Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 274: Mộng cảnh của cự thi



Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch, Diệp Đình Vân và Liễu Ngọc tìm một nơi kín đáo để nghỉ ngơi, hắn thả cự thi hoàng kim ra, tỉ mỉ kiểm tra.

Giang Thiếu Bạch thử lưu lại mấy ấn ký trên luyện thi, nhưng thử mãi vẫn không thành công, trái lại còn tiêu hao gần hết nguyên khí trong người. Diệp Đình Vân đưa dược tề tới, hắn nhận lấy uống một hơi cạn sạch.

“Cảm giác thế nào?” Diệp Đình Vân hỏi.

Giang Thiếu Bạch suy nghĩ một chút rồi nói: “Trên luyện thi này vốn nên có mấy dấu ấn tinh thần…” Tuy mấy người kia đều lưu lại dấu ấn trên luyện thi, nhưng đều không quá hoàn chỉnh, dường như họ cũng không cách nào điều khiển cự thi này.

“Ta hoài nghi trước đó gã kia có thể điều khiển cự thi được là do huyết mạch, gã khiến ta có loại cảm giác khí huyết rất mênh mông, thi thể này cũng vậy.”

Diệp Đình Vân phát hiện huyết dịch lưu thông trong thi thể tựa hồ có màu vàng sậm, có lẽ khi còn sống, thi thể có huyết dịch thuần kim sắc, giống như hoàng kim lưu động, huyết mạch nhất định không tầm thường. Có điều người đã chết rồi, dù huyết mạch có lợi hại thế nào đi nữa thì cũng trở nên vô dụng.

Diệp Đình Vân nhìn Liễu Ngọc hỏi: “Ngoại vực có cự nhân thế này sao?”

Y lắc đầu đáp: “Ta không nghe nói. Nhưng thời cổ xưa có tộc cự nhân, trời sinh thần lực, có điều hiện tại đã biến mất rồi, có lẽ là họ đi nơi khác hoặc gặp thiên tai gì đó, không ai trông thấy họ nữa.”

Giang Thiếu Bạch nói: “Mặc kệ, chỉ cần ta lưu lại dấu ấn tinh thần trên thi thể này, sau này sử dụng nó sẽ không cần phải phiền phức như vậy, nhưng ta cần thời gian mấy ngày.”

Liễu Ngọc chớp mắt nói: “Cần mấy ngày sao? Vậy thì chúng ta cứ né tránh một thời gian.”

Trong vòng mấy ngày mà phải giao chiến kịch liệt mấy trận, Liễu Ngọc bị kinh hãi không nhỏ, chẳng qua y một mực chịu đựng không nói ra. Hiện tại Giang Thiếu Bạch nói cần mấy ngày để lưu dấu ấn tinh thần lên cự thi, đối với Liễu Ngọc mà nói thì đây là chuyện cầu mà không được, y đang nghĩ phải tìm cơ hội nghỉ ngơi thật tốt.

Diệp Đình Vân nhìn nét mặt Liễu Ngọc, dường như đoán ra gì đó, cậu cười cười: “Vậy thì chúng ta tìm một nơi kín đáo hơn, nghỉ ngơi mấy ngày cho khỏe.”



Liễu Ngọc nghe vậy liên tục gật đầu.

Sau khi tìm được địa điểm lý tưởng, Diệp Đình Vân và Đa Đa bố trí trận ngăn cách bằng thực vật, khí tức của ba người hòa làm một với linh mộc xung quanh, không thăm dò cẩn thận sẽ không phát hiện ra họ.

Giang Thiếu Bạch mất mấy ngày, thử nhiều lần nhưng vẫn không thành công. Sau nhiều lần tìm tòi, cuối cùng hắn lần mò được một biện pháp. Giang Thiếu Bạch kết nối linh hồn lực và thú hạch, thử nghiệm cộng hưởng với cự thi, ngay khi hình thành cộng hưởng, không hiểu sao dấu ấn tinh thần thành hình.

Đồng thời Giang Thiếu Bạch cảm giác tinh thần lực của hắn bị rút cạn không còn, đầu đau khủng khiếp, cả người lập tức ngã xuống.

“Thiếu Bạch!”

Giang Thiếu Bạch ngã xuống đất, chìm vào cơn mơ, trước khi hôn mê, hắn còn thấy được gương mặt đầy lo lắng của Diệp Đình Vân.

Trong cơn mơ, Giang Thiếu Bạch thấy một lục địa rộng mênh mông, có không ít nhà cửa cao lớn thô kệch đứng sừng sững giữa đồng. Có một tế đàn, trên tế đàn là một ông lão tộc cự nhân cao lớn đang giảng đạo, rất đông thiếu niên tộc cự nhân đang chăm chú nghe diễn thuyết.

