Sau khi mấy tu sĩ Động Thiên rời đi, động phủ được yên tĩnh một thời gian ngắn. Nhưng không quá hai ngày sau, một tu sĩ Toàn Đan dẫn theo một tu sĩ Động Thiên đi như bay đến.
Cổ Nham nhìn thấy Giang Thiếu Bạch đang canh chừng ở cửa hang thì hơi kinh ngạc: “Đạo hữu, hạnh ngộ!”
Cổ Nham ngụ ở Cổ gia, gần động phủ của Diệp Đình Vân.
Ông cảm nhận được gần đây linh khí thiên địa xung quanh không đúng lắm bèn ra ngoài xem, kết quả bất ngờ trông thấy một tu sĩ Động Thiên đang tiến giai, bên cạnh còn có một tu sĩ Toàn Đan đang canh giữ.
Các tu sĩ kết đan thường xuyên gặp gỡ nhau, Cổ Nham nhận biết không ít tu sĩ Toàn Đan, nhưng lại không nhận ra người trước mắt.
Ông chợt nhớ ra chuyện gì đó bèn dò hỏi: “Các hạ là Giang đạo hữu, Giang Bạch phải không?”
Hắn nghi ngờ trong lòng, hắn luôn rất khiêm tốn, một mực ở trong nhà trẻ chơi với con nít, không tiếp xúc với nhiều người, vả lại hắn chỉ là Động Thiên, không lọt vào mắt tu sĩ Toàn Đan mới đúng.
Chẳng lẽ người này là trưởng bối học sinh của hắn?
Cổ Nham thấy Giang Thiếu Bạch thừa nhận, thoáng nhìn vào trong động phủ rồi kinh ngạc nói: “Chẳng lẽ người ở trong động phủ là Diệp Vân – Diệp đạo sư?”
“Đạo hữu thế mà biết ta, chẳng lẽ có vị tiểu bối nào là đệ tử của ta sao?” Giang Thiếu Bạch cười hỏi.
Cổ Nham lắc đầu: “Không phải. Chắc Giang đạo hữu bế quan thời gian dài nên không biết Tả Trầm trưởng lão của Tinh Nguyệt Thần Tông đang tìm ngươi.”
“Tả Trầm trưởng lão? Là tu sĩ Bách Kiếp sao?”
Cổ Nham nhíu mày, bất đắc dĩ nói: “Giang đạo hữu nói đùa, Tả Trầm trưởng lão có tu vi đỉnh Toàn Đan, mà trong các tu sĩ Toàn Đan, ông đứng hàng nhân tài kiệt xuất, nhưng còn thiếu cơ duyên lên Bách Kiếp.”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Thì ra cũng là tu sĩ Toàn Đan.”
Hắn thầm nghĩ chỉ là tu sĩ Toàn Đan thì không cần phải lo, hắn đã lên Toàn Đan, Diệp Đình Vân sẽ lên Toàn Đan ngay thôi. Với tu vi hiện giờ của hắn thì điều khiển cự thi hoàng kim dễ như trở bàn tay, đối phó tu sĩ Bách Kiếp tương đối khó chứ đối phó với tu sĩ Toàn Đan thì dư sức.
Cổ Nham tựa hồ nghe ra giọng điệu thờ ơ của hắn, ông không vui nhắc nhở: “Có lẽ Giang đạo hữu vừa tiến giai Toàn Đan nên không hiểu rõ, tu sĩ Toàn Đan thăng mỗi giai vị không dễ, nhưng một khi có đột phá thì dù là tiểu giai vị, thực lực cũng sẽ chênh lệch như trời với đất.”
Ông thầm nghĩ dù cùng là tu sĩ Toàn Đan, nhưng nếu tu sĩ đỉnh Toàn Đan muốn ra tay với tu sĩ sơ kỳ Toàn Đan thì không cần đến mười chiêu.
Tu sĩ tiến giai Toàn Đan thành công xong, chuyện đầu tiên thường làm là tôi luyện pháp khí riêng.
Mà pháp khí của tu sĩ Toàn Đan hoàn toàn khác với tu sĩ Động Thiên. Giang Thiếu Bạch vừa mới tiến giai Toàn Đan, hẳn là chưa kịp rèn pháp khí. Không có pháp khí, chỉ dựa vào huyết nhục bản thân thì phát huy sức mạnh sẽ bị hạn chế.
Giang Thiếu Bạch cười cười: “Thì ra là thế.”
Cổ Nham nhìn thái độ của đối phương, biết hắn không để chuyện này trong lòng, ông cảm thấy hơi bực bội. Cổ Nham mất cả thảy bảy mươi năm mới từ sơ kỳ Toàn Đan tiến lên trung kỳ Toàn Đan, hiện tại đối mặt với Giang Thiếu Bạch chỉ là sơ kỳ Toàn Đan, trong lòng ông hơi kiêu ngạo. Nề hà đối phương lại không xem là đại sự. Có điều dù Giang Thiếu Bạch mới tiến giai nhưng huyết khí trong người lại dồi dào, Cổ Nham không dám khinh thường.
