Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 295: Cự nhân và ngọc giản



Edit: OnlyU

Sau khi bàn bạc với nhau, Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân quyết định gia nhập Tinh Nguyệt Thần Tông. Tả trưởng lão đưa cho hai người một lệnh bài khách khanh.

Có lệnh bài này, hai người sẽ được thành viên Tinh Nguyệt Thần Tông tại các cơ sở hỗ trợ. Đồng dạng, nếu người của Tinh Nguyệt Thần Tông gặp rắc rối phát cầu viện, hai người nhìn thấy có nghĩa vụ phải giúp đỡ.

Khách khanh trưởng lão như hai người tương tự nhân viên ngoài biên chế của tông môn, đãi ngộ kém trưởng lão bản tông một chút nhưng không bị gò bó nhiều.

Trở thành khách khanh trưởng lão Tinh Nguyệt Thần Tông không có ảnh hưởng gì lớn đối với hai người.

Việc Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân gia nhập Tinh Nguyệt Thần Tông khiến Chí Tôn Kim Thành và Kiếm Thần Cốc chú ý. Tam đại thế lực có thực lực ngang nhau, nay Tinh Nguyệt Thần Tông chiêu mộ thêm hai trưởng lão Toàn Đan, đương nhiên hai thế lực lớn còn lại phải chú ý đến.

Nhưng dù sao Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân chỉ là tu sĩ vừa tiến giai Toàn Đan, không có ảnh hưởng gì lớn đối với tam đại thế lực, nên các nhân vật cấp cao của hai tông môn kia chỉ chú ý nhiều hơn một chút mà thôi.

Tả Trầm lên tiếng: “Tốt, đã đưa lệnh bài cho hai ngươi. Có rảnh thì đến tông môn xem thử.”

Giang Thiếu Bạch khẽ gật đầu: “Ta đã biết.”

Thật ra hắn khá có hứng thú đối với mảnh vỡ tinh hạch ở Toái Tinh Đái mà Tả Lâm từng kể, hắn dự định khi nào chán mưa sao băng rồi sẽ đi Toái Tinh Đái xem thử.

“Tả trưởng lão, nghe nói Tinh Nguyệt Thần Tông có Toái Tinh Đái, có thể tìm được mảnh vỡ tinh hạch ở đó phải không?”

Tả Trầm đáp: “Giang đạo hữu đúng là người có chí lớn! Mảnh vỡ tinh hạch có giá trị cực kỳ lớn đối với tu sĩ tinh võ hồn. Có điều không dễ bắt được nó, nó di chuyển với tốc độ cực nhanh, rất khó mà đuổi kịp. Có một số trưởng lão tông môn chúng ta cố gắng mấy chục năm mà vẫn vô duyên có được.”

“Ta nghe nói con trai ngài từng bắt được một mảnh vỡ.” Giang Thiếu Bạch dè dặt nói.

Tả Trầm hơi buồn rầu đáp: “Đúng là con trai ta từng bắt được. Năm đó con ta tiến vào Toái Tinh Đái cùng mấy trưởng lão, cuối cùng chỉ có con ta thành công. Nhưng mảnh vỡ nó bắt được lại là mảnh vỡ tinh hạch mà mấy trưởng lão kia đuổi theo không kịp, do con trai ta đợi ở vị trí thích hợp, vừa khéo mảnh vỡ bay đến, thế nên con trai ta mới có thể thành công được lợi. Cơ hội như vậy cực kỳ hiếm có, muốn học theo thì khả năng thành công không lớn.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ có lẽ đây chính là “ôm cây đợi thỏ” trong truyền thuyết. Đối với tu sĩ thì vận may cũng rất quan trọng.

***



Minh gia.

Minh Ương vô cùng bất ngờ nói: “Không ngờ hai người kia đều là tu sĩ Toàn Đan, may là trước đó chúng ta không đắc tội họ.”

Minh Phi cau mày, trong lòng hơi khẩn trương, lại có chút tức giận: “Rõ ràng hai tên kia lợi hại như vậy còn thích che giấu.”

Minh Phi xoa trán, thầm nghĩ Diệp Đình Vân tiến giai Toàn Đan thì thôi đi, lại còn là đan sư huyền cấp. Lúc đó cô ta muốn Thanh Mộc Diễm từ Diệp Đình Vân, không phải vì lấy lòng đan sư huyền cấp sao?

Minh Ương thở dài nói: “Lần sau có gặp phải gọi là tiền bối.”

Trong lòng Minh Ương hơi chán nản, hắn xuất thân hiển hách, lần trước thương lượng chuyện hỏa diễm với Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, hắn có vài phần ngạo nghễ. Mặc dù sau đó hắn từ bỏ hỏa diễm, nhưng trong lòng hơi oán giận đối phương không biết điều. Ai mà ngờ, mới qua một thời gian ngắn mà hai người kia đã vượt mặt hắn, trong lòng hắn rất khó chịu.