Ở phía dưới, có một thiếu niên không ngoan ngoãn lắng nghe như người khác, thỉnh thoảng đảo mắt nhìn đông ngó tây. Ông lão cự nhân giơ tay chỉ một cái, thiếu niên không ngồi yên lập tức không thể cử động được nữa. Mấy thiếu niên bên cạnh thấy bạn bị giáo huấn, lập tức cười vang.

Ông lão chỉ thiếu niên, cưỡng chế thiếu niên đọc sách.

Tiểu thiếu niên đứng lên, ấp úng đọc: “Đạo sinh nhất nhất sinh nhị, nhị sinh tam sinh vạn vật… Vạn vật phụ âm mà câu, dương trùng khí dĩ vi hòa.”

Thông qua đôi mắt của thiếu niên, Giang Thiếu Bạch nhìn thấy chiến sĩ tộc cự nhân đi săn thú, phụ nữ thì hái quả, hắn còn nhìn thấy trẻ sơ sinh đang bọc tã.

Dân phong tộc cự nhân thuần phác, mặt trời mọc thì làm việc, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, sống bằng săn bắn.

Trong mơ, bầu không khí dần dần trở nên khẩn trương, trẻ em trong tay phụ nữ khóc lớn, ông lão cự nhân nhìn lên bầu trời, ánh mắt đầy tuyệt vọng, ánh mắt mấy chiến sĩ bi thương mà lại kiên định.

Bỗng nhiên núi lở đất nứt, trên bầu trời xuất hiện một lỗ đen, nó càng lúc càng nứt ra. Một cơn gió lốc màu đen quét qua đại lục, toàn bộ bộ lạc tộc cự nhân đều tử vong trong tai họa thình lình kéo đến.

Giang Thiếu Bạch trông thấy mấy trưởng lão tộc cự nhân dùng máu thịt ra sức giữ một trận pháp, tựa hồ muốn lưu lại một đường sống cho tộc đàn, nhưng thiên tai đột nhiên xuất hiện, cuối cùng cư dân tộc cự nhân vẫn biến mất.

Giang Thiếu Bạch từ từ mở mắt ra, trong lòng dâng lên cảm giác thê lương vô tận.

Hắn chợt nhớ lại lúc còn ở Trung Quốc, cao thủ thiên cấp cũng có khả năng hô mưa gọi gió, nhưng trước mặt thiên phạt, họ căn bản không chịu nổi một kích.

Diệp Đình Vân nhìn hắn, vô cùng lo lắng nói: “Ngươi không sao chứ? Vừa rồi ngươi mới ngất đi.”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ta không sao, chỉ là…” Nhìn thấy ký ức của cự nhân kia.

Hắn không nói ra nửa câu sau mà truyền âm cho Diệp Đình Vân nghe.



Giang Thiếu Bạch nhìn sang cự thi bên cạnh, thầm nghĩ thi hạch bên trong cự thi hơi kỳ quái, giống như bị phong ấn nên chỉ lộ khí tức vương cấp, có lẽ đây là cổ thi Bách Kiếp cũng không chừng.

Đợi đến khi thực lực của hắn mạnh hơn một chút, có lẽ sẽ giải được phong ấn cổ thi. Khi đó sẽ được một Bách Kiếp hỗ trợ, đương nhiên hiện tại thì còn quá sớm.

Giang Thiếu Bạch điều động nguyên khí, thử điều khiển cổ thi, phát hiện quá trình thuận lợi hơn rất nhiều, với trình độ hiện tại của hắn có thể điều khiển cổ thi phát động tấn công ba lần. Hắn cảm thấy hào hứng, có cổ thi hỗ trợ, hẳn là có cơ hội giành được Tinh Không Diễm.

***

“Nam Cung Việt, ta không nghe lầm đó chứ, ngươi làm mất cổ thi của tông môn rồi?”

Người dẫn đầu Hóa Huyết Tông là một tữ tu ngoại hình diễm lệ, cô ta không kiềm được mà bật cười, gương mặt đầy vẻ châm chọc.

Nữ tu này vô cùng xinh đẹp, nhưng vì thủ đoạn hung toàn, thực lực lại mạnh mẽ, nên mấy nam nhân bên cạnh không dám nhìn cô ta.

Thái độ của cô ta khiến Nam Cung Việt hơi giận dữ: “Tên kia có năng lực vô cùng quỷ dị, có thể trực tiếp cướp quyền khống chế luyện thi.”

Lê Diễm cười lạnh: “Nam Cung sư đệ, người đây là đang khen người khác, diệt uy phong của mình sao?”

Nam Cung Việt trầm mặt, không nói gì.

