Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 245: Yến hội ở bộ lạc



Edit: OnlyU

Rất nhanh đã đến ngày tổ chức yến hội, lò sưởi ở quảng trường được đốt lên.

Giang Thiếu Bạch rất tò mò về lò sưởi này, hắn cho rằng ở dưới lò sưởi có chôn thứ gì đó. Sau khi đốt lửa, toàn bộ quảng trường sẽ ấm lên, chợt có cảm giác như mùa xuân về.

Theo lời Thương Thạch, hắn được biết ở phía dưới lò sưởi có chôn một khối đá đặt biệt. Sau khi châm lửa, khối đá sẽ được kích hoạt, phóng ra nhiệt lượng cực cao, chứ chỉ dựa vào củi đốt thì không cách nào có được độ ấm như vậy. Nhưng nhiệt lượng trong khối đá có hạn, dùng một lần sẽ giảm bớt một lần, thế nên chỉ những khi bộ lạc có lễ hội quan trọng mới đốt lò sưởi.

Nghe nói lò sưởi này đã tồn tại hơn một ngàn năm rồi, thế nên Thương Thạch cũng không hiểu rõ lắm về khối đá bên dưới lò sưởi.

Giang Thiếu Bạch híp mắt, mơ hồ cảm thấy dưới lò sưởi có một dòng nhiệt lưu bắt đầu khởi động, hắn không khỏi cảm thán thế giới này có quá nhiều thứ cổ quái ly kỳ.

Mấy chiến sĩ lục tục lên sân khấu, mọi người rất coi trọng yến hội này nên ai cũng ăn mặc long trọng.

Giang Thiếu Bạch còn thấy không ít trẻ em dùng răng thú làm vòng cổ, có một đứa bé đeo răng nanh mãnh thú dài rũ xuống đến đất luôn, phải kéo chạy lê lết. Hắn còn thấy một đứa bé khoác “da cá sấu”, trên “da cá sấu” đầy mấy cục u ghồ ghề, khiến người ta nhìn thấy mà rợn cả tóc gáy. Còn có một đứa bé đội một cái đầu trâu, nhưng cái đầu to quá che hết hai mắt thằng bé.

Giang Thiếu Bạch đảo mắt, thầm nghĩ thẩm mỹ ở đây thật kỳ lạ. Biến thành như vậy thì đẹp chỗ nào chứ? Nhìn đồ trang sức mà mấy đứa nhóc đeo cảm thấy nặng ghê.

“Bịch!” Một đứa bé nặng nề té xuống đất.

Đứa bé mặc áo da thú kỳ quái, có lẽ vì quần áo quá dài nên không cẩn thận bị ngã, mà đứa nhỏ bị ngã cũng không khóc, lập tức đứng lên chạy lon ton đi chơi tiếp. Trẻ em ở thế giới này da thịt chắc nịch.

“Giang tiên sinh.” Dực Phi nhảy chân sáo tới gần.

Hắn quan sát cậu bé, cái vòng cổ Dực Phi đang đeo coi như bình thường, nhưng cậu bé có đội một cái mũ làm bằng lông chim, thoạt nhìn khá giống tổ chim.



Giang Thiếu Bạch cảm thấy cái mũ này quá kỳ quái, trái lại mấy đứa nhỏ lại cho rằng mũ của Dực Phi rất đẹp, cả đám nhìn cái mũ mà lộ vẻ ước ao. Giang Thiếu Bạch nhất thời không biết là do thẩm mỹ của cư dân Hổ Nha Trại kỳ lạ hay là do hắn không có ánh mắt.

Mấy đứa trẻ cô nhi cũng chạy ra chơi, so với mấy đứa bé ăn mặc kỳ quái thì mấy nhóc cô nhi ăn mặc bình thường hơn rất nhiều.

Có lẽ vì yến hội nên trong Hổ Nha Trại ai ai cũng rất hào hứng. Trên quảng trường đầy tiếng cười nói vui vẻ, Giang Thiếu Bạch cũng đắm chìm trong bầu không khí hân hoan này.

Vì bữa yến hội này, Diệp Đình Vân đã làm một cái bánh kem nhiều tầng có đường kính đến ba thước.

Giang Thiếu Bạch chú ý thấy có người cứ nhìn lén cái bánh, dường như đang đoán xem bên trong có cái gì. Ngay lúc nắp cái bánh được mở ra, hiện trường vang lên tiếng nuốt nước miếng liên tục. Hắn còn thấy ánh mắt mọi người đầy kinh ngạc cảm thán, ngày Thương Thạch khiêng mãng xà băng nham về, mọi người cũng không kinh ngạc như vậy. Giang Thiếu Bạch đảo mắt, thầm nghĩ quả nhiên mỹ thực có thể khiến người ta chấn động hơn hung thú.

Ánh mắt thèm thuồng của mấy đứa trẻ con thì không thể che giấu được.

Quả cầu kim loại trong tay Giang Thiếu Bạch nháy mắt biến thành sợi kim loại mảnh, xẹt xẹt cắt bánh ngọt thành mấy trăm phần.

