Giang Thiếu Bạch hơi kích động dẫn dắt tinh thần lực vào người.
Lúc vừa tiến giai Toàn Đan, hắn phát hiện cần phải mua pháp khí, bùa chú, linh cách. Mà ngày thường ăn uống, ở trọ, mua cửa hàng đều cần nguyên thạch, tu luyện cũng cần nguyên thạch. Hắn nghèo đến phát điên rồi, vậy nên khi đối mặt với cơ hội tu luyện không tốn tiền này, trong đầu hắn chỉ còn một suy nghĩ, phải hấp thu nhiều một chút, càng nhiều thì càng được lợi. Có lợi mà không chiếm lấy thì là đồ ngu rồi!
Nếu mấy người xung quanh biết được Giang Thiếu Bạch nhờ suy nghĩ này mà giác ngô, sợ là họ sẽ bị sụp đổ hết tam quan mất.
Không biết có phải do tâm nguyện của hắn quá mãnh liệt hay không mà vô số tinh thần lực bị dẫn dắt dung nhập vào người Giang Thiếu Bạch, một phần thì bị Tinh Không Diễm trong thức hải của hắn hấp thu. Một lượng lớn tinh nguyên lực bị cuốn vào người hắn, cơ thể hắn như cái động không đáy liên tục dung hợp tinh nguyên lực.
Bản thân Giang Thiếu Bạch có thể chất đặc biệt, có năng lực dung hợp, lại thêm Tinh Không Diễm, thế nên một mình hắn hấp thu năng lượng tương đương với một trăm tu sĩ Động Thiên. Cũng may mưa sao băng chứa năng lượng khổng lồ, dù hắn hấp thu không ít nhưng vẫn còn đủ cho người khác.
Hư ảnh tinh tú trên đầu hắn càng lúc càng sáng, khiến mấy người xung quanh chỉ trỏ không ngớt.
Tả Lâm đi đến ngồi xếp bằng cạnh Giang Thiếu Bạch, lúc tu sĩ giác ngộ sẽ dẫn tới tiên thiên linh. Vào lúc này, tu sĩ võ hồn đến bên cạnh, nếu may mắn có thể được giác ngộ nhất định, tu sĩ chưa thức tỉnh võ hồn cũng có cơ hội sinh ra cộng hưởng, thức tỉnh võ hồn.
Tả Trầm phát hiện nơi này xuất hiện dị dạng bèn phi thân đến, đáp xuống cạnh Diệp Đình Vân. Ông trông thấy Tả Lâm đang nhắm mắt tu luyện, tựa hồ nhận ra điều gì đó, ánh mắt ông lập tức trở nên vui sướng.
Tả Trầm thả uy áp, mà lực uy hiếp của ông đương nhiên cao hơn tu sĩ Toàn Đan vừa tiến giai như Diệp Đình Vân rất nhiều. Sau khi Tả Trầm thả uy áp, mấy người xung quanh tự giác né ra xa một chút.
Tả Lâm đang nhắm mắt, cảm ngộ tinh nguyên lực, tựa hồ đã hiểu rõ một chút.
Tả Trầm đứng bên cạnh, vừa khẩn trương lại vừa chờ mong. Ông có tinh võ hồn nên đương nhiên hiểu rõ Giang Thiếu Bạch đang làm gì.
Thời gian từ từ trôi qua, Tả Trầm càng lúc càng ngạc nhiên hơn, ông cảm nhận được mỗi phút mỗi giây đều có vô số tinh nguyên lực tiến vào người Giang Thiếu Bạch. Năng lượng này nhiều đến nỗi vượt xa phạm vi tu sĩ Toàn Đan sơ kỳ có thể tiêu hóa, nhưng Giang Thiếu Bạch lại không hề khó chịu.
Trận mưa sao băng kéo dài liên tục hơn hai canh giờ, sau khi mưa sao băng kết thúc một lúc lâu, Giang Thiếu Bạch mới từ từ mở mắt ra. Hắn chìm vào giác ngộ, như đang rong chơi trong tinh hải mênh mông, nên lúc mở mắt ra, hắn có cảm giác như vừa tỉnh mộng.
Đến lúc hắn tỉnh táo lại thì phát hiện xung quanh có rất nhiều người đang nhìn hắn, nhịp tim vô thức đập nhanh hơn. Ánh mắt mọi người đang nhìn hắn nóng rực, khiến hắn hơi xấu hổ.
“Đại nhân, xin hãy nhận ta.”
“Đại nhân, xin thu ta làm đồ đệ.”
Đám đông giống như bị lôi kéo, cả đám muốn bổ nhào vào người hắn.
Đây là fan hâm mộ sao? Hình như quá nhiệt tình rồi đó!
Thoát được khỏi đám đông cuồng nhiệt, hắn thở phào một hơi. Được hoan nghênh là chuyện tốt, nhưng fan quá cuồng nhiệt thì không tốt lắm đâu, vả lại hắn làm gì có thời gian dạy dỗ đồ đệ. Khó khăn lắm mới thoát khỏi đám nhóc thò lò mũi xanh ở ấu học phủ, ai mà rảnh rước thêm phiền phức cho bản thân.
