Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 301: Quay lại Hổ Nha Trại



Edit: OnlyU

Phi thuyền Tinh Vũ bay hơn một tháng, băng qua vô số núi sông.

Diệp Đình Vân xoa cằm nói: “Trước khi đến mục tiêu, chúng ta nên ghé Hổ Nha Trại một chuyến.”

Giang Thiếu Bạch gật đầu tán thành: “Được.”

Khi họ vừa đến thế giới này, cư dân Hổ Nha Trại đã giúp đỡ họ không ít. Có lẽ hiện giờ Thập Vạn Đại Sơn rất hỗn loạn, không biết Hổ Nha Trại thế nào rồi.

Hiện tại nhiều thế lực tranh nhau chạy đến Thiên Môn, dù tục ngữ có câu “tiên hạ vi cường, hậu hạ tao ương”, nhưng Giang Thiếu Bạch cho rằng họ không cần nóng vội, cứ để tu sĩ khác đi tìm đường trước, họ đến sau cũng không muộn.

Đa số những lần Thiên Môn mở ra đều phải lấp vô số nhân mạng mới có thể thuận lợi khai phá, hai người không cần liều mạng làm người đầu tiên mở đường.

Mấy ngày sau, rốt cuộc phi thuyền đến mục tiêu.

Lúc đến gần đại lục Vân Hoang thì Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân rời khỏi phi thuyền.

Trong thấy phong cảnh ở đại lục Vân Hoang, Giang Thiếu Bạch chợt có cảm xúc dâng trào. Năm đó hắn bị ép rời đi, cuối cùng có ngày hắn quay lại rồi. Nếu gặp lại hai tũ sĩ Toàn Đan trước kia, hắn không cần phải chạy trốn nữa mà một đao chặt đẹp cho xong việc.

“Không ngờ lá bùa truyền tống kia đã truyền tống chúng ta đi một khoảng cách xa như vậy.” Giang Thiếu Bạch cảm thán.

Diệp Đình Vân gật đầu tán thành.

Tại đại lục Vân Hoang, nhiều tu sĩ luyện đến cảnh giới Toàn Đan sẽ nghĩ cách rời đi đến những nơi khác. Nhưng biển rộng mênh mông, nguy hiểm rất lớn, nhiều người thiệt mạng trên đường, cũng có người tìm kiếm nhiều năm mà phải uổng công quay về. Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân được bùa truyền tống đưa đến gần đại lục Phi Hồng, có thể nói là cực kỳ may mắn.

Lúc này Giang Thiếu Bạch tiến vào Thập Vạn Đại Sơn, khắp nơi là đại thụ cao ngất. Hắn rời đi mấy năm rồi, thế mà rừng núi không thay đổi gì nhiều.

Diệp Đình Vân bỗng cau mày nói: “Đại lục này tựa hồ…”

Giang Thiếu Bạch quay qua nhìn cậu: “Sao vậy?”

Cậu lắc đầu đáp: “Không có gì. Ta chỉ cảm nhận được mấy khí tức đồng loại. Dường như Thập Vạn Đại Sơn còn nhiều yêu thú lợi hại.”

Giang Thiếu Bạch cau mày, chợt nhớ đến chuyện năm xưa.

Năm đó tu sĩ Lăng Thiên Tông muốn giết vương thú ở Thập Vạn Đại Sơn, kết quả chọc phải hai con vương thú. Khi đó thực lực của hắn còn thấp, không phát hiện được rốt cuộc Thập Vạn Đại Sơn có bao nhiêu yêu thú lợi hại. Hiện giờ thực lực của hắn đã tăng lên rất nhiều, dùng linh hồn lực quét qua, quả nhiên phát hiện mấy khí tức dồi dào.

“May là yêu thú ở Thập Vạn Đại Sơn không thích ra ngoài hoạt động.” Giang Thiếu Bạch nói.

Diệp Đình Vân khẽ gật đầu, con vương xà năm xưa không bị tu sĩ Lăng Thiên Tông kinh động thì đã không thình lình chạy ra rồi.