Minh Phi tức giận ngồi xuống ghế, không biết mấy trưởng lão gia tộc nghe được tin tức từ đâu, biết cô đắc tội hai tân quý của Tinh Nguyệt Thần Tông bèn cấm túc cô, sợ cô ra ngoài đụng phải người ta.

“Đại ca, muội nghe nói hai người kia từng đụng chạm với người từ đại lục U Minh phải không?”

Minh Ương khẽ gật đầu: “Hình như là vậy.”

Tinh Nguyệt Thần Tông điều tra Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, Chí Tôn Kim Thành và Kiếm Thần Cốc cũng làm vậy. Chí Tôn Kim Thành còn có cửa hàng ở đại lục U Minh, điều tra càng rõ ràng tỉ mỉ hơn.

“Có khả năng hai ngươi kia đã lấy được truyền thừa bí cảnh Thiên Tinh.”

Minh Phi ao ước nói: “Truyền thừa bí cảnh Thiên Tinh à, thảo nào hai tên đến từ ngoại vực nghèo kiết xác lại có thể trở thành tu sĩ Toàn Đan.”

***

Đối với chuyện Minh Phi gặp phải, Giang Thiếu Bạch hoàn toàn không hay biết gì. Hắn vẫn ở lại Lưu Tinh Thành chờ đợi mưa sao băng.

Sau khi Tả Trầm ra về, Giang Thiếu Bạch thả cổ thi hoàng kim ra. Trước khi hắn tiến giai Toàn Đan thì điều khiển cổ thi rất khó khăn, thậm chí cần phải thiêu đốt tinh huyết. Nay đã tiến giai Toàn Đan rồi, hắn phát hiện điều khiển cổ thi thuận lợi hơn rất nhiều.

Hắn thử thành lập liên hệ tinh thần với cổ, ngay giây phút liên hệ tinh thần được thành lập, hắn lại bị ngất đi.

Giang Thiếu Bạch nhìn thấy sau khi thiên tai qua đi, cảnh vật vô cùng hoang tàn.

Một thiếu niên tỉnh lại, tựa hồ có thứ gì đó từ nơi sâu xa đã bảo vệ thiếu niên tộc cự nhân kia, giúp hắn thoát được đại nạn.

Xung quanh toàn là thi thể của tộc nhân, tất cả mọi người đã chết hết rồi, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất. Giữa trời đất mênh mông chỉ còn một mình thiếu niên, còn sống tựa hồ còn đau đớn hơn cái chết. Giang Thiếu Bạch giật mình nghe thấy thiếu niên khóc lên cực kỳ bi ai.

Lúc này Giang Thiếu Bạch bỗng mở mắt ra, Diệp Đình Vân lo lắng nhìn hắn: “Ngươi không sao chứ?”

Hắn lắc đầu: “Không có việc gì, chỉ là linh hồn lực bị rút khô.”

Cậu nghe thế khó hiểu: “Linh hồn lực bị rút khô, không thể nào.”

Lúc Giang Thiếu Bạch còn là tu vi Động Thiên thì chuyện này có thể xảy ra, nhưng hiện tại hắn đã thăng Toàn Đan, linh hồn thức hải mở rộng ra mấy lần, linh hồn lực bị rút khô nghe không đúng lắm, trừ phi đẳng cấp cổ thi này cao hơn họ tưởng tượng.



Đa Đa chạy đến cạnh Giang Thiếu Bạch, hoang mang nói: “Ngươi khóc.”

Hắn bị chuột ngố nhìn như vậy thì hơi xấu hổ, có thể vì hắn thành lập liên hệ tinh thần với cổ thi nên đồng cảm với đau thương của thiếu niên…

“Ngươi nhìn lầm rồi.”

Đa Đa lắc đầu nói: “Không có! Ngươi khóc thảm lắm kìa!” Chuột ngố vừa nói vừa quay qua nhìn Diệp Đình Vân, dường như chờ ý kiến của cậu.

Diệp Đình Vân không nói gì, Giang Thiếu Bạch không kiềm được đỏ mặt. Khóc nhè cái gì chứ, thật là phá hỏng hình tượng của hắn.

Sau đó hắn tìm kiếm trên cánh tay cổ thi một lúc.

Hắn cắt một vết trên cánh tay cổ thi lấy ra một cái thẻ ngọc.

“Trong cổ thi cất giấu cái này?” Diệp Đình Vân vô cùng kinh ngạc hỏi.

Đa Đa đứng bên cạnh chà chà mặt nói: “Mặc dù thoạt nhìn là giấu dưới cánh tay, nhưng thực tế là giấu trong không gian nằm trong cánh tay.”