Mấy đứa nhỏ bị chiêu thức của hắn hù dọa, mọi người lập tức vỗ tay vang dội.

Giang Thiếu Bạch cắt nhỏ cái bánh ngọt xong, quay qua nói với bọn trẻ: “Đến lấy đi, mỗi người chỉ được lấy nhiều nhất hai phần thôi.”

Đám trẻ con ùa lên, cái bánh kem siêu to khổng lồ nháy mắt vơi đi hơn phân nửa. Sau khi trẻ con lấy bánh xong, người lớn mới tiến lên lấy. Thương Thạch là một tên da mặt dày, thấy đám trẻ con lấy bánh xong, cậu ta là người đầu tiên vọt lên lấy. Có Thương Thạch dẫn đầu, mấy người lớn khác cũng lục tục đi lấy bánh. Vài chiến sĩ lấy hộ bạn đời, một người cầm mấy miếng.

Giang Thiếu Bạch phát hiện Dực Bằng trong đám đông, một mình y cầm đến vài miếng bánh.

Lúc này Diệp Đình Vân lại lấy ra bánh bông lan nhỏ, tặng mấy đội trưởng đội săn mỗi người một cái.

Diệp Đình Vân chuẩn bị nhiều, bảo đảm mỗi người đều được chia một cái, nhưng sức ăn của họ không nhỏ, một cái bánh nhỏ chỉ đủ nhét kẽ răng.

Trên quảng trường chuẩn bị rất nhiều vỉ nướng, cánh phụ nữ bắt đầu biểu diễn bản lĩnh.

Trong yến hội, nếu thức ăn của nhà nào được mọi người thích nhất thì đó là chuyện vô cùng có thể diện. Đương nhiên năm nay vinh dự này thuộc về Diệp Đình Vân, mấy người lớn cũng biết sự chênh lệch nên không ôm hy vọng xa vời sẽ đoạt giải nhất, nhưng vẫn có thể tranh giải nhì nha.

Giang Thiếu Bạch đi một vòng, phát hiện vài nhà đang làm *sườn hầm rau củ, hơi giống nồi lẩu.

*乱炖 là một món ăn thường ngày khá phổ biến ở khu đông bắc, cho đậu đũa, thịt heo, cà chua, khoai tây, cà tím vào nồi, xào trước sau đó hầm lên.

Không thể không nói, sườn hầm rau củ ở Hổ Nha Trại có hương vị rất khác, Giang Thiếu Bạch đi một vòng nếm thử, phát hiện hương vị không tồi. Nhiều nồi tỏa ra mùi hương thơm phứt, mọi người cầm bát đến nếm bên này một chút, lại nếm bên kia một tý.

Giang Thiếu Bạch đi một vòng ăn xong, hắn quay lại bắt đầu làm bánh trứng. Dực Phi đứng bên cạnh, vô cùng tò mò nhìn động tác của hắn.



Giang Thiếu Bạch đã tập luyện nhiều lần nên làm bánh trứng vừa nhanh vừa ngon.

Ánh mắt Dực Phi nhìn hắn đã đầy sùng bái, cậu bé thích ăn trứng nhưng chỉ biết hai cách ăn trứng, một là gõ võ trứng uống trực tiếp, hai là luộc chín. Dực Phi nghĩ bản thân đã ăn rất nhiều loại trứng, có thể cảm nhận sự khác biệt giữa mỗi loại trứng, nhưng gần đây cậu bé phát hiện kiến thức của bản thân còn quá ít.

Trứng có thể được dùng làm bánh ngọt, có thể làm trứng chưng, có thể chần nước sôi, trứng chấm nước tương càng ngon…

Dực Phi đã ăn nhiều trứng như vậy, thế mà vẫn chưa hiểu hết về trứng.

Giang Thiếu Bạch thấy dáng vẻ của cậu bé như vậy bèn đưa cái bánh trứng đầu tiên cho cậu bé.

Dực Phi cắn một miếng to, hai mắt lập tức sáng lên.

“Lão đại, ngon không?” Một đứa bé mập mạp bên cạnh Dực Phi hỏi nhỏ, mở to hai mắt đầy thèm thuồng.

“Ngon… ngon lắm.” Dực Phi vừa ăn vừa ậm ừ đáp.

Đứa bé đứng cạnh Dực Phi không kiềm được nuốt nước miếng, sau đó nhìn chằm chằm Giang Thiếu Bạch. Hắn quay đầu lại, phát hiện không biết từ lúc nào xung quanh hắn là một đám nhóc, đứa nào cũng giương mắt nhìn hắn, bày vẻ mặt gào khóc đòi ăn.

Hắn vốn định dựa vào bánh trứng mà nổi tiếng, hiện tại nhìn đám nhóc xung quanh, hắn phát hiện hiệu quả không tồi, không những trẻ em bị hấp dẫn mà vài chiến sĩ cũng giương mắt nhìn hắn.

Muốn làm cho mỗi người một cái bánh trứng thì lại không đủ trứng, vả lại đông người như vậy, muốn hắn mệt chết sao?