“Mặc dù vương thú ở ẩn trong hang, nhưng yêu thú Động Thiên khác lại trở nên năng nổ hơn rất nhiều.” Hắn không quan tâm yêu thú Động Thiên, nhưng năm đó lúc hắn rời đi thì Hổ Nha Trại chỉ có tổng cộng hai người có tu vi Động Thiên, nếu họ gặp phải yêu thú Động Thiên sẽ rất gay go.

***



“Chạy mau, chạy nhanh đi!”

Thương Vân và Thương Thạch lao như điên trong rừng rậm, phía sau là mấy con sói hoang đang đuổi theo hai người.

Thương Thạch chạy như bay, nhưng yêu thú sau lưng vẫn đuổi theo không bỏ, chúng gào rú sau lưng khiến cậu ta sợ muốn vỡ mật. Thương Thạch bi ai nghĩ chẳng lẽ cậu phải chết rồi sao? Cậu vẫn còn là trai tân, chưa hưởng qua mùi vị nữ nhân, chẳng lẽ phải chết sao? Nếu biết vậy thì cậu đã không đi ra ngoài rồi.

Thương Thạch lại nghĩ chưa có vợ cũng tốt, không liên lụy người khác phải thủ tiết cho cậu. Thương Thạch cảm giác hai chân càng lúc càng nặng nề, khó nhấc chân chạy nhanh, chẳng lẽ sắp bị đuổi kịp rồi sao? Thương Thạch tựa hồ ngửi được mùi hôi tanh từ miệng yêu thú, bả vai như bị móng vuốt yêu thú đè xuống.

Thương Vân thấy tình hình của em trai, lập tức xoay người tấn công yêu thú, nhưng con sói to lớn da dày, dù hắn tấn công thế nào cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Một tia sét chợt lóe lên, con sói lập tức bị đánh bay rồi nằm rạp dưới đất. Con sói đã bị sét đánh trúng đầu, Thương Thạch còn ngửi thấy mùi thịt nướng khét.

Lại mấy tia sét lóe lên, bầy sói đuổi theo hai người đồng loạt mất mạng.

Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân xuất hiện cách Thương Thạch và Thương Vân không xa.

Thương Vân vừa nhìn thấy hai người lập tức kinh ngạc.

“Là Giang thiếu và Diệp thiếu đó sao?” Thương Thạch vừa trở về từ cái chết, nhìn thấy Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân, cậu ta lập tức thở phào nhẹ nhõm một hơi.

Diệp Đình Vân nhìn Thương Thạch nói: “Thương Thạch, thực lực của ngươi đã tăng lên một chút rồi nhỉ?”

Cậu ta cười đắc ý nói: “Bị ngươi nhìn ra rồi. Sau khi hai ngươi rời đi, thực lực của bộ lạc tăng lên không ít. Đại ca ta đã là tu sĩ Động Thiên Cảnh. Hai năm nay Thập Vạn Đại Sơn không yên bình, Hổ Nha Trại đã thôn tính hai bộ lạc nhỏ khác, khu săn thú mở rộng thêm nhiều rồi.”

Nét mặt Thương Vân hơi thay đổi: “Gần đây yêu thú ở Thập Vạn Đại Sơn như phát điên, cứ chạy loạn khắp nơi, có rất nhiều yêu thú lợi hại xuất hiện. Nhiều thôn xóm nhỏ bị phá hủy, Hổ Nha Trại nằm ở vị trí đó lại có lợi.”

Giang Thiếu Bạch cau mày: “Yêu thú như phát điên sao? Có thể do chúng bị hoảng sợ.”

Thương Thạch hiếu kỳ hỏi: “Hoảng sợ, hoảng sợ thế nào?”

“Giống như ngươi vừa bị hoảng sợ đó.”

Thương Thạch vừa mới trở về từ cõi chết, nhớ lại cảnh bị đuổi giết lúc nãy mà trong lòng vẫn còn sợ hãi.

Thương Vân vò đầu nói tiếp: “Nghe đồn gần đây có nhiều tu sĩ Toàn Đan đến vùng man hoang này, không biết tin này là thật hay giả nữa.”

Giang Thiếu Bạch thở dài đáp: “Là thật đó.”