Diệp Đình Vân giật mình: “Thì ra là thế, trong cơ thể tộc cự nhân hoàng kim cũng tự có không gian sao?”

Cổ thi đã ở Minh Thi Tông rất nhiều năm, tất nhiên người Minh Thi Tông cũng đã tiến hành nghiên cứu cổ thi, nếu có đồ vật giấu đơn giản trong cánh tay thì đã không thoát khỏi sự khám xét của tu sĩ Minh Thi Tông.

Đa Đa chớp mắt nói: “Có lẽ là vậy, nhưng cũng có thể đây là một người lợi hại.”

Giang Thiếu Bạch dùng linh hồn lực thăm dò vào trong thẻ ngọc, phát hiện bên trong có một bức tinh đồ cổ quái, hẳn là ghi chép về một địa điểm. Nhưng với năng lực hiện tại của hắn thì không có cách nào đi theo tinh đồ trong thẻ ngọc tìm được mục tiêu.

Giang Thiếu Bạch thu thẻ ngọc vào nhẫn không giản, đợi khi nào tiến giai Bách Kiếp sẽ nghiên cứu sau.

Diệp Đình Vân hỏi: “Đó là cái gì vậy?”

Hắn nghĩ nghĩ rồi đáp: “Có thể là một bức tinh đồ, dường như tộc cự nhân đã đoán trước được thiên tai, một số người đã rời đi, một số lưu lại thì bị diệt.”

“Nói vậy thì có thể tinh đồ ghi chép về nơi ở mới của tộc người này.”

Hắn gật đầu: “Có khả năng này, nhưng ai mà biết chắc được.” Tộc cự nhân đã biến mất rất lâu rồi, dù thẻ ngọc có ghi lại vị trí cũng không còn rõ ràng, lại không biết nơi đó thế nào, có khi cũng bị diệt rồi cũng nên.

Giang Thiếu Bạch đi một vòng quanh cổ thi: “Có khả năng cổ thi có tu vi cao hơn, không biết phải làm cách nào phóng thích năng lượng bị phong ấn của nó?”

Diệp Đình Vân suy nghĩ một lúc rồi nói: “Hay là thử dùng máu của ngươi?”

“Có thể thử một lần xem sao.”

Hắn trích một giọt máu nhỏ vào người cổ thi. Giọt máu vừa dung nhập vào cổ thi, hắn mơ hồ có cảm giác cổ thi thay đổi, dường như không còn âm u đầy tử khí như trước.



Giang Thiếu Bạch thử điều khiển cổ thi, vừa thành lập liên hệ tinh thần thì một luồng uy áp cực mạnh ập vào mặt hắn.

“Nhanh ngừng lại!” Diệp Đình Vân hoảng hồn la lên.

Giang Thiếu Bạch kịp thời ngừng động tác, đồng thời thu cổ thi lại.

Một tràng tiếng đập cửa vang lên, Diệp Đình Vân đi ra ngoài, phát hiện rất đông tu sĩ tụ tập ngoài cửa. Cậu mở tiệm đan dược đã được một thời gian, cũng đã quen biết hàng xóm xung quanh.

“Diệp đan sư, có phải vừa rồi Bách Kiếp lão tổ tới không?”

“Bách Kiếp lão tổ?” Diệp Đình Vân giả vờ hoang mang hỏi lại.

“Đúng vậy, khí tức phi thường đáng sợ, tuyệt đối là Bách Kiếp lão tổ.”

“Ta từng gặp Nguyệt tông chủ rồi, uy áp của Nguyệt tông chủ chính là như vậy.”

“Chẳng lẽ có Bách Kiếp lão tổ đi ngang qua nơi này sao?”

Diệp Đình Vân lắc đầu nói: “Ta không biết, có thể là Bách Kiếp lão tổ đi ngang qua thật.”

Mấy tu sĩ nhìn nhau, sau đó thoáng nhìn vào trong tiệm đan dược, cổ thi hoàng kim đã được Giang Thiếu Bạch thu hồi, bọn họ không nhìn ra gì khác thường.

Diệp Đình Vân tiễn khách, mặc dù mấy tu sĩ vô cùng hiếu kỳ nhưng vẫn rời đi.

Giang Thiếu Bạch từ trong phòng đi ra, nhìn xung quanh hỏi: “Giải tán rồi à?”

Cậu gật đầu đáp: “Thi thể kia không đơn giản, lần sau phải cẩn thận hơn mới được.”

Diệp Đình Vân xoa trán, không biết Minh Thi Tông có biết giá trị thật sự của cổ thi không? Cậu ẩn ẩn có cảm giác giá trị của cổ thi vượt xa sự tưởng tượng của họ. Nếu Minh Thi Tông biết giá trị thật sự của cổ thi, hẳn là không dễ dàng từ bỏ như vậy.

Hết chương 296