỉ trong nháy mắt, quân uy mênh mông như một thác nước lao thẳng xuống, nhao nhao tràn vào, chỉ trong chốc lát đã cọ rửa cơ thể đơn bạc khiến cho người ta phải đau lòng của Tiểu Đậu Hoa.  

Cơ thể thiếu nữ mảnh mai, trong tích tắc dường như bị đè nát.  

Nàng giơ tay lên che miệng lại, nhưng vẫn không cản được dòng máu tươi đang tuôn ra kia.  

Máu tươi càng làm nổi bật làn da trắng như tuyết của nàng.  

Váy dài màu trắng cũng bị nhuộm thành màu huyết hồng, thảm thương mà kiều diễm, giống như là một đóa hoa mạn đà đang nở rộ nơi địa ngục.  

"Nữ nhân ngu ngốc!"  

"Lui về phía sau!  

La Hồng biến sắc, mắng.  

Mà Tiểu Đậu Hoa lại chỉ nổ nụ cười đau thương.  

"Công tử... Lúc này cũng đừng hung dữ oa..."  

Chỉ trong chốc lát, sự nhát gan đột nhiên biến mất.  

Dường như lưỡi nàng nở rộ hoa sen.  

"Công tử!"  

"Tiếp kiếm!"  

Lấy quân uy mênh mông, nuôi bảo kiếm trong ngực!  

Vụt vụt!  

Phiêu Tuyết Kiếm và Thuần Quân kiếm đang được nàng ôm, trong chốc lát dường như được phủ lên một tầng huyết hồng.  

Từ trong ngực Tiểu Đậu Hoa phóng lên tận trời.  

ầm ầm!  

Kiếm khí bàng bạc dâng trào. Thời khắc này, Tiểu Đậu Hoa choáng váng, trong nháy mắt khi hai thanh kiếm ra khỏi vỏ thì bất lực xụi lơ, muốn ngã xuống đất.  

La Hồng chửi ầm lên.  

Giơ tay lên cắn răng ra một chiêu.  

Tà Ảnh Thương Ưng lập tức đỡ lấy cơ thể Tiểu Đậu Hoa, nâng nàng, xông lên bầu trời.  

La Hồng quay người, đôi mắt dưới mặt nạ đỏ tươi.  

Sát khí nổi lên bốn phía!  

Phiêu Tuyết Kiếm và Thuần Quân kiếm đã được nhuộm đỏ, hai thanh kiếm nổi tiếng trong thiên hạ lơ lửng ở bên cạnh La Hồng.  

Song chưởng của La Hồng tạo thành dấu móc, dường như cách không cầm lấy hai thanh kiếm.  

Hắn bỗng nhiên dậm chân về phía trước, đánh về phía một vạn phủ quân kia.  

Kiếm khí trong kinh mạch La Hồng liều mạng giương vẩy, điên cuồng thôi động, làm cho La Hồng cảm thấy cơ thể giống như đang bị người ta chém ngàn đao.  

Phốc phốc phốc phốc!  

Máu tươi trong nháy mắt nhuộm quần áo của hắn thành huyết y.  

"Ta mượn quân uy trảm đại quân!"  

"Hóa rồng!"  

La Hồng đeo mặt nạ Tà Quân rống to, tóc bạc bay lên.  

Thuần Quân và Phiêu Tuyết Kiếm cũng phun ra kiếm khí bàng bạc.  

Hai con rồng bằng kiếm khí huyết bay ra làm cho mặt đất nứt toác, chém ra hai đạo khe rãnh đánh về phía đại quân.  

"Ngự"  

Thân phó thống lĩnh cưỡi chiến mã, nhìn hai con huyết long bay đến, cũng không khỏi kinh ngạc.  

Kiếm tu Ngũ phẩm lại có thể bùng nổ ra uy năng có thể so với kiếm tu Nhị phẩm... Quả thật là hơi khó tin.  

Mặc dù phần lớn là mượn sức mạnh của quân uy, dựa vào quân uy dưỡng kiếm, chém ra một kiếm bá đạo.  

Nhưng mà ít nhất đây cũng là một loại thủ đoạn.  

Mặc dù cái giá phải trả là rất cao.  

Đông đông đông!  

Từng binh sĩ phủ Giang Lăng nhao nhao giương tấm lá chắn nặng nề lên.  

Hai kiếm khí như rồng chém tới.  

Giống như hai con giao long chạm trán cùng con sóng lớn màu đen, nổ tung rợn người.  

Lá chắn nên mạnh xuống mặt đất, là do bị sức mạnh bùng nổ của hai con rồng kiếm khí huyết đẩy cho phải lùi ra sau ba trượng!