Hắn thầm nghĩ không cần nhắc tới đại lục khác, chỉ cần tu sĩ của Tinh Nguyệt Thần Tông cũng đủ để càn quét khu vực này rồi.

“Tại sao lại có nhiều tu sĩ Toàn Đan như vậy?” Thương Thạch khó hiểu hỏi.

Giang Thiếu Bạch: “…” Thế giới bên ngoài rất rộng lớn lắm.

Thương Thạch nhìn Giang Thiếu Bạch nói tiếp: “Giang thiếu, ta nghe nói mấy năm trước có hai người tên là Giang Thiếu Bạch và Diệp Đình Vân đi vào bí cảnh Thiên Tinh, xử lý rất nhiều người, còn lấy được truyền thừa trong bí cảnh, đó là hai ngươi sao? Hay chỉ là trùng tên thôi?”

“Ừ, trùng tên thôi.”

Thương Thạch gãi đầu, thở phào một hơi nói: “Thì ra là trùng tên, ta đã nói mà, hai người kia quá lợi hại, nghe không giống nói về hai ngươi.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Không giống cái quỷ gì?

Thương Thạch thấy nét mặt hắn không tốt lắm, lập tức ngượng ngùng nói: “Giang thiếu, không phải ta cho rằng hai ngươi không lợi hại, chẳng qua ta chỉ thấy ngươi không lợi hại bằng hai người trong lời đồn kia thôi. Dù sao hai người kia quá yêu nghiệt, nghe nói tu sĩ đại tông môn còn bị người ngoại vực giết chết, thế mà hai người kia lại giết được không ít tu sĩ ngoại vực… Đám tu sĩ ngoại vực là cầm thú đáng chém ngàn đao, chúng ta không cần so sánh với chúng.”

Giang Thiếu Bạch: “…” Đây coi như là khích lệ sao, tạm thời coi là vậy đi.

Thương Vân thấy nét mặt Giang Thiếu Bạch kỳ quái bèn trừng mắt nhìn em trai.

“Giang thiếu, hình như ngươi đã trở nên rất mạnh?”

Hắn cười cười: “Ra ngoài một chuyến, phải có chút tiến bộ chứ.”

“Bây giờ ngươi có tu vi gì rồi? Động Thiên sao?”

Thương Vân liếc em trai, bất đắc dĩ nói: “Đừng đoán mò nữa.”



Nếu là Động Thiên thì làm sao dễ dàng giết sạch bầy sói đang đuổi giết bọn họ như vậy được.

Thương Vân cau mày, hắn luôn cảm thấy lời đồn kia không phải đơn giản là trùng tên. Nếu không phải là trùng tên thì thực lực của hai người kia tuyệt đối không chỉ là Động Thiên, có lẽ đã là đỉnh Động Thiên, cũng có thể là Toàn Đan không chừng.

Thương Thạch hào hứng hỏi: “Muốn về bộ lạc cùng chúng ta không? Đám nhóc trong bộ lạc nhìn thấy hai ngươi chắc sẽ vui lắm.”

Diệp Đình Vân lắc đầu nói: “Lần này chúng ta trở về không muốn làm kinh động quá nhiều người.”

Thương Thạch không hiểu hỏi lại: “Tại sao?”

Giang Thiếu Bạch áy náy nói: “Vì chúng ta chỉ về trong thời gian ngắn, chẳng mấy chốc lại phải đi.” Người từ đại lục U Minh cũng đến đây, hắn không muốn khiến Hổ Nha Trại bị liên lụy.

Thương Thạch nghe vậy ỉu xìu: “Là vậy à.”

Thương Vân nhìn Giang Thiếu Bạch, dường như hiểu ra gì đó nên không khuyên gì thêm. Hắn nhìn thi thể mấy yêu thú, do dự nói: “Giang thiếu, mấy con mồi này, ngươi…”

Giang Thiếu Bạch tùy tiện nhìn lướt quá: “Ngươi có hứng thú với mấy yêu thú này?” Đám thú này có một con là Động Thiên Cảnh, còn lại đều là Luyện Huyết Cảnh, hiện tại thì hắn chướng mắt mấy con thú này.