Lê Diễm ngẩng đầu, mặc dù thủ đoạn ngự thi lợi hại, trưởng lão tông môn dựa vào thủ đoạn này mà có thể bất bại khi đối địch, nhưng dù sao thì đó vẫn là thực lực của luyện thi, không phải là thực lực bản thân, gặp phải tình huống trước mắt là hỏng bét.

Nam Cung Việt hơi sốt ruột, làm mất cổ thi kia chắc chắn là đại tội, nếu gã không thể cướp lại thì đến lúc quay về tông môn sẽ bị trách phạt.

Lê Diễm cau mày nói: “Đám tu sĩ hoang vực cứng hơn trong tưởng tượng!”

Sau khi nhóm Lê Diễm vào bí cảnh, cô ta định một lướt bắt hết tu sĩ tứ đại tông môn, nhưng sau nhiều lần giao chiến, tam đại tông môn ngoại vực bị thiệt mấy tu sĩ. Chính Lê Diễm cũng bị mất mấy tu sĩ dưới trướng cô ta.

Thật ra cô ta không đau lòng khi đồng đội tử vong, đối với những người đến từ đại lục âm u như họ thì tử vong là chuyện vô cùng bình thường, nhưng chết dưới tay tu sĩ hoang vực thì hơi mất mặt.

“Nếu ngươi có thể giúp ta đoạt lại cổ thi…”

Lê Diễm cười nói: “Thật có lỗi, ta không có thời gian.”

Nét mặt Nam Cung Việt trầm xuống: “Chẳng lẽ Lê sư tỷ sợ mấy tên man di kém văn minh kia?”

Lê Diễm liếc mắt nhìn gã, khinh thường nói: “Ngươi không cần kích ta, một tên man di không đáng để ta e dè, nhưng ta đang làm nhiệm vụ, không rảnh tay mà thôi.”

Nam Cung Việt hơi thất vọng, không được Lê Diễm giúp đỡ, gã đành dẫn người rời đi.



Nam Cung Việt vừa đi, một tu sĩ đứng cạnh Lê Diễm cười nhạt nói: “Sư tỷ, Nam Cung Việt đúng là không có tiền đồ, đối phó một tên mọi rợ mà còn cần người giúp.”

Lê Diễm cau mày nói: “Có vẻ tên kia không đơn giản đâu, ta nghe La Tàng của Huyết Luyện Tông nói trong bí cảnh có một tu sĩ kỳ quái, Cờ Âm Quỷ không có tác dụng đối với hắn. Có người sử dụng Cờ Âm Quỷ đối phó hắn, kết quả không hiểu sao lá cờ bị hủy. Có lẽ tên kia cũng chính là người cướp cổ thi của Nam Cung Việt.”

“Sư tỷ, có thể hủy Cờ Âm Quỷ thì quá quỷ dị rồi.”

Lê Diễm gật đầu: “Có khi tên quái vật kia dùng phương pháp đặc thù gì đó.”

“Sư tỷ, nếu là vậy thì chẳng phải chúng ta gặp rắc rối to rồi sao?”

Lê Diễm trầm mặt: “Nếu hắn đã tiến vào thì phải áp chế tu vi, hiện tại cùng lắm chỉ là Động Thiên, gặp được thì giết. Không có nhiều cơ hội giết được đại nhân vật đâu. Còn nếu không gặp được thì cứ kệ hắn.”

“Sư tỷ, lần này Tinh Không Diễm sẽ xuất hiện thật sao?” Một đệ tử nói.

Lê Diễm gật đầu: “Đương nhiên, trước khi chúng ta đi, trưởng lão đã tính qua, lần này Tinh Không Diễm chắc chắn sẽ xuất thế.”

Bí cảnh Thiên Tinh vận hành nhiều năm, đã gần sụp đổ, đây là lần cuối cùng nó mở ra. Theo tính toán của trưởng lão tông môn, lần này có lẽ Tinh Không Điện sẽ giảm tiêu chuẩn tìm kiếm truyền nhân, thực lực kém một chút cũng có hy vọng. Nếu không phải như vậy thì trưởng lão tam đại tông môn cần gì phải phí tâm phí lực đưa đệ tử vào bí cảnh.

“Sư tỷ, tên phế vật Nam Cung Việt không giữ nổi cổ thi, đương nhiên không phải là đối thủ của sư tỷ.” Một đệ tử nịnh bợ nói.

Lê Diễm bật cười một tiếng: “Lúc Nam Cung Việt khiến cổ thi nhận chủ, Minh Thi Tông còn gióng trống khua chiêng ăn mừng một phen, không ngờ tên này vô dụng như vậy, có thể thấy Minh Thi Tông đánh giá hắn quá cao.”

Lê Diễm nhìn ra xa xa, ánh mắt hiện lên mấy phần kiên định.

Hết chương 275