Giang Thiếu Bạch lại nghĩ Cổ Nham hẳn là thấy hắn vừa mới tiến giai, như trẻ trâu tâm cao khí ngạo, nhưng hắn lười nói rõ với đối phương hắn thật sự là một tu sĩ lợi hại.
“Tả Trầm trưởng lão tìm chúng ta có chuyện gì?”
Cổ Nham do dự rồi nói: “Nghe nói Diệp đạo sư chữa khỏi cho hai đứa nhỏ thức tỉnh võ hồn thất bại trong học viện.”
Giang Thiếu Bạch khoanh tay nói: “Vậy ra Tả Trầm trưởng lão muốn A Vân điều trị cho ai sao?”
Ông gật đầu đáp: “Không sai. Phần lớn đệ tử nòng cốt của Tinh Nguyệt Thần Tông có được tinh thần võ hồn và minh nguyệt võ hồn. Hai võ hồn này vô cùng thần bí, uy lực cực lớn, nhưng không dễ thức tỉnh.”
“Mặc dù hai loại võ hồn này cực kỳ hiếm, nhưng nếu phụ mẫu có hai loại võ hồn này thì tỉ lệ thức tỉnh của con cái sẽ rất cao. Con trai và con dâu của Tả Trầm trưởng lão đều có thiên tư rất cao, nhưng rất đáng tiếc, cháu trai của ông thức tỉnh thất bại.”
Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi nói: “Có lẽ đứa bé kia chịu áp lực quá lớn.”
Nghe nói tâm trạng thanh thản rất có lợi trong việc thức tỉnh võ hồn. Phụ mẫu đều là thiên tài, đứa con sẽ cảm thấy vinh hạnh, nhưng đôi khi cũng phải chịu áp lực rất lớn.
Cổ Nham khẽ gật đầu: “Có lẽ vậy. Tả Trầm trưởng lão lập không ít công lao cho Tinh Nguyệt Thần Tông, ông có địa vị khá cao trong tông môn.”
Giang Thiếu Bạch híp mắt, Tinh Nguyệt Thần Tông có hai vị tông chủ, một người có tinh võ hồn, một người có nguyệt võ hồn. Tinh Nguyệt Thần Tông có truyền thừa đặc biệt, người nào có hai loại võ hồn thì tu vi tiến bộ rất nhanh.
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Thì ra là thế.”
Cổ Nham cười cười: “Tả Trầm trưởng lão rất hào phóng, nếu các ngươi có thể chữa khỏi cho cháu trai ông ta thì có thể đổi được tài nguyên tu luyện.”
“Nếu là vậy thì tốt quá.”
Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ hắn và Diệp Đình Vân vì tiến giai Toàn Đan mà dùng hết bảy tám phần nguyên thạch, nên nghĩ cách kiếm thêm bổ sung. Mặc dù hắn đã là tu sĩ Toàn Đan, nhưng tiền bạc trong tay lại eo hẹp quá.
Trong động phủ chợt truyền ra luồng uy áp dồi dào, nét mặt hắn lập tức trở nên sung sướng.
Cổ Nham hơi đổi sắc mặt: “Xem ra Diệp đạo hữu cũng thành công rồi.”
Năm xưa khi Cổ Nham tiến giai đã chuẩn bị rất nhiều, vì ông mà gia tộc còn bế quan ba tháng, tất cả mọi người không được ra vào. Không ngờ người trước mặt lại tiến giai dễ dàng như vậy.
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Hẳn là thành công.”
Diệp Đình Vân củng cố tu vi xong thì đi ra khỏi động phủ. Ba người trò chuyện một lúc, cuối cùng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rời đi.
Cổ Thanh nhìn theo bóng dáng hai người, trong lòng không rõ lắm: “Gia gia, đó là hai đạo sư Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân của Đô Thiên ấu học phủ sao?”
Cổ Nham gật đầu.
Cổ Thanh khó hiểu nói: “Hai người kia đều tiến giai Toàn Đan, ta còn tưởng rằng đạo sư trong ấu học phủ đều là một đám ăn không ngồi rồi chứ?”
Hắn thầm nghĩ tu sĩ Động Thiên có chí hướng sẽ không vây quanh đám con nít cả ngày. Người làm công việc này phần lớn là tuổi thọ không cao, không có hy vọng đột phá, hoặc là tư chất hơi kém, dù tu luyện thế nào cũng không tiến vào Toàn Đan được.