Giang Thiếu Bạch lấy túi trữ vật ra, thu yêu thú vào túi rồi đưa cho Thương Thạch.

Cậu ta nhìn túi trữ vật mà kích động không thôi: “Đây là túi trữ vật sao?”

Hắn khẽ gật đầu: “Ừ.” Hiện tại hắn có không ít nhẫn không gian, túi trữ vật thì càng nhiều hơn. Vì không gian trong túi trữ vật có hạn nên hắn loại bỏ bớt.

Thương Thạch yêu thích vuốt ve túi trữ vật, liên tục thu đồ vật vào túi.

“Giang thiếu đi ra ngoài một chuyến đã phất lên. Đồ vật quý hiếm như thế mà cũng có luôn.”

Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ túi trữ vật không tính là thứ gì quý giá. Hắn lại lấy thêm mấy túi trữ vật ra giao cho Thương Vân: “Mấy cái này tặng ngươi, cầm đi.”

Vừa rồi Thương Vân thấy Giang Thiếu Bạch cho em trai túi trữ vật khiến hắn ao ước không thôi, giờ bản thân cũng được tặng khiến hắn mừng rỡ như điên.

Diệp Đình Vân nhìn Thương Thạch nói: “Dạo này có tu sĩ bình thường xuất hiện ở đây không?”

Thương Thạch nghĩ nghĩ rồi đáp: “Ừm, dạo này đại bộ lạc man hoang có không ít khách quý đến.”

Diệp Đình Vân lắc đầu: “Không phải thế.”

Thương Thạch khó hiểu: “Vậy là thế nào?”

Cậu suy nghĩ một chút rồi đáp: “Luyện Huyết Cảnh, đơn độc hành động.”

“Không có.”

Diệp Đình Vân nhíu mày, quả nhiên không có người từ Trung Quốc đến. Hay là truyền tống đến nơi khác?

“Quanh bộ lạc có nhiều yêu thú Động Thiên quá nhỉ?” Giang Thiếu Bạch nói.

Thương Thạch gật đầu: “Ừ, dạo gần đây ra ngoài đi săn thường xuyên đụng phải yêu thú Động Thiên, bộ lạc chúng ta đã bị chết hai đội trưởng đội săn.”

Giang Thiếu Bạch nhìn qua Thương Vân, ngoại hình của Thương Vân vốn rất tuấn tú, nhưng nay trên mặt có thêm một vết sẹo, thoạt nhìn hơi dữ tợn.

“Thương Vân, ngươi bị thương thế kia là sao?”

Hắn sờ sờ vết sẹo trên mặt, cười đáp: “Đi săn bị thương, giữ được tính mạng đã là tốt lắm rồi, vết sẹo nhỏ này không có gì to tát.”

Thương Thạch bên cạnh hô to gọi nhỏ nói: “Sao lại không có gì to tát? Vì vết sẹo này mà nhị ca không kiếm được vợ đó.”

Giang Thiếu Bạch thầm kinh hãi, trước kia Thương Vân rất được yêu thích trong bộ lạc, rất nhiều nữ nhân vây quanh hắn, giờ chỉ vì gương mặt bị thương mà không ai quan tâm nữa sao? Không ngờ người ở dị giới lại quan trọng gương mặt như vậy.

Diệp Đình Vân nhìn mắt Thương Vân một lúc rồi nói: “Có phải mắt của ngươi sắp không còn thấy gì nữa?”

Thương Vân nghe vậy biến sắc. Lần đó khi hắn bị thương thì con mắt cũng quẹt trúng bị thương luôn, sau này nhìn đồ vật hơi mờ. Gần đây thị lực của hắn ngày càng kém, có lẽ không bao lâu sẽ không dùng được con mắt này nữa. Theo phán đoán của Tư Tế thì nếu mắt hắn tiếp tục chuyển biến xấu, không chừng còn bị co rút, đến lúc đó bộ dạng hắn càng thêm khó coi.

Thương Vân sờ sờ mắt, sắc mặt bất định.



Diệp Đình Vân nhìn mắt hắn nói: “Tặng ngươi hai lọ dược tề này. Một lọ là khôi phục vết thương, một lọ là khôi phục dung nhan.”