Cuối cùng Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân quay về tiệm đan dược mới mở của họ. Hắn đi vào nội viện củng cố tu vi một chút.
Giang Thiếu Bạch phát hiện sau khi hấp thu tinh thần lực, nguyên khí trong người hắn dâng lên một thành. Nguyên khí của tu sĩ Toàn Đan bị phá vỡ, cần tiêu hao tài nguyên rất lớn, hiện tại nhờ trận mưa sao băng mà hấp thu được năng lượng dồi dào, lại tiến thêm một bước, không còn gì có thể tốt hơn.
Đa Đa nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Rất tốt, quả nhiên hấp thu tinh thần lực là phương pháp tiết kiệm được nhiều tiền. Ta nghĩ ngươi có thể tìm đến địa phương thường bị sấm sét giáng xuống. Thế giới rộng lớn không thiếu điều mới lạ, ở thế giới này có nơi thường xảy ra mưa sao băng, vậy thì hẳn là có nơi thường xảy ra sấm sét. Tóm lại ngươi sẽ giảm bớt được rất nhiều công sức tiền bạc.”
Giang Thiếu Bạch: “…” Con chuột ngốc này tuy keo kiệt nhưng nói cũng có lý!
Đa Đa nhìn hắn, vô cùng nghiêm túc nói tiếp: “Mặc dù Đình Vân giỏi kiếm nguyên thạch, nhưng hai người tiêu xài cũng nhiều, phải dùng mỗi khối nguyên thạch thật hợp lý mới được.”
Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Nói không sai, vậy nên sẽ cắt giảm khẩu phần của ngươi.”
Chuột ngố lườm hắn: “Túc chủ nuôi không nổi thú có khế ước là túc chủ vô năng, túc chủ kiểu này nhất định chẳng làm nên trò trống gì.”
Giang Thiếu Bạch: “…”
Diệp Đình Vân đi vào, thấy Giang Thiếu Bạch và Đa Đa đang bàn bạc đại kế sinh tồn, một lớn một nhỏ trừng mắt nhìn nhau, bầu không khí hơi khẩn trương.
Cậu nhìn hắn hỏi: “Ngươi cảm thấy thế nào?”
Giang Thiếu Bạch thử vận chuyển nguyên khí rồi nói: “Cực kỳ tốt.”
Tu vi Toàn Đan được củng cố triệt để, nguyên lực vận chuyển thông thuận rất nhiều, tinh huyết ngưng kết trong cơ thể hắn lại phát sinh biến dị.
“Đúng rồi, sao không thấy Tả Lâm?”
Giang Thiếu Bạch giác ngộ trong trận mưa sao băng, tình huống lúc đó quá hỗn loạn nên hắn không chú ý đến Tả Lâm, bây giờ mới nhớ đến đối phương.
Diệp Đình Vân đáp: “Tả trưởng lão đưa Tả Lâm đi rồi. Lúc ngươi giác ngộ, Tả Lâm ngồi bên cạnh ngươi, có lẽ bị ảnh hưởng. Có khả năng Tả Lâm sắp thức tỉnh võ hồn.”
Giang Thiếu Bạch hơi bất ngờ: “Thật vậy sao? Không ngờ giác ngộ còn có tác dụng hỗ trợ người bên cạnh. Ngươi nghĩ thử xem, ta có thể dựa vào giác ngộ giúp người ta thức tỉnh võ hồn mà kiếm ít tiền không?”
“Ngươi đang nghĩ cái gì vậy? Giác ngộ phải tùy cơ duyên.” Giác ngộ xảy ra khi thiên thời địa lợi nhân hoà, không được thiếu một yếu tố nào hết.
Đa Đa nghe hắn nói thế xì cười, dường như đang giễu cợt hắn si tâm vọng tưởng.
Giang Thiếu Bạch vỗ đầu chuột ngố: “Cười cái gì mà cười, có gì vui hả?”
Diệp Đình Vân nói tiếp: “Lưu Tinh Thành là một nơi lý tưởng. Trước tiên chúng ta cứ ở lại đây, người có thể tu luyện tinh võ hồn.”
“Được.”
Tinh võ hồn là võ hồn mà Giang Thiếu Bạch mới có được gần đây, so sánh với các loại võ hồn khác thì bình thường hắn không dùng đến tinh võ hồn nhiều. Hoàn cảnh ở Lưu Tinh Thành đặc biệt thích hợp tu luyện tinh võ hồn. Hắn lại có Tinh Không Diễm, nếu ở lại đây tu luyện, có lẽ tinh võ hồn của hắn sẽ nhanh chóng hậu sinh khả úy. Nhiều nghề thì nhiều đường sống mà.
Giang Thiếu Bạch cảm thụ Tinh Không Diễm trong thức hải, Tinh Không Diễm vừa được ăn một bữa no, tâm trạng không tồi, hắn có thể cảm nhận được dao động thần hồn của nó đang hưng phấn.