Rất nhanh có người phát hiện Giang Thiếu Bạch đang lúng túng bèn đến hỗ trợ. Bánh trứng cũng không phải là món gì rắc rối khó làm, mọi người nhanh chóng học được cách làm. Giang Thiếu Bạch bèn nhường vị trí “bếp trưởng” lại mà đi xung quanh ăn tiếp.

Hắn ăn mấy miếng thịt nướng, lập tức ngạc nhiên không thôi.

Giang Thiếu Bạch luôn nghĩ cách bọn họ ăn thịt thiếu sáng tạo, nhưng có thể do quen tay giỏi việc, tay nghề nướng thịt của họ rất khá, vả lại nhiều người còn dùng bột gia vị mà hắn cung cấp. Giang Thiếu Bạch ăn thịt nướng của mấy nhà khác, kinh ngạc phát hiện nhiều người nướng thịt còn ngon hơn hắn.

Giang Thiếu Bạch đi vòng quanh, có cảm giác như đang đi dạo trên phố ăn vặt, lại có cảm giác như đang ăn tiệc buffet. Cuối cùng hắn quay lại gian hàng của hắn, thấy mấy chiến sĩ đang cần cù làm bánh trứng. Bên cạnh có thêm một sọt trứng gà, ai thích ăn thịt thì bỏ thêm thịt vào, ai thích ăn cay thì thêm tương ớt.

Giang Thiếu Bạch chợt phát hiện mọi người ở Hổ Nha Trại học hỏi rất nhanh, không bao lâu nữa, có lẽ hắn sẽ không còn thứ gì dạy cho họ.

Lúc này không còn nhiều trẻ em vây quanh quầy làm bánh trứng, trái lại người lớn lại nhiều, họ nhìn người đang làm bánh trứng, nhìn một lúc lại nghĩ bản thân cũng làm được bèn yêu cầu được làm thử.

Thỉnh thoảng quầy làm bánh trứng sẽ vang lên mấy tiếng kêu đầy ngạc nhiên.

Giang Thiếu Bạch khịt mũi, thầm nghĩ lòng hiếu kỳ của người lớn ở đây không thua gì trẻ con cả.



Lần này Hổ Nha Trại chuẩn bị thức ăn rất phong phú, lại có món ăn mới lạ, yến hội vô cùng náo nhiệt. Giang Thiếu Bạch phát hiện mấy đội trưởng đội săn cũng rất thích bánh ngọt, có mấy người còn ỷ có sức mạnh hơn người mà giành được rất nhiều bánh ngọt.

Tư Tế đại nhân ngồi một bên, mỉm cười nhìn cảnh yến hội náo nhiệt. Tộc trưởng an vị bên cạnh Tư Tế.

“Lâu rồi bộ lạc chúng ta không náo nhiệt như vậy.” Bạch Miểu lên tiếng

Thương Nhai gật gù: “Đúng vậy.”

Giang Thiếu Bạch nhìn Tư Tế đại nhân ăn bánh ngọt hết miếng này đến miếng khác, hắn thầm liếc mắt, Tư Tế đại nhân thế mà ăn bánh ngọt trước mặt mọi người, còn một mình mà ăn nhiều như vậy.

***

Sau buổi yến hội, Hổ Nha Trại bắt đầu làn sóng làm bánh trứng.

Giang Thiếu Bạch thường xuyên nhìn thấy “bánh trứng người” trong bộ lạc, khắp nơi đều là mùi bánh trứng. Hắn ngửi thấy mùi mà thầm lau mồ hôi thay cho đám chim. Họ ăn nhiều trứng như vậy, sẽ không ăn hết trứng chim khiến chúng bị tuyệt chủng đó chứ?

Sau đó hắn nghĩ nghĩ, lại cảm thấy không cần phải quan tâm, Thập Vạn Đại Sơn bao la rộng lớn, chim ở đây tuyệt chủng sẽ luôn có con khác bay tới.

Diệp Đình Vân làm bánh kem cũng được rất nhiều người yêu thích, không ít người đến nhà muốn học cách làm. Mùa đông đã đến, họ nhàn rỗi không có gì làm nên có tâm tư học “nghề thủ công”. Sau đó họ nghe Diệp Đình Vân nói bánh kem có thể làm các hình dạng khác nhau, thế là Giang Thiếu Bạch lục tục nhận được rất nhiều bánh kem có hình dạng là các loại mãnh thú. Bọn họ thích làm bánh kem thành hình các loại mãnh thú, đã vậy còn làm rất sống động.

Sau khi Giang Thiếu Bạch nhận được mấy bọc lớn lông chim, hắn lại nhận được rất nhiều trứng, đủ màu sắc, đủ kích cỡ, trứng gì cũng có. So với thịt chim hơi nồng thì rõ ràng đưa trứng đến có vẻ chu đáo hơn rất nhiều. Hắn vốn cho rằng cha con Dực Phi khá am hiểu thuật trộm trứng chim, không ngờ ai ai ở Hổ Nha Trại cũng là một tay trộm trứng lành nghề.

Trứng quá nhiều nên Giang Thiếu Bạch ăn không kịp, có hai quả trứng nở ra. Hắn không có hứng thú với lông xù bèn ném cho đám trẻ con chơi.

Hết chương 246