Thương Thạch kinh ngạc nói: “Khôi phục dung nhan?”

Diệp Đình Vân gật đầu: “Đúng, đây là phục nhan thủy, bôi lên vết thương là được.” Phục nhan thủy không có tác dụng gì đối với tu vi, hiệu quả duy nhất là khôi phục dung nhan, do đó loại dược tề tưởng chừng như vô dụng này lại bán rất đắt đỏ.

Thương Thạch trợn to hai mắt: “Quá thần kỳ. Trên mông ta cũng có một vết sẹo, ta có thể dùng nó không?”

Thương Vân nghe vậy đạp em trai một cú, tức giận nói: “Nói xen vào cái gì vậy? Liên quan gì đến vết thương kia.” Man tộc chiến đấu với yêu thú thời gian dài, trên người ít nhiều gì sẽ có sẹo, chỉ cần không phải vết thương trên mặt thì không ảnh hưởng gì.

Thương Thạch buồn rầu sờ mông, nghĩ linh tinh nói: “Hiện giờ thì không sao, nhưng chờ đến lúc ta cưới vợ, không phải lúc đó có sao rồi sao?”

Giang Thiếu Bạch nhìn Thương Thạch, thầm nghĩ tiểu tử thúi này suy nghĩ lâu dài quá.

Diệp Đình Vân bất đắc dĩ nói: “Thôi, ta cũng đưa ngươi một lọ.” Mặc dù dùng dược tề trên mông có hơi lãng phí, nhưng đối với cậu thì phục nhan thủy không tính là quá quý giá.

Thương Thạch nhận lọ dược tề, hưng phấn vuốt ve. Thương Vân nhìn em trai như vậy, chỉ sợ đối phương làm rơi lọ dược tề.

“Hai vị đi về bộ lạc chứ?” Thương Vân lên tiếng hỏi.

Giang Thiếu Bạch nhìn sắc trời rồi nói: “Thời gian còn sớm, ta thấy có không ít yêu thú xung quanh bộ lạc, e là không an toàn lắm, vừa vặn thanh lý một chút.”

Thương Thạch hơi bất an: “Có rất nhiều yêu thú lợi hại đó.”

Giang Thiếu Bạch lắc đầu: “Không sao đâu.”

Kế đó Diệp Đình Vân và Giang Thiếu Bạch đi một vòng xung quanh, giết được năm yêu thú Động Thiên Cảnh. Thương Thạch nhìn thủ đoạn của hai người mà hoa cả mắt, Diệp Đình Vân có thể tùy tiện điều khiển dây mây quấn lấy yêu thú. Giang Thiếu Bạch thì dùng sấm sét tấn công, một đường thuận lợi.

Yêu thú bình thường hung hăng dữ tợn, nhưng đến trước mặt hai người thì không chịu nổi một cú, Thương Thạch nhìn mà nhiệt huyết dâng trào.

Cậu ta thu yêu thú vào túi, không yên tâm hỏi lại: “Hai ngươi thật sự không cần thi thể yêu thú này?”

Giang Thiếu Bạch đáp: “Đã nói tặng cho mọi người rồi, nhiều lời như vậy làm gì.”

Thương Thạch nghe vậy cười ngây ngô, cậu ta cứ có cảm giác như đang nằm mơ vậy.

Thịt yêu thú chứa tinh huyết dồi dào, nếu mang thịt này về đủ để thiếu niên trong Hổ Nha Trại tắm máu mấy lần. Có mấy con yêu thú này rồi, có lẽ Hổ Nha Trại sẽ có thêm vài người Động Thiên, nếu gặp nguy hiểm cũng có sức tự vệ.

Thương Vân chấp tay bái Giang Thiếu Bạch: “Đa tạ Giang thiếu rất nhiều.”

“Chỉ là mấy tiểu yêu mà thôi. Nhưng mọi người vẫn phải cố gắng đề cao thực lực. Thập Vạn Đại Sơn có thể nguy hiểm hơn tưởng tượng của mọi người rất nhiều.”

Thương Vân khẽ gật đầu: “Đa tạ Giang thiếu nhắc nhở.”

Hết chương 302