***
Tinh Nguyệt Thần Tông.
Tin tức Giang Thiếu Bạch khiến tinh tú xảy ra dị tượng ở Lưu Tinh Thành lập tức truyền đến Tinh Nguyệt Thần Tông.
Tinh Nguyệt Thần Tông luôn chú tâm tìm kiếm tu sĩ có tinh và nguyệt võ hồn, thế mà có một tu sĩ tinh võ hồn cấp bậc Toàn Đan lưu lạc bên ngoài, Tinh Nguyệt Thần Tông lại không hiểu rõ gì về người đây, đây rõ ràng là một chuyện vô cùng mất mặt.
Mấy trưởng lão đang tập trung lại.
“Giang Bạch là đạo sư của Đô Thiên ấu học phủ sao?”
“Sao lại có người tu vi đỉnh Động Thiên đi làm đạo sư ấu học phủ? Đô Thiên ấu học phủ còn xếp hạng thấp như vậy?”
“Lời đồn bậy bạ! Suốt ngày vây quanh đám trẻ con mà có thể trở thành tu sĩ Toàn Đan, mơ mộng hão huyền!”
“Giang Bạch và Diệp Vân đến từ ngoại vực thì phải, được Thẩm Thục Di cứu mới gia nhập ấu học phủ.”
“Nếu là người đến từ ngoại vực thì không kỳ quái hắn có tinh võ hồn mà không bị chúng ta phát hiện.”
“Hai người kia còn rất trẻ. Diệp Vân còn là luyện đan sư huyền cấp, e là được thế lực nào đó bồi dưỡng.”
“Một tu sĩ tinh võ hồn có thể khiến tinh tú xảy ra dị tượng, tuyệt đối bất phàm, nếu sự thật đúng là vậy thì chúng ta phải cố hết sức chiêu mộ hắn vào tông môn.”
“Tả Trầm trưởng lão từng tiếp xúc với hai người đó.”
“Tả Trầm trưởng lão vẫn còn lo lắng chuyện Tả Lâm thức tỉnh võ hồn sao? Tả Lâm đã thất bại một lần, tỷ lệ thức tỉnh lần nữa là cực nhỏ.”
“Hiện giờ Tả Trầm trưởng lão chỉ còn duy nhất người cháu trai này, quan tâm nhiều một chút cũng đúng thôi.”
“Giang Bạch và Diệp Vân đồng thời tiến giai Toàn Đan, chắc chắn tư chất không tồi. Người như thế sẽ không thình lình xuất hiện như vậy, ta nghĩ phải điều tra rõ thân phận của họ mới được.”
“Hành động nhanh một chút, Diệp Vân là đan sư, Hiệp Hội Đan Sư tựa hồ có ý chiêu mộ hắn.”
***
Hiện tại Diệp Đình Vân đang ở trong cửa tiệm, người đến người đi.
Tiệm đan dược làm ăn cực kỳ phát đạt, đan dược trên kệ nhanh chóng được bán sạch. Quá nhiều khách đến, Tả Lâm lại không có mặt, cửa tiệm không đủ nhân thủ, Đa Đa phải ở trong cửa tiệm làm “nhân viên phục vụ”.
Trong trận mưa sao băng trước đó, Giang Thiếu Bạch giác ngộ khiến tinh tú xảy ra dị tượng, thế nên nhiều người bắt đầu có hứng thú với hắn, cửa tiệm đan dược của Diệp Đình Vân cũng liên đới mà buôn bán không tồi.
“Vừa rồi người của Tinh Nguyệt Thần Tông đến.” Cậu lên tiếng.
“Bọn họ đến làm gì?” Giang Thiếu Bạch hỏi.
“Hình như muốn chiêu mộ ngươi làm trưởng lão, ta đã tiễn người về, nói sẽ cho họ câu trả lời chắc chắn sau.”
Giang Thiếu Bạch nhìn Diệp Đình Vân hỏi: “Ngươi muốn ta muốn gia nhập Tinh Nguyệt Thần Tông sao?”
Cậu xoa cằm đáp: “Ta chưa nghĩ xong.”
Tục ngữ nói lưng tựa đại thụ hóng gió tốt, nếu gia nhập Tinh Nguyệt Thần Tông thì họ có thể tránh được nhiều phiền phức, nhưng đồng dạng cũng phải chịu trói buộc.
“Lần này bọn họ đến đây chỉ là thăm dò.”
Giang Thiếu Bạch nghĩ nghĩ rồi nói: “Không phải Tả Trầm trưởng lão là người của Tinh Nguyệt Thần Tông sao? Hôm nào tìm ông ta nói chuyện.”
Diệp Đình Vân gật đầu: “Cũng được.”
Lúc Giang Thiếu Bạch giác ngộ lần trước, Tả Lâm ở ngay bên cạnh hắn có dấu hiệu thức tỉnh võ hồn, không biết có thành công hay không. Nếu thành công thì dễ nói chuyện rồi.