Kết quả Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đồng thời tiến giai Toàn Đan.
Cổ Nham cũng vô cùng bất ngờ hai người sẽ tiến giai Toàn Đan. Đại lục Phi Hồng muốn tiến giai Toàn Đan vẫn rất khó khăn, một là do tỷ lệ tiến giai Toàn Đan không cao, hai là muốn tiến giai cần số lượng tài nguyên rất lớn, nhiều tu sĩ kiếm cả đời cũng không đủ.
Năm đó khi Cổ Nham tiến giai đã dùng hơn phân nửa tài sản tích góp của Cổ gia, cũng may ông thành công, dưới sự dẫn dắt của ông, Cổ gia phát triển không tồi.
Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân là đạo sư ấu học phủ, thế mà lần lượt tiến giai Toàn Đan, điều này chứng tỏ hai người cất giấu số lượng lớn nguyên thạch.
Thực tế Cổ Nham nghĩ không ra, tại sao hai người lại có nhiều nguyên thạch như vậy?
Tả Trầm trưởng lão đang dốc hết tâm sức tìm kiếm hai người, nhiều người cũng giúp đỡ đi tìm. Theo tư liệu ông tra được thì hai người này đến từ hoang vực. Nói đùa, tu sĩ đến từ nơi như hoang vực một nghèo hai trắng, làm gì mà giàu có như vậy được?!
Cổ Thanh cau mày, ngẫm nghĩ rồi nói: “Gia gia, chẳng lẽ tiến giai Toàn Đan đơn giản như vậy?”
Cổ Nham lắc đầu: “Chắc chỉ là trùng hợp.”
Mặc dù hai đạo sư lần lượt tiến giai Toàn Đan có vẻ khó tin, nhưng không tu sĩ Toàn Đan nào sẽ rảnh rỗi đến nỗi đến ấu học phủ giả heo ăn lão hổ.
Cổ Thanh nhớ lại lời gia gia, từ Động Thiên tiến giai Toàn Đan thì tâm cảnh rất quan trọng, có lẽ ở nơi như ấu học phủ có thể tĩnh tâm an thần, khiến tâm cảnh tăng lên.
Cổ Nham nhìn hai mắt sáng lên của cháu trai nói: “Ngươi có thể thử xem.”
Hắn gãi đầu nói: “Vâng. Ta đang nghĩ xem nên đến ấu học phủ nào.”
Giang Thiếu Bạch không hề hay biết, sau khi hắn và Diệp Đình Vân lần lượt tiến giai Toàn Đan, bắt đầu có lời đồn rằng làm đạo sư trong ấu học phủ sẽ trợ giúp tu sĩ Động Thiên đột phá bình cảnh, trở thành tu sĩ Toàn Đan. Lời đồn lan rộng, nhiều tu sĩ khịt mũi coi thường nhưng cũng có tu sĩ tin là thật.
Có không ít tu sĩ đang bình cảnh ở đỉnh Động Thiên, nhiều người kẹt đến mấy chục năm rồi, hiện tại đột nhiên có lời đồn như thế nên họ thà tin là có còn hơn là không, tất cả đều gia nhập các ấu học phủ.
Trong lúc nhất thời, địa vị của đạo sư trong ấu học phủ thay đổi rõ rệt.
Hai tu sĩ Động Thiên tiến giai Toàn Đan là chuyện đại sư, tin tức lan truyền khắp nơi, cũng truyền đến Đô Thiên học phủ.
Nhiều người bày tỏ chúc mừng Đô Thiên học phủ, dù Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đã rời khỏi học phủ, nhưng dù sao họ cũng từng là người ở đây, học phủ được thơm lây.
Một học phủ có được hai đạo sư Toàn Đan, không thể nghi ngờ gì, đây là chuyện vô cùng vinh quang, người có tên cây có bóng, giờ đây Đô Thiên học phủ đã có quyền có thể hơn.
Không ít tu sĩ Động Thiên thỉnh cầu được vào học viện làm đạo sư.
Nửa năm trước, Thẩm Thục Di gặp tình trạng thiếu nhân lực trầm trọng, nay lại vì quá nhiều người thỉnh cầu được vào làm đạo sư mà không biết phải chọn lựa thế nào. Những người này đều từ các thế lực lớn, Thẩm Thục Di không đắc tội nổi.
Khu nhà đạo sư và văn phòng mà Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân từng sử dụng cũng trở nên quý giá. Mấy đạo sư mới đến đều muốn ở nơi hai người từng ngụ, không biết là muốn dính vận may hay có ý gì khác.
Vì họ tranh nhau quá kịch liệt, Thẩm Thục Di không biết đưa cho ai mới hợp lý, cuối cùng cô đành phong tỏa khu nhà ở và văn phòng của hai người, chỉ cho phép tham quan.